TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-02-16 09:19:49
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ngựa dù cũng huấn luyện để chạy tốc độ nhanh như chiến mã, chỉ chốc lát Dương Chẩn đuổi kịp xe ngựa phía .

Dương Chẩn thúc ngựa chắn ngang phía mũi xe, thẳng màn che bằng lụa hoa văn thêu bằng tơ vàng.

Phu xe vội vàng nắm chặt dây cương, hô “Xuy” một tiếng.

“Công chúa, tới gặp ?” Dương Chẩn hỏi cách rèm che, giọng thấp, giọng điệu gấp gáp nhưng từng chữ cực kỳ chậm.

Lúc Triệu Lưu Ly còn đang tức giận, câu của , nước mắt liền xoành xoạch rơi xuống. Nàng cũng tức giận cái gì, là tức giận Dương Chẩn và hai nữ tù binh , tức giận vì lời của vị Chu đại nhân đó. Tuy Dương Chẩn bắt hai vị cô nương về, nhưng Quảng Đông lâu như , ai chạm nữ nhân khác ? Huống gì Chu đại nhân còn , các cô nương ở Quảng Đông đều xinh , lỡ như kiềm chế , cùng nữ nhân khác bậy thì thế nào? Chỉ cần nghĩ tới những việc như , Triệu Lưu Ly càng thêm khó chịu, nàng lấy tay lau nước mắt, cũng vén màn lên, với phu xe: “Ai kêu ngươi dừng ? Tiếp tục , hồi cung”.

Phu xe dám theo, đành cầm dây cương thúc ngựa vượt qua Dương Chẩn, nữa lên đường.

Nào xe ngựa mới tới bên cạnh Dương Chẩn, nghiêng một cái, đoạt lấy dây cương trong tay phu xe, dùng sức một chút, xe ngựa liền vững vàng dừng ven đường.

Triệu Lưu Ly ở trong xe lảo đảo một cái, cuối cùng cũng chịu nhấc rèm vải lên, Dương Chẩn, : “Ta về cung”.

Dương Chẩn nhúc nhích, ánh mắt dán chặt gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, giống như thế nào cũng thấy đủ.

Triệu Lưu Ly dù cũng là công chúa, phong thái tuyệt đối thua kém ai: “Bây giờ ngươi lời nữa ?”

Dương Chẩn nàng: “Công chúa tới gặp ?” vô cùng chấp nhất vấn đề .

Đôi mắt Triệu Lưu Ly hồng hồng, xoay đầu , : “ , chỉ cùng A La ngang qua nơi mà thôi”.

Ai ngang qua cửa doanh ngũ mà lý do chứ? Dương Chẩn im lặng , ngón tay nắm chặt lấy dây cương xe ngựa, gắt gao chằm chằm Triệu Lưu Ly. Vừa lúc thấy nàng ở cửa sổ Phỉ Thúy Lâu, trong chớp mắt đáy lòng vốn dĩ bình lặng, tịch liêu của trở nên gợn sóng, ba tháng giống như cảm xúc gì, chỉ một ý niệm trong đầu, chính là giành công lao trở về cầu hôn Lưu Ly. Cho nên biến bản trở thành một lưỡi đao lạnh băng, ngủ nghỉ xuất binh bình định, cũng bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Chỉ đến lúc thấy Triệu Lưu Ly, mới cảm nhận vẫn là con , hỉ nộ ái ố, vướng bận triền miên, tất cả chỉ vì nàng.

Triệu Lưu Ly thấy phản ứng, thoáng dây cương còn nắm trong tay, lệnh: “Buông tay”.

Lúc Dương Chẩn theo nàng, mà cúi ôm lấy eo nàng, bá đạo tiến tới, ôm nàng lên yên ngựa.

Triệu Lưu Ly ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, xuống: “Ngươi gì?”

Dương Chẩn ôm chặt lấy eo nàng, để nàng nhúc nhích: “Ta lời với Công chúa”. xong vung dây cương, thúc ngựa chạy trong rừng.

Từ đầu tới cuối Ngụy La xem kịch , đang lúc còn cân nhắc xem nên rừng lén , thì thấy bên ngoài truyền tới một trận vó ngựa. Ngụy La vén rèm vải lên ngoài, chỉ thấy một đoàn ngựa đang chạy tới chỗ nàng, Triệu Giới dẫn đầu, kéo dây cương dừng mặt nàng.

Ngụy La kinh ngạc hỏi: “Sao tới đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-305.html.]

Triệu Giới ôm nàng lên lưng ngựa, xoa bóp eo nàng, hỏi: “Ta còn hỏi nàng, chạy tới đây?”

Ngụy La lưng ngựa của Triệu Giới, lưng là mười mấy tướng sĩ mặc giáp bạc, bọn họ rốt rít xuống ngựa hành lễ với nàng.

“Lưu Ly tới thăm Dương Chẩn, liền cùng nàng ”. Ngụy La rụt núp trong lòng Triệu Giới, hỏi: “Bọn họ là ai?”

Triệu Giới : “Đều là của Thần Cơ Doanh. Ta xử lý xong công vụ, nàng đến quân doanh, sợ xảy chuyện ngoài ý mới dẫn ít tới đây”.

Ngụy La hiểu sự tình gật gật đầu, trong cánh rừng cách đó xa: “Đại ca ca, Lưu Ly sẽ xảy chuyện gì chứ?”

Cánh rừng qua thật bí mật, chắc là lâu cũng .

Triệu Giới híp mắt, chuyện của Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly rõ, thể nhắm một mắt mở một mắt, đó là bởi vì tin Dương Chẩn, chỉ cần một thời gian nữa là thể trở thành tài. ban ngày ban mặt ép buộc , lá gan cũng quá lớn . phân phó hai của Thần Cơ Doanh, : “Các ngươi trông coi chỗ , nếu Dương Chẩn , liền áp giải tới gặp bổn vương”.

Hai cùng tuân mệnh.

*** *** ***

Sâu trong cánh rừng.

Triệu Lưu Ly chỉ cảm thấy bọn họ chạy xa, nhưng Dương Chẩn vẫn ý định dừng . Cây cối xung quanh càng lúc càng trở nên rậm rạp, hỗn tạp, che khuất bầu trời, âm thanh vó ngựa dẫm lên mặt đất trở nên vô cùng rõ ràng, nàng thậm chí còn thể tiếng nước chảy róc rách bên tai, giống như thế giới đột nhiên chỉ còn hai họ, vạn vật đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nàng và tiếng hít thở của Dương Chẩn.

Nước mắt Triệu Lưu Ly đều gió hung khô, cơn tức giận cũng tiêu tan nhiều, chỉ là gương mặt nhỏ vẫn cố kéo căng lên, chịu thua .

Cuối cùng Dương Chẩn dừng bên cạnh bờ suối, dòng suối trong suốt, từ đỉnh núi uốn lượn chảy xuống, nước suối rung động đinh đoong, sạch sẽ tới mức thể thấy rõ mặt phản chiếu trong nước. Dương Chẩn chậm rãi dọc theo bờ suối, trong lúc Triệu Lưu Ly lơ đãng cúi đầu, liền thể thấy bóng hình hai in mặt nước, nam nhân cao lớn oai hùng ôm lấy nhỏ nhắn tinh tế của cô nương, cánh tay Dương Chẩn để ngang hông nàng, hai dán chặt , tư thế thật vô cùng mật.

Gò má Triệu Lưu Ly ửng hồng, nàng thu hồi ánh mắt, nhưng nhịn trộm bóng hình Dương Chẩn. đổi thật nhiều, nếu là thiếu niên kiệm lời ít , thì bây giờ là nam nhân trầm mặc trọng. Triệu Lưu Ly suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới một màn thấy khi nãy, nhịn mím môi, hẳn là nếm mùi vị của tiểu cô nương, cũng trở thành nam nhân . Nghĩ như , trong lòng nàng thấy khó chịu.

Dương Chẩn thấy nàng cúi đầu, cũng nàng đang suy nghĩ gì. chỉ chóp tóc nàng, cho tới bây giờ vẫn giỏi chuyện, lúc đang suy nghĩ xem nên dụ dỗ nàng thế nào. Có điều còn nghĩ , Triệu Lưu Ly thuận miệng : “Nếu Dương Chẩn ca ca ở Quảng Đông gặp thích, liền lấy nàng , dù , chúng cũng duyên phận”.

Cánh tay Dương Chẩn căng cứng, run nhẹ, giọng khàn khàn: “Ta ở Quảng Đông chạm qua bất kỳ nữ nhân nào”. càng lấy nữ nhân nào khác, từ tới nay chỉ lấy nàng.

Triệu Lưu Ly vẫn , cúi đầu: “Lá thư ngươi , còn bảo gả cho khác”.

Triệu Lưu Ly nắm lấy bờm ngựa, giọng rầu rĩ: “ trong lòng ngươi suy nghĩ mỗi một ngã ? Ta gả cho khác, ngươi lấy cô nương khác thì ”. Nàng càng càng cảm thấy thể lắm, liền nổi giận: “Như cũng , vặn mẫu hậu đang chọn Phò mã cho , vài gia thế phẩm hạnh cũng tệ, nếu gật đầu, mẫu hậu nhanh sẽ an bàn hôn sự”.

Mỗi một ngã. Tuyển Phò mã!

Dương Chẩn dừng ngựa , ôm lấy Triệu Lưu Ly, dùng sức ôm chặt nàng trong n.g.ự.c , giọng chầm chậm, trầm khàn: “ ”.

Loading...