TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 336
Cập nhật lúc: 2025-02-17 07:56:31
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Ngụy La rũ mi, nàng còn quen với chuyện tã lót, dưa hấu nhỏ còn thành thật, lúc thì đá chân, lúc thì duỗi cánh tay, một hồi lâu nàng vẫn mặc cho đứa nhỏ. May là trong phòng lò sưởi, tới mức khiến bé lạnh.
Ngụy La thế nhưng cũng tức giận, nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của Triệu Hi, : “ nhúc nhích, cử động nữa nương sẽ tức giận”.
Triệu Hi chớp chớp hàng mi dài, Ngụy La, giống như hiểu lời nàng mà im. Ngụy La nhanh mặc tã cho bé thật , cúi đầu hôn lên trán đứa nhỏ, tán dương: “thật ngoan”. Triệu Giới một bên thấy liền lạnh.
Ngụy La ngẩng đầu liền thấy mặt Triệu Giới dài , khỏi sững sốt : “Chàng ?”
Triệu Giới : “Ta thấy mẫu hậu cũng thích nó, bằng để mẫu hậu chăm sóc ”.
Ngụy La nhất thời trợn tròn hai mắt, vô thức : “ ”. Nhi tử của nàng, nàng thương còn kịp, cam lòng giao cho khác chứ?
Triệu Giới nàng lời nào, vẻ mặt chút nào.
Cuối cùng Ngụy La cũng phát giác chuyện đúng, nàng để Triệu Hi lên giường La Hán, quỳ gối đối diện Triệu Giới: “Có vui ?”
Triệu Giới rũ mắt, liếc nàng một cái. Hồi lâu mới : “Tự nàng , nàng vắng vẻ bao lâu ?”
Này. Ngụy La lúng túng xoa bóp đầu ngón tay, cuối cùng cũng nguyên nhân chưng mặt thối như . nàng cũng vắng vẻ nha, chỉ là tương đối thích dưa hấu nhỏ mà thôi… Có mẫu nào mà thích nhi tử của chứ? Ngụy La cảm thấy nàng chút oan ức, nhưng cũng biểu lộ , bởi vì lúc Triệu Giới còn cần nàng an ủi. Nàng : “Thiếp vắng vẻ , lớn hơn dưa hấu nhỏ nhiều, thể tự chăm sóc , nhưng dưa hấu nhỏ như , lúc nào cũng cần chăm sóc nó. Huống gì, cũng thích đứa nhỏ, là vì đứa nhỏ là nhi tử của chúng , mới thích nó, lời còn là do đó. Bây giờ thích dưa hấu nhỏ ?
Ngay cả mà cũng ăn dấm chua?”
Mặt Triệu Giới chút đổi, đó mấy chữ sáng ngời: “Ta ghen tị”.
Ngụy La liền rõ nam nhân lòng hẹp hòi. Nàng khoác tay Triệu Giới, ngẩng đầu : “Vậy, mới đem bé giao cho mẫu hậu? Dưa hấu nhỏ là nhi tử của chúng , tự nuôi”.
Đôi mắt đen của Triệu Giới lay động, Ngụy La chằm chằm.
Ngụy La tới phát run, chỉ còn kém kêu “Hảo ca ca” để van cầu. Cuối cùng cũng chút động tĩnh, đưa tay, chỉ chỉ mặt , giọng trầm thấp dễ : “Hôn ”.
Hóa Triệu Giới thấy Ngụy La hôn Triệu Hi, để hết cả mắt. Ngụy La mím môi, thể hôn , liền vô cùng thành ý mà ôm lấy cổ , cái miệng nhỏ “bẹp” một tiếng hôn lên mặt Triệu Giới. Vì nịnh nọt , Ngụy La hôn hết gò má tới hàng mi dài khẽ run, cánh môi chuyển qua môi Triệu Giới, duỗi lưỡi l.i.ế.m liếm, cạy môi .
Ngụy La giương mắt vụng trộm dò xét Triệu Giới một cái, chỉ thấy rũ mắt nàng, đôi mắt đen nhánh biến sắc.
Ngụy La nhắm mắt , hạ quyết tâm xông miệng , bởi vì nàng còn mang theo ý nịnh nọt, nụ hôn vì thế cũng triền miên.
Chớp mắt tiếp theo, Triệu Giới xoay áp đảo nàng, đoạt quyền chủ động, ở trong miệng nàng mà công thành đoạt đất.
*** *** ***
Rất lâu , Triệu Giới buông Ngụy La , mặt dán mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm , cúi đầu : “Sau phép chỉ thương dưa hấu nhỏ”.
Đầu lưỡi Ngụy La mút tới tê dại, đôi mắt ngập nước, nhẹ nhàng thở dốc. Triệu Giới cắn cắn lỗ tai nàng, : “Cũng thương ”.
Mặt Ngụy La đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.
*** *** ***
một tháng , Ngụy La và Triệu Giới chuyển khỏi Điện Chiêu Dương, mang theo tiểu Triệu Hi cùng trở về Phủ Tĩnh Vương.
Sau khi một nhà ba rời , Điện Chiêu Dương thoáng chốc yên tĩnh hơn nhiều.
Trần Hoàng hậu một nữa về Điện Chiêu Dương. Sùng Trinh Hoàng đế lý do lưu bà , những ngày qua cùng bà ở chung một mái hiên, mặc dù chuyện nhiều, nhưng xem vẫn hơn . Bây giờ Trần Hoàng hậu rời chẳng chút do dự, ông cảm thấy Dưỡng tâm điện to như thật là trống trải, chút quen.
Năm ngày đó, Trần Hoàng hậu chủ động tới Ngự thư phòng tìm ông, khiến Sùng Trinh Hoàng đế chút thụ sủng nhược kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-336.html.]
Triệu Chỉ Khanh vì cứu hoàng hậu nên thương, nghỉ dưỡng mấy ngày, thương thế cũng hơn. Sau đó, ông nhắc chuyện , Trần Hoàng hậu cũng ngậm miệng , hai đều ăn ý bàn tới, giống như chuyện từng xảy . Triệu Chỉ Khanh rõ bản đang lừa dối , nhưng vẫn dám mở miệng, sợ rõ , ngay cả chút hòa bình ngoài mặt cũng thể duy trì .
Trần Hoàng hậu đầu án bằng gỗ tử đàn, đang ngay ngắn long ỷ, ông mặc long bào hoàng đế màu tím bầm thêu rồng, bà : “Thần chuyện khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
Sùng Trinh Hoàng đế bà, dự cảm lắm, lâu mới : “Hoàng hậu cứ ”.
Trần Hoàng hậu chắc hẳn hạ quyết tâm, nhanh chậm : “Thần chuyển ở Thiện An tự, để tóc tu hành, khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
Sùng Trinh Hoàng đế đang cầm tấu chương bỗng trở nên căng thẳng, yên lặng nàng.
Thiện an tự là chùa của hoàng thất, tọa lạc ở bên ngoài cung, xa lắm, lộ trình tầm một khắc chung. Chỉ ngày lễ tết thắp hương bái Phật tần phi trong cung mới tới đó, bây giờ Trần Hoàng hậu chủ động đề nghị qua đó ở, hơn nữa còn để tóc tu hành. Sùng Trinh Hoàng đế ngây ngốc thật lâu vẫn hồi phục tinh thần.
Trần Hoàng hậu lẳng lặng ở chờ ông gật đầu.
Rất lâu , Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tấu chương trong tay, mở đóng , giọng khàn khàn, mang theo chút vô lực: “Vãn Vãn, thật sự một cơ hội trẫm cũng ?”
Trần Hoàng hậu rũ mắt, đầu án vểnh lên bằng gỗ tử đàn đằng Hoàng đế, giọng vững vàng: “Bệ hạ đồng ý ?”
Sùng Trinh Hoàng đế khỏi bàn, dừng mặt Trần Hoàng hậu, cách hai bước nhưng giống như cách cả chân trời góc biển. hỏi : “Bảo Hòa Điện cháy, là nàng ?”
Trần Hoàng hậu trầm mặc một lát, gật đầu : “Phải”.
“Vì như ?” Sùng Trinh Hoàng đế bà, câu hỏi nghẹn ở trong lòng hồi lâu cuối cùng cũng : “Nàng thật sự tuyệt vọng với trẫm như ?”
Trần Hoàng hậu suy nghĩ một chút, : “Bệ hạ cần như . Bệ hạ cứu thần , thần vô cùng cảm kích. trong cung còn gì, thần tiếp tục ở đây chỉ e còn phạm nhiều sai lầm hơn”. Bà ngẩng đầu, nam nhân đối diện, nhoáng một cái thật nhiều năm, bộ dáng hai càng lúc càng trở nên xa lạ, còn bóng dàng của ngày nữa. “Bệ hạ cần bù đắp gì cả, chuyện năm đó cũng qua, ngài là đế vương, trách nhiệm nặng nề, tất nhiên gánh vác càng nhiều thứ hơn so với thường, như cũng là hợp tình hợp lý. Là vì lòng hẹp hòi, thủy chung cởi mở mà thôi”.
Sùng Trinh Hoàng đế lẳng lặng nàng, khổ sở một tiếng: “Nàng tha thứ cho trẫm”.
Nếu thật là chuyện qua, chịu đối mặt với ông? Nhất định bỏ Thiện An Tự? Ông đồng ý, tuyệt đồng ý.
Trần Hoàng hậu im lặng một lúc lâu, lên tiếng.
Triệu Chỉ Khanh kìm lòng đậu cầm tay bà, giọng trầm thấp mang theo chút cầu khẩn: “Vãn Vãn, trẫm sai , lúc trẫm nên đối với nàng như , càng nên chèn ép Trần gia.
Đừng rời khỏi trẫm ? Trẫm sẽ bù đắp cho nàng, chỗ nào trẫm cũng , cần hậu cung, chỉ cần nàng mà thôi. Sau khi thoái vị, chúng liền thăm thú đại giang nam bắc, nàng thích nhất là phong cảnh của Ngô Quận ? Chúng thể định cư ở đó, chỉ cần nàng vui vẻ, chúng thể cả đời về Thịnh kinh thành”.
Trần Hoàng hậu Triệu Chỉ Khanh lâu, mặt sắc rút tay về: “Những lời bệ hạ quá muộn ”. Bà giống như đang nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt chút thất thần, chút tiếc nuối : “Lúc lời ngươi , ngươi ở tẩm cung Ninh thị, trong cung ai cũng ngươi chuyên sủng Ninh thị, thậm chí đồng ý cho nàng tất cả đặc quyền. Lúc đó mệnh của Lưu Ly mới cứu về, điều tra kỹ hung thủ, ngươi trách thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Bây giờ Ninh thị chết, cũng còn sở cầu gì với Hoàng thượng, lời vẫn mong Bệ hạ thu hồi . Bây giờ thần chỉ yên tĩnh qua ngày, kính xin Bệ hạ ân chuẩn cho nguyện vọng duy nhất của thần ”.
Cả Sùng Trinh Hoàng đế cứng đờ, tâm tình ông bởi vì lời của Trần Hoàng hậu mà như rơi đáy cốc, lọt cơn sóng dữ.
Bà thanh tĩnh, còn ông thì ? Sau ai sẽ cùng ông vượt qua nửa đời tịch mịch dài dằng dặc. Sùng Trinh Hoàng đế nghẹn giọng : “Vãn Vãn… Trẫm ân chuẩn”.
Trần Hoàng hậu ngẩn , gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thần đành để tóc tu hành ở Điện Chiêu Dương, kính xin Bệ hạ trách tội”.
Ngự thư phòng chìm trong yên tĩnh, bên ngoài tiếng động gì. Trữ công công ôm phất trần ngoài Trực Linh Môn, bầu trời xanh thẳm Tử Cấm Thành, thầm nghĩ nếu Hoàng hậu nương nương thể hòa hảo với Hoàng thượng thì , mấy ngày nay nương nương để ý tới hoàng thượng, Bệ hạ cũng dùng bữa ít hơn.
Sùng Trinh Hoàng đế đưa tay che mắt, dùng sức xuống , đôi mắt hồng hồng, giọng khàn khàn: “Được, trẫm đồng ý với nàng”.
Trần Hoàng hậu liễm mắt : “Đa tạ bệ hạ”.
Sau khi Trần Hoàng hậu rời , Sùng Trinh Hoàng đế yên một lúc lâu ở Ngự thư phòng, cả như thời gian cuốn . Lúc Trữ công công đưa nước thấy cảnh liền hù dọa nhẹ, đặt ấm nhỏ xuống kêu: “Bệ hạ, bệ hạ?”
Sùng Trinh Hoàng đế hồn, xung quanh, Trần Hoàng hậu sớm rời . Ông thở dài một , giọng điệu bi thương: “Trữ công công”.
Trữ công công : “Nô tài ở đây”.
Sùng Trinh Hoàng đế nhắm mắt : “Trong lòng trẫm… quá khó chịu”.