TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 340
Cập nhật lúc: 2025-02-17 08:11:07
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo động tác của , một vật từ trong tay áo rơi , lăn xuống tới bên cạnh Thẩm Hồng Sinh. Thẩm Hồng Sinh nhặt lên, “A” một tiếng, hỏi: “Đây là gì?”
Mặt Lý Tụng đổi, cánh môi chút cong lên, : “Ngũ thạch tán”. Thẩm Hồng Sinh: “…”
Ngụy Thường Hoằng yên lặng Lý Tụng, ánh mắt lạnh mấy phần.
Lý Tụng lấy chai Ngũ thạch tán từ trong tay Thẩm Hồng Sinh, nắm trong tay, bàn tay dần dần dùng sức bóp nát bình sứ, bột Ngũ thạch tán tràn tay , rơi bàn nhỏ sơn đen bên , chốc lát, một giọt m.á.u từ trong tay Lý Tụng chảy , cùng hòa với bột ngũ thạch tán, ngưng kết ở bàn. Lý Tụng đưa mắt Ngụy Thường Hoằng, ánh mắt chút châm chọc: “Yên tâm, trong rượu ngươi uống thứ . Ngươi một tỷ tỷ , nàng nếu lừa ngươi uống Ngũ thạch tán, chừng còn đ.â.m vài lỗ ”.
Mọi trong nhã gian một màn ngây , Thẩm Hồng Sinh trợn tròn mắt hỏi: “A Tụng, ngươi thương ?”
Lý Tụng cũng đáp , ánh mắt lạnh lùng, như Ngụy Thường Hoằng. Ngụy Thường Hoằng cau mày, giọng lạnh nhạt: “Ngươi cái gì?”
Lý Tụng chỉ cho rằng Ngụy Thường Hoằng đang diễn trò, : “ chút hiếu kỳ, tại ngươi đồng ý hôn sự ? Ngụy La với ngươi, b.ắ.n ngươi thương bãi săn là ?”
Lúc hẳn là qua cuộc thi săn b.ắ.n lâu, Lý Tương b.ắ.n Ngụy Thường Hoằng thương, Ngụy Thường Hoằng từ hôn với Lý Tương, chuyện đúng là kỳ lạ.
Ngụy Thường Hoằng chỉ yên lặng Lý Tụng, chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng lạnh, Lý Tụng một chút, liền khỏi nhã gian.
Ánh mắt … thế nào nhỉ, như thể thấy điên.
Sau khi Ngụy Thường Hoằng rời , Thẩm Hồng Sinh mới với Lý Tụng: “Ngươi điên ? Sao thể nắm nát thứ trong tay hả? Ta thấy hôm nay ngươi bình thường, Ngụy gia Ngũ cô nương Ngụy La sớm c.h.ế.t mười năm , đang yên lành ngươi lôi nàng gì…”
Thẩm Hồng Sinh còn dứt lời, liền một tay khác của Lý Tụng nắm chặt bả vai. Vẻ mặt Lý Tụng đáng sợ, hỏi từng chữ từng chữ: “Ngươi cái gì?”
Thẩm Hồng Sinh : “Ta ngươi điên …”
Lý Tụng tự chủ dùng thêm sức lực, Thẩm Hồng Sinh kêu rên một tiếng, tiếp tục run rẩy lẩy bẩy :”Ngụy Thường Hoằng bây giờ chỉ một , chính là nữ nhi của kế thất của Ngũ lão gia, gọi là gì nhỉ… Hình như là Ngụy Tranh. Này, ngươi long phượng thai tỷ tỷ với Ngụy Thường Hoằng – Ngụy La, nàng mười năm chết… Mà ngươi nàng ? Ta cũng là mẫu qua mới ”. càng , càng thấy sắc mặt Lý Tụng dần trở nên hoảng hốt, sức lực trong tay cũng giảm bớt, liền tiếp: “thật đáng tiếc, bộ dáng của Ngụy Thường Hoằng, Ngụy La khi lớn lên nhất định là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc…”
Chết !
Ngụy La c.h.ế.t .
Chuyện thể nào.
Lý Tụng giật lo lắng m.á.u thịt be bét trong lòng bàn tay , rõ ràng nhớ tiểu cô nương lúc sáu tuổi đẩy hồ nước, lúc bảy tuổi thì trêu đùa , mười lăm tuổi bọn họ gặp ở tiết hoa đăng, đó nàng đính hôn với Triệu Giới… Lý Tụng chậm rãi thu tay , thậm chí còn lo tới mãnh sứ vỡ còn tay , dậy rời .
Thẩm Hồng Sinh ở đằng kêu lên: “A Tụng, ngươi ?” Cái gì Lý Tụng cũng thấy.
*** *** ***
Phủ Nhữ Dương Vương
Sau khi Lý Tụng trở về liền lập tức sai điều tra chuyện của Ngụy La, nhanh liền kết quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-340.html.]
Hóa một đời thật sự tên Ngụy La. Ngụy La cũng c.h.ế.t giống trong miệng Thẩm Hồng Sinh , lúc sáu tuổi nàng kế mẫu Đỗ Thị dẫn dạo phố, đường xảy chuyện ngoài ý , bọn cướp cướp Ngụy La, đợi lúc Đỗ Thị tìm, tìm nữa. Ngụy Côn Phủ Quốc Công lúc chuyện liền đau khổ một thời gian dài, đó từng ngày trôi , cái tên Ngụy La dần dần tất cả quên lãng, cho tới bây giờ, cũng ít nhắc tới tên nàng.
Lý Tụng tin tức Lục thật mang về, mặt đổi, dựa ghế dựa bằng gỗ hoa lê, khắc chim, mây và hoa hồng đan , đôi mắt khép, bàn tay nắm chặt tay vịn hoa hồng.
Lục thật chút nghi hoặc: “Thiếu gia, ngài điều tra chuyện gì?”
Lý Tụng lời nào, chốc lát chậm rãi giơ tay lên, quơ quơ tay, hiệu cho Lục thật ngoài. yên lặng một một chút.
Sau khi Lục thật rời , Lý Tụng một trong phòng tới trưa.
vốn cho rằng chỉ cần gì, liền thể nàng nhiều hơn một chút, ngờ ông trời đối với tàn nhẫn như , cho dù trùng sinh, cũng cho bất kỳ hy vọng nào. Lý Tụng cong cong môi đắng chát, cầm lấy một quyển sách để bàn, che lên mặt, để khác thấy nét mặt bây giờ.
Hai ngày , Lý Tụng bởi vì việc hôn sự của Ngụy Thường Hoằng và Lý Tương mà Phủ Quốc Công một chuyến.
Hai nhà mà còn trở mặt, thái độ của Quốc Công và Ngụy Côn coi như hòa khí. Lý Tụng thương lượng chuyện với bọn họ xong, liền cáo từ rời khỏi Phủ Quốc Công. ngờ xe ngựa xảy vấn đề, Phủ Quốc Công giúp chuẩn một chiếc xe ngựa khác, liền dừng ở cửa hồng Phủ Quốc Công. Lý Tụng tới bên hông cửa, lên xe ngựa, dặn phu xe về Phủ Nhữ Dương Vương.
Lúc buông góc rèm xuống, ánh mắt quang, ngẫu nhiên thoáng thấy bên hông cửa, trong góc tường một bóng dáng.
Động tác Lý Tụng dừng , bên đó nữa, giống như gì, giống như mới thoáng qua chỉ là ảo giác của . Xe ngựa chậm rãi chạy, ngoài hẻm nhỏ. Lý Tụng cơ hồi bật thốt lên:
“Chậm ”.
Xa phu bận bịu hô “xuy” một tiếng, dừng xe ngựa ở ven đường.
Lý Tụng về phía góc tường, chớp mắt hồi lâu, cuối cùng cũng chống trực giác trong lòng, thần xui quỷ khiến mà xuống xe ngựa, tới chỗ hẻo lánh . từng bước một, chậm, như sợ quấy rầy cái gì đó, sợ bản lầm, rõ ràng cách chỉ vài chục bước chân, nhưng giống như mất nửa đời , dài dằng dặc.
Cuối cùng, Lý Tụng dừng góc tường, hướng bên trong : “Ai ở trong đó?” Qua một hồi lâu, ai đáp .
Lý Tụng : “Ra đây”.
Vẫn im lặng như cũ.
thật sự là lầm . Lý Tụng rũ mắt, trong lòng đang cảm giác gì, vô cùng hụt hẫng, cảm giác như cả đều móc rỗng, sống một cũng chẳng ý nghĩa gì. Tay nắm thành quyền, nặng nề nện lên vách tường, sức lực nhỏ, tạo một cái hố vách. Mu bàn tay cũng thương, loang lổ vết máu.
Bỗng nhiên, trong tường truyền tới một âm thanh nhỏ, giống như con mèo con kinh sợ, mang theo chút bối rối và e ngại, cho dù cố gắng kiềm nén, nhưng vẫn Lý Tụng thấy.
Lý Tụng khẽ giật , chút do dự mà đưa tay với trong chỗ hẻo lánh, nắm thật chặt cổ tay đó, mạnh mẽ kéo ngoài.
Người mặt hiện ánh mặt trời, mắt hạnh trợn lên, môi đỏ khẽ nhếch, hàng mi dài nồng đậm như cánh bướm run rẩy run rẩy, uỳnh uỵch đánh tim . Mặc dù lúc nàng mặc áo hồng cánh đen đơn giản cùng với váy cam, tóc chải thành hai búi to dài, nhưng vẫn che giấu gương mặt xinh vô cùng của nàng. Lý Tụng nàng chằm chằm, tới khi mắt mỏi nhừ, tim như nhũn , lâu, lâu , ánh mắt tức giận, nghiến răng nghiến lợi : “Ngụy La”.
Ngụy La đang rút cổ tay về, nhưng cũng rút nổi, giật hỏi: “Ngươi ?” Lý Tụng mở miệng ngậm miệng nhưng đủ một câu.
Cuối cùng chỉ thể nhắm mắt , kiềm chế thể run rẩy của . Sao thể chỉ mà thôi, cho dù nàng hóa thành tro, cũng nhận .