Ý của Cao Tình Dương xem là tâm địa lương thiện, môi đào nhếch lên, Ngụy Thường Hoằng xem thường, mặt biến sắc phản bác: “Công tử rõ ràng còn tỉnh, thèm đáp lời , giáo dưỡng cũng đó”. Nàng gọi nha về, khi còn Ngụy Thường Hoằng một cái “Nhiệt độ của ngũ thạch tán dễ giảm , công tử vẫn nên dùng ít thì hơn”.
Phụ của Cao Tình Dương cũng dùng ngũ thạch tán, nàng quen thuộc với hương vị . Lúc nãy Ngụy Thường Hoằng ở đầu gió, nàng liền đoán bảy tám phần. Cao Tình Dương là của Ngụy La, bởi vì gương mặt hai hao hao , thật sự độ nhận lớn. Câu cuối cùng , cũng chỉ là nhắc nhở thiện ý mà thôi.
Ngụy Thường Hoằng trả lời, nữa nhắm mắt , cũng lọt lời nàng . Đây cũng là lúc Cao Tình Dương gặp Ngụy La, sắc mặt Cao Tình Dương vui là vì .
Nha mặc váy màu lục bích oán hận : “Tiểu thư, thật phân biệt ”.
Cao Tình Dương trở Lân Đức điện, ở bên cạnh Trấn Quốc Công phu nhân, gì cả. Nàng vốn dĩ là thường biểu lộ nét mặt. Hai tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, tính tình bất đồng lớn, Cao Đan Dương ngang ngược tùy hứng, Cao Tình Dương trầm lặng thanh tĩnh. Chuyện khiến nàng tức giận một lúc nhưng nhanh liền để ý đến nữa. Chỉ là qua chuyện , khiến nàng nhớ một thiết yến trong cung lúc nàng còn bé, ngày đó nàng xung đột với Ngụy La, nắm lấy một vốc đậu phộng bàn ném nàng . Khi đó Cao Tình Dương là đứa nhỏ, nhà sủng hư, chỉ cần ý liền cáu kỉnh. Sau đó Ngụy Thường Hoằng vọt , nắm lấy tay nàng, vẻ mặt đắn : “ phép”.
Tuy rằng chuyện qua thật lâu, đáng tới, nhưng cũng thể thấy rõ tính cách của nàng và Ngụy Thường Hoằng thật là chút giống .
*** *** ***
Thọ yến của Sùng Trinh Hoàng đế qua lâu thì một trận bão tuyết thổi xuống kinh thành. Những bông tuyết bay tán loạn, như chà xát lên vật, bao trùm bộ chỉ trong một ngày một đêm. Ngày kế tiếp, Ngụy La đẩy cửa lăng hoa ngoài, thấy trong sân chỉ còn là một tầng tuyết thật dày đọng . Hoa mai trong viện cũng tuyết bám tới cong đầu cành, bọn hạ nhân băng qua sân, những đôi ủng vải giẫm tuyết, vang lên những tiếng rít rít.
Ngụy La cầm lò sưởi hình hoa dưa chạm rỗng, bên cửa, thở một ngụm sương, thở dài : “Tuyết thật lớn”.
Triệu Giới từ trong nhà , lấy áo choàng màu trắng ngà thêu hoa hải đường , khoác lên nàng: “ mặc đồ tử tế ngoài, nàng cũng sợ lạnh hỏng ?”
Ngụy La đội nón áo choàng lên, ở trong viện dạo một vòng, bởi vì thời tiết quá lạnh, Triệu Giới để nàng ở bên ngoài lâu, một nén nhang liền dẫn nàng về phòng. Ngụy La hỏi Triệu Giới: “Hôm nay Thần Cơ doanh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-328.html.]
Triệu Giới cầm que gắp than trong tay, gẩy gẩy hương tro trong lò than của Ngụy La: “ , mấy ngày nữa là giao thừa, ở nhà với nàng”.
Ngụy La lấy một khối hương hoa quế mới , bẻ thành hai viên bỏ trong lò sưởi cầm tay, trong chốc lát lúc than trong lò bùng cháy, mùi hoa quế thể phủ lên vị cháy của than. Nàng ngẩng gương mặt nho nhỏ hai má hồng hồng lên, đôi mắt mỉm : “Chàng ở với cũng , mấy ngày nay dưa hấu nhỏ cũng ngoan hơn nhiều, khó , khi ăn cơm xong cũng ít khi nôn ”.
Ngụy La gọi nhi tử của bọn họ là “dưa hấu nhỏ”, vì nàng thấy bụng của phình , hệt như một trái dưa hấu, gọi lâu dần thuận miệng.
Ngụy La gần đây Triệu Giới bận rộn. Sùng Trinh Hoàng đế ý định lập trữ, Triệu Giới là duy nhất, cũng vô cùng xứng đáng. trong triều vài đại thần cật lực phản đối, bọn họ dâng tấu với hoàng đế, Triệu Giới trời sinh tính tình hung hăng, bạo ngược bất nhân, khó thể khiến kẻ phục tùng. Nếu tương lai thiên hạ rơi tay , thủ đoạn tàn nhẫn, đánh thì là giết, thể khiến yên tâm? Tương lai dân chúng sống trong những ngày kinh hoàng, dầu sôi lửa bóng ? Sùng Trinh Hoàng đế mấy vị quan tới vướng bận, mỗi ngày đều bọn họ dong dài bên tai, thể đem việc tạm thời bỏ xuống, nghị luận .
Ngụy La mấy ngày nay tâm tình Triệu Giới , cả đêm lúc ngủ mày đều nhíu cả , nàng còn vuốt mày nhiều . Triệu Giới biểu lộ mặt nàng, mỗi ngày vẫn cưng chiều nàng như , nếu nàng thường cung, chỉ sợ vẫn giấu nàng chuyện .
Có một Trần Hoàng hậu lỡ miệng , tới chuyện triều chính, Ngụy La liền ghi tạc trong lòng. Sau đó nàng tìm Chu Cảnh hỏi, mới tiền căn hậu quả.
Ngụy La dựa vai Triệu Giới mà thẳng dậy, tranh thủ thẳng , nghiêm túc : “Cho dù bọn họ gì, đều tin là đạo lý. Đại ca ca cần quan tâm khác gì, bọn họ tàn nhẫn, là vì từng thấy qua bộ dáng dịu dàng của thôi. Bọn họ cũng sống với suốt đời, cùng tiếp là , bao nhiêu là đủ ”. Nàng cúi đầu, tựa trán Triệu Giới, đôi mắt đen trong suốt sáng ngời: “Dù , cho dù gì, cũng ủng hộ”. Triệu Giới nhúc nhích nàng chằm chằm, đôi mắt đen càng thêm thâm thúy.
Ngụy La tới sợ, lui về một chút: “Sao , đúng ?”
Triệu Giới dậy, đè Ngụy La , hôn lên mặt nàng, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng : “, A La đúng”.
Môi Triệu Giới dời xuống, đụng môi nàng, ngậm lấy, nhẹ nhàng mút hôn. Nụ hôn dịu dàng triền miên, mang theo chút dục vọng nào, chỉ bởi vì hôn nàng mà thôi. Triệu Giới nghĩ, đời của hẳn là thể thả tiểu cô nương .