TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-02-17 07:32:45
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vòng eo của Ngụy La càng lúc càng to, eo nhỏ yểu điệu mảnh mai lúc sớm biến mất còn bóng dáng, những cái bụng tròn , hai má phúng phính trơn mịn, mà ngay cả hai bên n.g.ự.c như quả đào lúc cũng biến thành bánh bao trắng trắng mềm mềm. Nếu hôm nay Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn cùng hồi cung, Ngụy La dù gì cũng cửa, nàng cảm thấy bộ dáng lúc của thể gặp , khi cửa còn soi gương lâu, càng càng bất mãn bản .

Ngụy La vuốt ve bụng , thở dài một : “Dưa hấu nhỏ, chờ con sinh , nương nghiêm khắc chỉnh đốn bản mới ”.

Triệu Giới ở một bên cúi đầu buồn , bởi vì bộ dáng than thở của Ngụy La thật đáng yêu. tiến lên ôm lấy nàng, cắn lên lỗ tai nàng : “Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì thì A La của cũng là cô nương xinh nhất”.

”. Ngụy La đẩy , ngôn từ lý mà chỉnh : “Chàng thể như , sẽ thả lỏng. Bây giờ chỉ là nhất thời, là vì sinh hài tử, đợi sinh xong nhất định sẽ gầy xuống”.

Môi mỏng Triệu Giới mỉm , nhúc nhích nàng, giọng trầm thấp, mang theo chút mê hoặc: “Lời là thật tâm”. Ở trong lòng , tiểu cô nương của là xinh nhất. Đặc biệt là lúc nàng nâng cái bụng tròn, thể nhỏ nhắn nuôi dưỡng con của bọn họ, đường cong bụng nàng lúc chính là đường cong nhất.

Ngụy La giận : “ năng ngọt xớt”. giọng vẫn là ngọt ngào.

Cũng may Ngụy La hiểu rõ lời Triệu Giới chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt, thể coi là thật, một chút thì . đường tới hoàng cung, Ngụy La thầm nghĩ, dưa hấu nhỏ, nương hy sinh cho con nhiều như , con nhất định thuận lợi chào đời, cần lăn qua lăn nàng nha.

Nghe Lương Ngọc Dung thì lúc sinh con đau.

Đến Điện Chiêu Dương, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn sớm đó.

Triệu Lưu Ly giường La Hán bằng gỗ tử đàn, lưng là gối dựa lớn màu xanh ngọc thêu hoa, nàng đỏ mặt, lén lút Sùng Trinh Hoàng đế đang với Trần Hoàng hậu và cả Dương Chẩn. Hôm nay Dương Chẩn mặc cẩm bào màu đỏ thẩm thêu kim hoa văn gợn nước, gương mặt nghiêm túc, cung kính trả lời các câu hỏi của Đế hậu.

Dương Chẩn quả nhiên chững chạc nghiêm trang, mắt thẳng, trông chẳng khác ngày thường chút nào. Trước khi Triệu Lưu Ly thành với Dương Chẩn, thấy bộ dáng của cũng thấy gì, bây giờ thành , rõ bản tính của , bộ dáng , tâm tình nàng chút phức tạp.

Đêm thành hôm đó, ngay cả hỉ bào Triệu Lưu Ly Cũng kịp Dương Chẩn ôm tới giường.

Dương Chẩn nắm chặt cổ tay nàng, si ngốc cắn lỗ tai nàng gọi “Công chúa”, đó giọng chút đổi, khàn khàn gọi “Lưu Ly”. Triệu Lưu Ly ở thể động đậy, rụt tiếp nhận những nụ hôn liên tiếp của .

Lúc Dương Chẩn xông , nàng đau tới nước mắt thi chảy xuống, cắn một cái lên vai Dương Chẩn, nghẹn ngào đau. Dương Chẩn nàng dễ chịu, nhưng quản nổi bản , l.i.ế.m nước mắt má nàng, động tác cũng ngừng , ngoan tâm đem bộ đẩy .

Triệu Lưu Ly sướt mướt cả nửa canh giờ, tới nỗi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng thê thảm thật đáng thương.

Sau nửa canh giờ, Dương Chẩn ôm Triệu Lưu Ly mềm nhũn tịnh phòng tắm rửa, Vân Tử dẫn cung tỳ trong thu dọn, trông thấy dấu vết loạn thất bát tao giường, cùng với vết ướt hỉ bào, hai má nàng ửng hồng.

Sùng Trinh Hoàng đế cho Dương Chẩn nghỉ ngơi vài ngày. Trong mấy ngày , chỗ nào Dương Chẩn cũng , chỉ ở trong phòng với Triệu Lưu Ly ba ngày ba đêm. Trừ lúc ăn cơm uống nước gõ cửa bên ngoài, còn chẳng ai phòng quấy rầy hai . Triệu Lưu Ly Dương Chẩn nhiều tinh lực như , chắc hẳn nhẫn nại lâu , thành xong liền chào hỏi bộ lên nàng.

Trong mỗi góc của tân phòng đều dấu vết của bọn họ, ngay cả bệ cửa sổ thư phòng cũng ngoại lệ. Ngay cả lúc ăn cơm Dương Chẩn cũng rời khỏi nàng, một bên đút nàng ăn cơm, một bên rời khỏi thể nàng. Triệu Lưu Ly cảm thấy ba ngày qua nhanh, cũng chậm, nếu hôm cung vấn an Phụ hoàng và Mẫu hậu, chừng Dương Chẩn vẫn như cũ để nàng khỏi phòng.

Triệu Lưu Ly nghĩ tới ba ngày hoang đường , liền ngượng ngùng vô cùng. Tới bây giờ nàng vẫn còn đau, hôm nay tới Điện Chiêu Dương là kiệu , hai chân bủn rủn nỗi. Chắc hẳn mẫu hậu , cũng đều tại Dương Chẩn, tiết chế! Mặt Triệu Lưu Ly đỏ lên, thầm oán.

Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu hỏi vài câu, đối với câu trả lời của Dương Chẩn coi như hài lòng.

Trần Hoàng hậu xuống, cảm khái : “Lưu Ly là nữ nhi bảo bối của bản cung, bản cũng từ tới nay đều sủng ái nó, bây giờ gả cho ngươi , ngươi đối với nó, đừng để bản cung thất vọng”.

Dương Chẩn lên : “Thỉnh Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần sẽ tâm ý đối với công chúa”.

Trần Hoàng hậu gật đầu, nghiêng đầu Triệu Lưu Ly lệch dựa gối, bất mãn dạy dỗ:

là cô nương xuất giá , còn quy củ như . Ngồi xuống ghế , miễn cho một lát thành trò cho khác”.

Triệu Lưu Ly đỡ eo khỏi gối dựa, chậm chạp rời khỏi giường, lúc tới chỗ Dương Chẩn thì phồng má mặt , đến bên cạnh ghế hoa hồng của . Dương Chẩn nhịn cong cong khóe môi, Triệu Lưu Ly, trong mắt ngập ý .

như khỏi khiến Triệu Lưu Ly nhớ tới những chuyện với nàng, hai tai liền ửng hồng, nàng xoay mặt .

*** *** ***

Ngụy La và Triệu Giới tới lâu thì vài vị hoàng tử và công chúa cũng lượt tới, một nhà chuyện với .

Dùng xong bữa trưa, cáo từ rời , Ngụy La và Triệu Lưu Ly ở Điện Chiêu Dương chuyện với Trần Hoàng hậu; Triệu Giới, Dương Chẩn và Sùng Trinh Hoàng đế Ngự thư phòng.

Lúc Ngụy La cử động tiện, Trần Hoàng hậu và Triệu Lưu Ly đều quan tâm nàng. Triệu Lưu Ly trong bụng Ngụy La thể động tĩnh, vô cùng hiếu kỳ, nhẹ nhàng áp tai bụng Ngụy La, lắng : “Hoàng tẩu, động?”

Ngụy La : “Chắc là vì quen , nó sợ lạ”.

Triệu Lưu Ly tức giận, với cái bụng của Ngụy La: “Ta là cô cô của con”, lát : “Con gọi là dưa hấu nhỏ , tới chuyện với cô cô ”. Ngụy La và Trần Hoàng hậu thấy thì dở dở , dưa hấu nhỏ trong bụng Ngụy La quả nhiên động động, duỗi cái chân nhỏ , coi như chào hỏi với Triệu Lưu Ly.

Triệu Lưu Ly mừng kinh ngạc: “Đứa nhỏ thật thể chuyện?”

Ngụy La cũng thấy lạ, đặt tay bụng, dưa hấu nhỏ như cảm ứng với nàng, thu chân , đổi thành tay nhỏ cách cái bụng mà chạm tay Ngụy La. Hốc mắt Ngụy La ướt ướt, nuôi dưỡng lâu như , đầu tiên nàng cảm thấy đứa nhỏ tồn tại rõ ràng như thế. Nàng hy vọng nó mau lớn lên, thầm nghĩ, cũng lớn lên trông như thế nào, bất quá hài tử của nàng và Triệu Giới, nhất định sẽ .

Mặt trời ngã về tây, trời cũng còn sớm, Ngụy La và Triệu Lưu Ly cáo từ Trần Hoàng hậu, về phủ của .

Trần Hoàng hậu tiễn hai bọn họ tới cửa Khánh Hi Cung, cảm khái : “Nhìn các con đều cuộc sống , tâm của cũng để xuống ”.

Triệu Lưu Ly cho rằng Trần Hoàng hậu ưu buồn vì con cái bên cạnh, nàng liền cầm tay Trần Hoàng hậu : “Mẫu hậu yên tâm, con sẽ thường về tiến cung vấn an ngài, nhất định để ngài cô đơn”.

Trần Hoàng hậu bất đắc dĩ : “Con gả cho , thường xuyên về thì là bộ dạng gì? Nếu trông cậy con, còn bằng trông cậy Ngụy La thường cung với ”.

Ngụy La : “Chờ sinh hài tử xong, con liền ẳm bé thăm mẫu hậu. Lúc đó ngài ngậm kẹo đùa cháu, còn buồn vì bầu bạn ?”

Trần Hoàng hậu : “Con đúng, bây giờ liền chỉ chờ tôn nhi đời”.

Triệu Lưu Ly và Ngụy La cùng rời khỏi Khánh Hi Cung, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn , Ngụy La trong xe ngựa đợi một lát mới thấy Triệu Giới từ Tuyên Đức Môn .

Ngụy La nhớ tới lời Trần Hoàng hậu , trong lòng thấy bất an, hỏi: “Gần đây mẫu hậu gì khác thường với ?”

Triệu Giới ôm nàng lên đùi, vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Sao ?”

Ngụy La : “Thiếp thấy tâm tình mẫu hậu , chắc là vì Lưu Ly xuất giá, bà ở trong cung càng thêm cô đơn. Mẫu hậu vẻ tha thứ cho Bệ hạ, lo bà ở trong cung tịch mịch, thường cung thăm bà”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-331.html.]

Triệu Giới hôn lên gương mặt nhỏ của nàng, : “Tất nhiên là , nhưng đợi nàng sinh xong hài tử ”.

Bây giờ bụng Ngụy La càng lúc càng lớn, tiện ngoài, cũng dễ gặp nguy hiểm, vẫn là ở trong Vương phủ an hơn.

Ngụy La suy nghĩ một lát, gật gật đầu : “Lần an bài vài ở Bảo Hòa Điện, an bài ?”

Triệu Giới : “Sáng hôm đó ”. xong cọ cọ mũi nàng, cố ý trêu ghẹo: “Lời của A La, thể chứ?”

Ngụy La bĩu môi. Nàng gì đó, chợt thấy xe rung lên một chút, xe ngựa dừng ở ven đường. Triệu Giới nhấc rèm vải lên hỏi: “Có chuyện gì?”

Phu xe : “Hồi bẩm vương gia, phía xe ngựa hư chặn đường, đường vòng hồi phủ”. Triệu Giới : “ đường vòng ”.

Xuyên qua một góc rèm vải, Ngụy La liếc mắt cô nương bên cạnh chiếc xe ngựa, cô mặc váy ngắn màu tím, rõ ràng chính là Cao Tình Dương. Ngụy La kêu phu xe dừng , nghĩ tới dù gì nàng và Cao Tình Dương cũng chút qua , nên hỏi nàng cùng lên xe . Dù Phủ Trấn Quốc Công và Phủ Tĩnh Vương cũng cùng đường, hơn nữa thời tiết âm u, như sắp mưa , nàng ở đây thì bao giờ mới về .

Cao Tình Dương suy nghĩ một lát, từ chối, khi lên xe ngựa thì cảm kích : “Đa tạ Vương gia, Đa tạ Vương phi”.

Ngụy La hỏi: “Ngươi , xe ngựa hư?”

Cao Tình Dương ngay ngắn ở phía đối diện, giải thích: “Thần cửa hàng chọn mấy thỏi mực để về nhà luyện tranh chữ, ngờ bánh xe đột nhiên hư, bởi mới dừng ở ven đường”.

Ngụy La gật gật đầu, : “Lát nữa chúng hồi phủ sẽ để phu xe đưa về Phủ Trấn Quốc Công”. Cao Tình Dương từ chối, thật lòng cảm tạ nữa: “Đa tạ Vương phi”.

Ngụy La lắc đầu cần.

*** *** ***

Rất nhanh tới cửa chính Phủ Tĩnh Vương, Triệu Giới ôm Ngụy La xuống xe ngựa, thấy cửa Phủ Tĩnh Vương.

Trước đại môn sơn son, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu lam bằng tơ, dáng cao ngất, “túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn”. Hạ nhân trong phủ nhận , cũng là bào của Tĩnh Vương Phi, dám thất lễ, vốn mời phủ một lát, ngờ Thường Hoằng cần, đó liền ở ngoài cửa đợi tới giờ.

Ngụy La thấy Thường Hoằng tới, kinh ngạc chui khỏi lòng Triệu Giới, nhấc vày dài màu xanh non thêu mai lan trúc cúc lên, tới mặt Thường Hoằng: “Thường Hoằng, tới đây? Sao trong phủ , ở đây nhiều sẽ mệt”.

Ngụy Thường Hoằng mỉm : “Hạ nhân tỷ sắp về, nên đây đợi tỷ một lát, còn về phủ”.

Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì gấp gáp ”.

“Cũng chuyện gì khẩn cấp”. Ngụy Thường Hoằng lấy từ trong tay áo một túi thơm màu đỏ thẫm thêu bách tử đồ, cầm tay Ngụy La lên, để tay nàng: “Đây là túi thơm Tứ bá mẫu cố ý Đại Từ Tự vì tỷ cầu xin phù bình an cho tiểu chất nhi hoặc tiểu chất nữ tương lai, tạm thời tỷ giữ nhé, đeo lên cho nó, Tứ bá mẫu thể bảo vệ bình an cả đời”.

Ngụy La cầm lấy túi thơm, ngẩng đầu Ngụy Thường Hoằng, môi cong cong : “Đệ về giúp tỷ tạ ơn Tứ bá mẫu, tỷ nhất định sẽ đeo cho hài tử”.

Ngụy Thường Hoằng nhẹ gật đầu, thoáng qua Triệu Giới lưng Ngụy La, trong mắt mặc dù ít gợn sóng, nhưng cũng giương cung bạt kiếm như lúc đầu. Thường Hoằng gì, cất bước gấp: “Đệ về đây”.

mới cất bước, bầu trời còn đang u ám liền bắt đầu đổ mưa, mưa “ào ào” tầm tã tới, khiến kịp phòng .

Ngụy Thường Hoằng ngẩng , cửa cầm theo ô, chỉ cưỡi một con ngựa, tuấn mã sợ gặp mưa, chỉ sợ trời mưa trơn trượt vó ngựa.

Ngụy La Thường Hoằng, xe ngựa còn rời , tâm nàng động liền lệnh cho Kim Lũ lấy ô. Rất nhanh, Kim Lũ : “Nương nương, ô của ngài”.

Ngụy La nhận lấy, đem ô giấy đưa tay Ngụy Thường Hoằng, chỉ chỉ xe ngựa nắp màu đen, : “Xe ngựa của Cao cô nương hư, mới cùng chúng chung xe trở về. Nếu tới đây, lúc mưa to, cưỡi ngựa chừng phát sinh chuyện ngoài ý . Thường Hoằng, bằng giúp tỷ đưa Cao tiểu thư về phủ”.

Chỉ là một trận mưa thôi mà, gì mà ngoài ý chứ? Ngụy Thường Hoằng Ngụy La một cái, tâm tư của nàng rõ, mù cũng thể . Chốc lát Ngụy Thường Hoằng thu hồi ánh mắt Ngụy La nữa, cầm lấy ô, giọng chút bất đắc dĩ: “Được, đưa nàng về”. Ngụy La dặn dò: “ đường cẩn thận, chậm một chút”.

Ngụy Thường Hoằng xoay rên lưng ngựa, bung dù giấy vẽ hoa , kẹp chặt bụng ngựa thúc nó tới chỗ xe ngựa liền với phu xe: “ thôi’.

Phu xe liền vung roi đánh ngựa tới Phủ Trấn Quốc Công.

Trong xe ngựa, Cao Tình Dương tất nhiên đoạn chuyện của Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, nàng chút nắm ý tứ của Ngụy La. một lát , nàng nhấc rèm cửa lên một góc, thấy Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, trời mưa nặng lớn, nửa bên cánh tay đều mưa ướt. vẫn phía , mặt mày tuấn tú, thần thái thong dong. Cao Tình Dương cân nhắc một lúc, mở miệng : “ xa phía là nhà , ngươi cần đưa về, ngươi về ”.

Ngụy Thường Hoằng , ánh mắt chuyển, rơi mặt Cao Tình Dương. Cách một màn mưa, vẻ mặt Ngụy Thường Hoằng rõ ràng, giọng trộn lẫn với nước mưa lạnh, thanh nhuận như nước suối, từ từ : “Lúc về chỉ thể cưỡi ngựa. Nếu đưa ngươi về Phủ Trấn Quốc Công, thể xe ngựa về, ngươi chọn cái nào?”

Được , hóa là vì chiếc xe ngựa . Cao Tình Dương cảm thấy đúng là ăn mặn bận tâm lo củ cải nhạt mà, nàng hạ rèm xuống, nữa thanh thản định trong xe ngựa, để ý tới bên ngoài.

Rất nhanh xe ngựa tới Phủ Trấn Quốc Công. Trận mưa tới nhanh cũng nhanh, tới một nén nhang mưa nhỏ nhiều, chỉ còn vài giọt tí tách.

Cao Tình Dương nha đỡ tay xuống xe ngựa, Ngụy Thường Hoằng bên cạnh một cái, : “Đa tạ Ngụy công tử”.

Ngụy Thường Hoằng lưng ngựa, mặt đổi nàng, cũng gì.

là vô lễ. Cao Tình Dương hiểu bản tính , cũng thèm chấp nhặt, nhận lấy cái ô trong tay nha , giương dù trong Phủ.

nàng mới bước một bước, liền thấy tiếng động huyên náo ầm ĩ ở bên cạnh, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi: “Tiểu thư cẩn thận”.

Cao Tình Dương đầu , chỉ thấy một con tuấn mã màu đen xông tới chỗ nàng. Con ngựa hẳn là cái gì đó kích thích, thể khống chế , phi nước đại bỏ vài hạ nhân phía , chớp mắt liền chạy đến mặt nàng. Cao Tình Dương ngạc nhiên, vô thức lui về hai bước, nàng tránh kịp, chỉ thể giương mắt con ngựa giơ cao hai vó chuẩn giẫm xuống nàng…

“Tiểu thư!” Nha kêu lên.

Cao Tình Dương cảm thấy hẳn là c.h.ế.t chắc , cho dù chết, cũng giẫm cho tàn phế. Sắc mặt nàng trắng bệch, thậm chí quên cả nhắm mắt , chỉ thấy một nhảy lên lưng ngựa, động tác nhanh nhẹn khống chế con ngựa, hai tay nắm chặt lấy dây cương, miễn cưỡng khống chế phương hướng của con ngựa. Vó ngựa nặng nề rơi xuống bên cạnh Cao Tình Dương, văng bùn đất đầy lên nàng.

Con ngựa hung hăng lúc nãy sự điều khiển của Ngụy Thường Hoằng giờ đàng hoàng đó, chạy loạn. Ngụy Thường Hoằng cưỡi lưng ngựa, rũ mắt xuống nàng, mi tâm cau , chút ghét bỏ hỏi: “Vì né?”

Nếu lúc nãy chút sai lầm, mạng của nàng liền giữ .

Ngụy Thường Hoằng Cao Tình Dương, lẽ lúc nãy nàng hù dọa nhẹ, mặt nàng còn vẻ trấn tĩnh tự nhiên như bình thường, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ mím . Mặc dù mưa ngừng, nhưng đường những chỗ lõm bõm nước lớn nhỏ, vó ngựa đánh bùn văng lên cả nàng, gương mặt nhỏ chút chật vật, ánh mắt sáng kinh . tại , Ngụy Thường Hoằng cảm thấy Cao Tình Dương như đáng yêu hơn bình thường, so với những lúc nàng trưng gương mặt điềm đạm thuận mắt hơn nhiều.

Cao Tình Dương chậm rãi lên. Nha khẩn trương tới, nức nở hỏi: “Tiểu thư, ngài ? Có thương chỗ nào ?”

Loading...