TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 339: Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2025-02-17 08:11:04
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Lý Tụng tỉnh , trời vẫn còn sáng, trong phòng vô cùng yên ắng, bàn tử đàn khắc nổi hình Li còn một chút ánh sáng từ chén đèn nhỏ, miễn cưỡng chiếu sáng gian trong phòng. Lý Tụng nhíu mày, từ giường dậy, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm quanh bốn phía – văn án đầu vểnh sơn son khảm trai, màn che màu xanh, bình phong bốn phiến họa Trúc Vận Thường Thanh, vách tường bên tay trái còn một thanh bảo kiếm.
Đây là phòng của ở Phủ Nhữ Dương Vương.
Sắc mặt Lý Tụng chút kỳ quái, tay của tự chủ nắm thành quyền. Phủ Nhữ Dương Vương năm năm sớm xét nhà, rời nơi nhiều năm, bỗng nhiên trở về?
Lý Tụng nhớ rõ lúc cưỡi ngựa ở đường hẹp giữa hai quả núi tuyết, bỗng nhiên mặt đất chấn động, đỉnh núi phủ tuyết hề báo mà rơi xuống, tuyết lở, những quả cầu tuyết đè xuống. Vậy mà chết? Lý Tụng giơ tay lên, liền chìm ánh sáng của mê man, tay chân kiện , chút dị dạng, càng thêm nghi hoặc.
Có lẽ là mơ.
Lý Tụng thoáng qua khung cửa sổ, ánh sáng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, con vẫn trầm luân, đêm qua hình như một cơn mưa nhỏ khiến cả khí cũng nhuốm mùi ẩm ướt. bất động thanh sắc ở đầu giường, phía là gối dựa thêu tơ bạc, mặt trầm như nước.
Lúc những luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu khung cửa, thoáng trừng mắt kiếm, khóe mắt thấy kén bướm nhạt màu đón ánh dương buổi sớm, phá lệ nhu hòa, khiến gương mặt nổi bật lên nhiều. Lý Tụng híp mắt , từ lâu trải qua buổi sáng thanh bình như .
Dưới hiên truyền tới những tiếng bước chân, dừng ở ngoài cửa. Có đẩy cửa , trong : “Thiếu gia, hôm nay ngài dậy sớm như ? Trời còn sáng , buổi trưa mới cần ngoài , còn thể ngủ tiếp một lát”.
Là Lục thật – tới bên .
Lý Tụng nhíu mày, chằm chằm.
Lục thật hầu hạ mấy chục năm, trung thành tuyệt đối với Lý gia, nhưng lúc Lý gia tịch thu tài sản, mẫu cao tuổi gọi về, đường xảy chuyện ngoài ý , thể chống đỡ mấy ngày liền qua đời. Tại bây giờ xuất hiện ở đây? Mắt Lý Tụng sâu thẳm, nếu thật là một giấc mộng, giấc mộng khỏi quá chân thật .
Lục thật thấy lời nào, chút hiểu, hỏi một : “Thiếu gia, hôm nay ngài ? Có chỗ nào thoải mái , để nô tài mời đại phu tới khám”. Nếu là khi xưa, Lý Tụng hẳn sẽ thèm để ý tới lời , nhưng hôm nay gì, chỉ gật gật đầu xoa xoa mi tâm, tiếng nào.
“Thiếu gia!” Lục thật gọi.
Hồi lâu , Lý Tụng khàn giọng : “Ta ”.
Lục thật bán tin bán nghi Lý Tụng một cái, thấy sắc mặt ngoại trừ bên ngoài lắm, cũng gì khác thường, Lục thật liền hỏi nữa, hầu hạ Lý Tụng xiêm y, rửa mặt, lui khỏi phòng để kêu bưng đồ ăn sáng tới. mới bước chân qua cửa, đối diện liền một hung hung hổ hổ tới, chẳng thèm chào hỏi tiếng nào nội thất.
Có thể tùy ý bậy ở Phủ Nhữ Dương Vương , chỉ Đại tiểu thư – Lý Tương.
Lý Tương mặc áo ngắn màu vàng đỏ thêu hoa văn bách điệp cùng màu, bên là váy lam thêu hoa trắng, giống như một cơn gió chạy tới bên giường Lý Tụng. Bởi vì thường ngày bộ dáng nàng duyên dáng, môi hồng răng trắng, má đào hây hây, cho dù trợn mi mắt trừng cũng mang phong vị xinh động lòng . Lý Tương chu môi, chất vấn: “Ca ca, chuyện ca đồng ý với còn xử lý ?”
Lý Tụng nàng , hàng lông mày khẽ nhíu , hồi lâu : “Chuyện gì?”
Lý Tương thấy phản ứng, còn tưởng đổi ý, liền lấy từ trong tay áo một bình sứ men xanh nhỏ, nhét tay Lý Tụng: “Đây là ngũ thạch tán, lệnh cho mua từ bên ngoài. Ca ca đồng ý dụ Ngụy Thường Hoằng hút nó, ngươi cũng thể đổi ý”. Dứt lời, thấy Lý Tụng chẳng phản ứng gì, Lý Tương mới mềm giọng : “Ca ca, ngươi cũng , vốn gả cho tên Ngụy Thường Hoằng yếu đuối . Chỉ cách mới thể khiến phụ mẫu tình nguyện hủy hôn sự . Van cầu ngươi, hôm nay ngươi Ngự Hòa Lâu ? Nghe Ngụy Thường Hoằng cũng tới đó, ngươi liền đưa vật cho ..”
Ngụy Thường Hoằng.
Lý Tụng trừng mắt, bình sứ xanh trong tay, chút nhớ nhung thể quên dần chiếm cứ đầu óc . rời năm năm, khắp đại giang nam bắc, biển rộng sông dài, nhưng thủy chung vẫn thể bỏ chấp niệm . Vừa nhắc tới bất kỳ việc gì liên quan tới nàng, liền tự chủ thất thần.
Lý Tương thấy Lý Tụng chẳng lời nào, khỏi chút nóng nảy, dậm chậm kêu một tiếng “Ca ca”. Nàng ở đầu giường, nắm tay Lý Tụng : “Ca ca, ngũ thạch tán lấy mệnh của Ngụy Thường Hoằng, chỉ khiến thanh danh của một chút thôi. Muội là cô nương, cũng thể hy sinh thanh danh của để từ hôn. Đều do phụ mẫu, nhất định bắt gả cho gì”.
Lý Tương lầm bầm than thở, yên lòng mà dặn dò nhiều , mãi tới khi Lý Tụng cau mày :”Được”. Nàng mới lập tức im miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-339-ngoai-truyen.html.]
Lý Tụng cầm lấy bình men sứ trong tay, cũng Lý Tương : “Ra ngoài ”.
Lý Tương hiểu đây là biểu hiện của việc Lý Tụng còn kiên nhẫn nữa, nàng còn thêm, nhưng thấy sắc mặt Lý Tụng tối , trầm lạnh, cuối cùng nàng nhát gan, bất đắc dĩ rời khỏi phòng. Sau khi Lý Tương rời , bên cạnh còn ai dông dài, Lý Tụng lẳng lặng yên một lát, nhớ tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lý Tương khi nãy. Cảm xúc quá rõ ràng, căn bản giống như giấc mộng. nghiêng , nặng nề dựa một bên đệm, giá đỡ giường rắn chắc, chỉ lay động
nhỏ. Lý Tụng che hai mắt , trông vẻ tỉnh táo, thể thật căng thẳng, cánh tay run run, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc gì đó.
Đây mộng, Phủ Nhữ Dương Vương vẫn còn, Lý Tương vẫn là tiểu cô nương mười bốn tuổi, trở về sáu bảy năm .
Lý Tương từng định với Ngụy Thường Hoằng? Lý Tụng nhớ kỹ phụ mẫu vốn ý định như , nhưng trong chuyến săn đầu năm, Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng xung đột, đó b.ắ.n tên khiến Ngụy Thường Hoằng thương, hôn sự hai nhà thất bại, phụ mẫu đó cũng tới chuyện nữa. Vậy Lý Tương đính hôn với Ngụy Thường Hoằng ?
Lý Tụng nhúc nhích, giường một lúc lâu, mới chậm rãi bỏ hai tay đang che mắt . Đôi mắt sâu đo , lóe lên chút ánh sáng, hốc mắt hồng hồng, ai cũng đang quyết định cái gì.
***
Ngự Hòa Lâu – nhã gian ở lầu hai.
Lý Tụng mặc áo bào màu xanh đen sẫm, ở bàn nhỏ màu đen, phía là cửa sổ mở rộng. nghiêng dựa song cửa sổ, mí mắt mở nửa, hững hờ đánh giá mấy xung quanh. Những là hảo hữu của , tên nào cũng là thiếu gia ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, giờ phút đang hào hứng quanh bàn nhỏ đổ xúc xắc. Lý Tụng cũng từng là một trong bọn họ, bây giờ chẳng chút hứng thú nào. Có lẽ là vì phiêu bạt ở bên ngoài quá lâu, khá lạ lẫm với cảm giác , khó mà dung nhập.
Tay Lý Tụng chậm rãi vòng quanh chèn men xanh hoa văn Băng Liệt, giống như đang suy nghĩ gì đó, từ lúc tới đến giờ cũng chẳng lời nào.
một mặc áo bào màu đen thêu hoa sen tới, tò mò dò xét, cố ý hỏi: “thật lạ. Lý thiếu gia hôm nay thế, trầm mặc như ? Giá song lục là trò ngươi chơi nhất, bây giờ tham gia, là sợ các thua thảm ? Này, ngươi một câu chứ, tâm tình ? Ai chọc giận ngươi ?”
Vị là tiểu nhi tử của Hộ Bộ Thị Lang – Thẩm Hồng Sinh, quan hệ với Lý Tụng, là nhiều, nhưng tính tình cũng tệ.
Lý Tụng vòng cái chén trong tay, lạnh nhạt : “ gì”.
Thẩm Hồng Sinh tất nhiên tin, một hồi, giống như bừng tỉnh đại ngộ : “Nghe hôm nay ngươi cũng mời Lục thiếu gia Phủ Quốc Công tới, , dạy dỗ ? sắp lấy ngươi , chẳng lẽ, ngươi hài lòng với ?”
Lý Tụng im lặng một lát, nghiêng đầu Thẩm Hồng Sinh: “Ngươi đừng phí lời”.
Thẩm Hồng Sinh nghẹn họng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, nữa về ghế của . Đáng đời, ai kêu xen việc của khác chứ.
Bầu khí trong nhã gian chút nóng, rượu đổi từng vò từng vò, đang lúc hưng phấn, cửa bên trong đẩy .
Ngụy Thường Hoằng ngay ở cửa nhã gian, mặc cẩm bào màu xanh thạt thêu kim ngân, tóc buộc lên, quần áo chỉnh tề, hợp với khí bên trong nhã gian. Người ở nơi hoặc hoặc dựa, ngã trái ngã , chẳng gì cả, mà lưng Ngụy Thường Hoằng thẳng tắp, ánh mắt trong vắt, ánh mắt bình đạm quét một vòng trong phòng, rơi Lý Tụng, điểm chính: “Có việc gì?”
Người trong nhã gian đều Lý Tụng, lẽ là vì cảm giác tự phụ của con em thế gia quá lóa mắt, uống rượu uống, chơi cũng chơi, yên lặng thẳng .
Lý Tụng Ngụy Thường Hoằng, bất động thanh sắc mà quan sát , trực giác của cho thấy Ngụy Thường Hoằng chút giống Ngụy Thường Hoằng , nhưng chút giống. khẽ nâng cằm, chỉ chỉ bàn sơn đen đối diện, một chữ đơn giản: “Ngồi”.
Ngụy Thường Hoằng cũng sợ Lý Tụng, lặng một lát, đó Lý Tụng, vẫn là gương mặt thanh lãnh như cũ, nhưng đỡ hơn một chút.
Lý Tụng rót ít rượu chén men xanh, để tới mặt Ngụy Thường Hoằng.
Ngụy Thường Hoằng động, chỉ , chắc là đang chờ mặt nguyên nhân mời tới.
Lý Tụng nhếch miệng, ý vị rõ: “ độc”.
Ngụy Thường Hoằng cũng sợ trong rượu độc, lui tới Ngự Hòa Lâu đều là khách quý, nếu là xảy chuyện, bọn đều chạy thoát, chỉ là thuần túy uống thôi. Những thiếu gia xung quanh đều đồng loạt chằm chằm, giống như nhạo dám uống, trong mắt đều là nỗi đau của khác. Mặt Ngụy Thường Hoằng mặt đổi sắc bưng chén rượu lên, một uống cạn sạch, thả chén bàn, lên : “Nếu chuyện gì liền ”.
Lý Tụng gọi : “Sao việc gì? việc gì gọi ngươi tới?” : “Tính tình Ngụy công tử thật , chén rượu mời ngươi” cầm chén rượu bàn, cũng ngẩng đầu uống sạch.