TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 342
Cập nhật lúc: 2025-02-17 08:17:20
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tụng sai, Ngụy La quả thật còn chỗ nào để .
Nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn Kinh thành, tiền ít ỏi trong sớm dùng hết, mỗi ngày để bụng đói cũng tệ , chứ đừng tới chỗ ở. Trước khi gặp Lý Tụng, nàng quả thật lâm cảnh màn trời chiếu đất. Mấy ngày nay, Ngụy La ở trong biệt viện của Lý Tụng, mỗi ngày đều nha hầu hạ, buổi trưa đồ ăn phong phú, ban đêm nước nóng để tắm rửa, thoải mái đến khiến nàng chút bất an.
Mỗi ngày lúc yên tĩnh, nàng nhớ tới câu của Lý Tụng.
Vì nàng gả cho ? Nghe hạ nhân là thế tử Phủ Nhữ Dương Vương, coi trọng nàng? Ngụy La quả thật nghĩ .
Lý Tụng thường xuyên tới biệt viện, mặc dù gì, nhưng Ngụy La đang chờ đáp án của nàng… Có khi dùng đôi mắt đen láy thâm trầm nàng, ánh mắt … khiến Ngụy La hiểu thấy thương cảm. Nàng rõ cảm giác của , tình của của dường như phức tạp, yêu hận, nhưng hận so với yêu, hiển nhiên chẳng ý nghĩa gì. Ngụy La càng thêm hiểu, bọn họ chỉ gặp hai , cần thiết như chứ?
Ngụy La ở chỗ bảy tám ngày, hôm đó dùng cơm trưa xong, Lý Tụng liền đến.
Ngụy La đang tìm , vặn tới đây, nàng dậy khỏi giường La Hán, : “Ta… Ta lời với ngươi”.
Lý Tụng cũng , nàng, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ ?” Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Ừ!”
: “Muốn gả cho ?”
Mặt Ngụy La bỗng nhiên đỏ lên, nàng dời mắt : “Ta chuyện ”. Lý Tụng trầm mặc.
Ngụy La dừng một chút, mấy lời ấp ủ trong lòng: “Những ngày qua đa tạ ngươi thu lưu , nhưng thể cứ ở đây mãi, nếu ngươi đồng ý, hôm nay liền rời . Quấy rầy ngươi nhiều ngày như , nếu gì khác, ngày khác chắc chắn tới cảm tạ ngươi”. Ngụy La xong một hồi lâu, Lý Tụng cũng lời nào. Ngụy La giương mắt , lặp một : “Ta ”.
Thấy phản ứng gì, Ngụy La đương nhiên cho rằng đồng ý. Nàng xuống khỏi giường La Hán, đang vòng qua bên cạnh Lý Tụng, ngờ bỗng nhiên vươn tay giữ lấy eo nàng, thể nàng nghiêng, liền đè ép xuống giường La Hán. Ngụy La chỉ kịp một tiếng: “Ngươi…” Lý Tụng dùng sức chặn miệng nàng, ngậm lấy môi nàng mút hôn cắn xé, cho nàng cơ hội mở miệng, càng thả nàng rời .
Lý Tụng giống như chó săn đói bụng thật lâu, giữ lấy cánh môi Ngụy La mãi chịu buông, cường thế cạy mở hàm răng của nàng, mạnh mẽ đ.â.m tới, cắn đầu lưỡi động loạn của nàng.
Ngụy La căn bản thế kháng cự, nàng vùng vẫy hồi lâu, dần dần ngã oặt trong n.g.ự.c , nghẹn ngào đáng thương.
Hồi lâu , cuối cùng Lý Tụng cũng dừng , nhưng buông nàng , chậm rãi, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, cằm nàng, buông tha bất kỳ chỗ nào mặt nàng. Hô hấp của Lý Tụng càng lúc càng nặng nề, khàn giọng : “Nàng lấy gì cảm ơn ?”
Ngụy La hôn tới mờ mắt, nàng thấy ngứa ngáy một chút, đó rụt rụt , tỉ mỉ ngẫm , nàng thật sự chẳng gì để đền đáp cho .
Lý Tụng : “Hử?”
Ngụy La : “Ta Thiên Phật tự ngoài thành dâng hương, để Bồ tát phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi”.
Lý Tụng nhếch mép một tiếng, trầm thấp, giống như phát từ tâm tình đang vui vẻ. Nếu đổi là đời , Ngụy La c.h.ế.t cũng sẽ những lời đáng yêu như . một tay giữ lấy cằm nàng, nàng: “Ta những cái hư vô , Ngụy La, ngươi gì”.
Ánh mắt Ngụy La hoảng hốt: “Ta ”.
Lý Tụng cúi đầu hôn môi nàng một chút: “Bây giờ thì ?”
Ngụy La che miệng, lườm nguýt một cái, giận dữ mắng: “Đăng đồ tử!” Cuối cùng nàng cũng mắng câu .
Lý Tụng xem thường, sớm nghĩ như với nàng, chỉ hôn nàng, còn nhiều việc. Lý Tụng từ nàng dậy, ở một bên, kéo kéo áo bào hạ : “Rời khỏi chỗ cái gì nàng cũng , bằng cân nhắc điều kiện của , sẽ dốc lực giúp nàng”.
Ngụy La mím môi, trong miệng nàng là hương vị của , nàng chút tự nhiên: “Ta gả cho ngươi”.
Lý Tụng im lặng, giận tái mặt thêm lời nào.
một nén nhang , Lý Tụng rời khỏi phòng, còn cố ý dặn dò Lục thật, dặn trông chừng cho Ngụy La ngoài.
Mấy ngày nay chẳng gì, sai điều tra chuyện của Đỗ thị. Đỗ thị đúng là đang phái tìm Ngụy La, một khi Ngụy La của Đỗ thị tìm , bà nhất định bỏ qua cho nàng. những thế, Lý Tụng còn tra năm đó Ngụy La bọn buôn lừa bán, mà do Đỗ Thị chủ động liên hệ với hai con buôn, chủ động bán Ngụy La cho bọn họ. đó Ngụy La chạy trốn.
Hóa một đời một ngày đêm khác biệt so với kiếp , chẳng trách nhiều chuyện cũng giống như cũ.
Lý Tụng với Lục thật: “Giữ hai nha , vẫn còn chỗ hữu dụng”.
Hai nha một gọi là Kim Từ, một gọi là Kim Các, là nha hầu hạ Ngụy La, cũng là họ trơ mắt Ngụy La Đỗ Thị bán cho bọn buôn .
Lục thật gật đầu nhận lệnh.
Lý Tụng tạm thời về Phủ Nhữ Dương Vương, tính việc hôn sự của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng. Nếu Ngụy La nhận tổ quy tông, nàng chính là Ngũ tiểu thư của Phủ Quốc Công, nếu Lý Tương gả Phủ Quốc Công, gia tộc lớn sẽ chấp nhận việc hoán như , và Ngụy La liền thể nào .
Lý Tụng nghĩ tới rời , lúc về Ngụy La .
Nha hầu hạ Ngụy La quỳ đất, vội vàng biện hộ: “Thế tử gia thứ tội, nô tỳ sơ sẩy, nghĩ tới Ngụy tiểu thư thừa dịp đêm tối nô tỳ ngủ liền trốn …”
Lý Tụng đó để lộ cảm xúc gì, trầm mặc thật lâu, chỉ kêu tất cả nha ngoài, còn trong phòng.
giường La Hán Ngụy La , ký ức mấy ngày nay cứ bay lượn trong đầu, giống như một giấc mộng quá chân thật. Bây giờ Ngụy La rời , ngược khiến chút cảm giác chân thật. Tiểu cô nương đáng giận , cho dù lúc nào cũng chịu để đạt ước , càng cho bất kỳ cơ hội nào.
Đời Triệu Giới, tìm Ngụy La , cũng đẩy Ngụy Thường Hoằng xuống nước, cũng dùng tên b.ắ.n nàng, vì nàng chịu lưu ?
Lý Tụng nghĩ tới đau cả đầu, thời gian dần dần trôi qua, ngủ giường La Hán, lúc mở mắt, chính là sáng sớm ngày thứ hai.
một hồi lâu thần trí mới thanh tỉnh. Lý Tụng rửa mặt đồ, kêu Phủ Quốc Công tìm hiểu chuyện một chuyến, Ngụy La cũng về Phủ Quốc Công, tâm tình chút phức tạp, là may mắn vẫn đáng lo. Nàng lẻ loi một , gì, thể chứ?
đường gặp nguy hiểm thì thế nào?
Nghĩ tới đây, mắt Lý Tụng thoáng chốc trầm xuống. suýt thì quên mất, Đỗ thị cũng đang cho tìm kiếm Ngụy La, tìm , lẽ sẽ g.i.ế.c diệt khẩu. Lý Tụng lập tức khỏi phòng, gọi Lục thật: “Lập tức triệu tập tất cả thị vệ, tìm kiếm Ngụy La về, đem bộ Thịnh kinh thành đều tìm một . Nhanh, tìm thấy cũng cần về gặp !” nghiêm túc , thần thái sốt ruột, vẫn là đầu tiên khẩn trương vì một như .
Lục thật há hốc mồm, hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn hỏi , cuối cùng một tiếng “” liền nhận lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-342.html.]
Bọn thị vệ tìm ròng rã một ngày, vì kinh động tới bách tính đường, bọn họ chỉ thể âm thầm tìm kiếm, hiệu quả quá nhỏ, tới đêm vẫn như cũ tin tức của Ngụy La. Sắc mặt Lý Tụng càng thêm khó coi, đạp một cước lên bên , : “Phế vật!”
Lý Tụng mặc áo choàng, bước dài ngoài, tự tìm nàng.
Lý Tụng tìm khắp mấy ngõ nhỏ quanh Phủ Quốc Công, phát hiện bất kỳ dấu gì.
Mắt đen , cũng tình hình của Ngụy La bây giờ . Lý Tụng cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm bóp răng rắc: “Tiếp tục tìm”.
Bọn thị vệ tản , tại chỗ sâu trong ngõ, di chuyển. Chốc lát, một thị vệ vội vàng đến, : “Thế tử gia, tìm !”
bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen kịt hiện tơ máu, dọa .
*** *** ***
Lý Tụng dẫn thị vệ chạy tới, Ngụy La đang trói ghế bằng dây gai, thể động đậy.
Ngụy Tranh mặt nàng, Đỗ thị đối diện nàng trong ghế bát tiên, bọn họ đều từ cao
uống nàng. Ngụy Tranh mặc váy gấm xòe màu xanh non, trong tay cầm một thanh chủy thủ bén nhọn, chủy thủ lóe lên những tia sáng lạnh. Ngụy Tranh cầm d.a.o quơ quơ mặt Ngụy La, châm chọc : “Chỉ bằng ngươi cũng gặp phụ ? Ngụy La, mười năm ngươi nên c.h.ế.t , sống tới bây giờ cũng là vận may của ngươi, bây giờ còn dám trở về, quả nhiên can đảm”.
Ngụy La tức giận trừng trừng nàng , : “Đó là nhà của , vì thể về?”
“Nhà của ngươi?” Ngụy Tranh khanh khách, trong mắt đầy vẻ khinh miệt: “Nếu là nhà của ngươi, vì trong Phủ Quốc Công đều nhận ngươi? Mẫu ngươi sớm mất , phụ cũng cần ngươi, ngươi trở về còn ý nghĩa gì?” Ngụy La mím môi, .
Ngụy Tranh chút ghen tỵ, gương mặt Ngụy La, rõ ràng là hài tử do nông phụ hạ đẳng nuôi lớn, xinh như , cho dù mặc xiêm y thô sơ, cũng ngăn vẻ xinh . Ngụy Tranh nâng chủy thủ lên, dán lên mặt Ngụy La, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Nếu gương mặt hủy, ngươi xem phụ còn nhận ngươi ?”
Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, cuối cùng lộ vẻ sợ hãi.
Ngụy Tranh vô cùng hài lòng, cổ tay nhẹ nhàng chuyển một cái, liền vạch tới mặt Ngụy La.
lúc , cửa gỗ bên ngoài bỗng nhiên phá, một bóng từ bên ngoài nhanh chân chạy đến, cướp chủy thủ trong tay Ngụy Tranh, dùng sức ném thật xa. Lý Tụng lạnh lùng Ngụy Tranh và Đỗ Thị, dặn dò: “Trông chừng hai ”.
Thị vệ tràn , cấp tốc vây lấy Ngụy Tranh và Đỗ Thị.
Lý Tụng cởi bỏ dây trói cho Ngụy La, nàng, trong lúc nhất thời cũng gì, chỉ hỏi: “ chứ…”.
Ngụy La chấn kinh nhỏ, nàng cảm thấy như đang mộng, bọn họ từ chỗ nào xông , qua nửa ngày nàng mới : “Sao ngươi ở chỗ ?”
Lý Tụng dừng một chút, : “Lo ngươi gặp nguy hiểm, liền ngoài tìm”. nhẹ nhàng, thật mấy chục ròng rã tìm nàng cả một ngày.
Ngụy La chằm chằm, gì, đó ánh mắt dời về phía hai trong phòng – Ngụy tranh và Đỗ Thị.
Lý Tụng theo ánh mắt nàng, mắt lạnh , nhặt chủy thủ mới ném lên, đưa tới trong tay một thị vệ : “Mới nãy bọn họ gì, thấy rõ ?”
Thị vệ khẽ gật đầu.
Lý Tụng tiếp tục : “Ta để ngươi mặt nàng , nếu tay đủ, đổi lấy mệnh ngươi”.
Ngụy Tranh bất ngờ trợn tròn mắt, lớn tiếng : “Các ngươi điên ? Ta là Lục tiểu thư Phủ Quốc Công, các ngươi dám , sợ đắc tội Phủ Quốc Công ?”
Lý Tụng dẫn Ngụy La khỏi phòng, môi mỏng cong lên thành nửa đường cong mỹ: “Có gì sợ?” Ngụy Tranh yên lặng, trong nháy mắt đó, nàng hiểu cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Sau khi Ngụy La và Lý Tụng rời khỏi phòng, lưng họ nhanh cũng truyền tới tiếng kêu la đau đớn cùng với tiếng la của Đỗ Thị.
đến đầu ngõ, Lý Tụng , nàng thích tới gần, luôn duy trì cách ba bước với nàng. : “Chân tướng năm đó điều tra rõ, ngày mai liền thể đưa nhân chứng tới Phủ Quốc Công, nàng thể nữa trở về Ngũ tiểu thư của Phủ Quốc Công. Hôn sự của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng cũng sẽ hủy, nàng lo lắng. Đỗ thị và Ngụy Tranh uy h.i.ế.p nàng, theo như tính tình của Ngụy Côn, hẳn là sẽ trừng phạt hai thật nặng…” Lý Tụng liên miên lải nhải nhiều, cuối cùng còn gì để nữa, dừng bước, đầu Ngụy La: “Nàng còn chuyện gì ?”
Ngụy La , lắc lắc đầu : “ ”.
Lý Tụng mím môi, suy nghĩ một chút : “Đêm nay chỗ nào để ở ?” Ngụy La vẫn lắc lắc đầu.
: “Vậy tiên nàng cứ ở tại biệt viện, ngày mai cho ngươi đưa nàng về Phủ Quốc Công”. xong, Lý Tụng kêu Lục thật gọi xe ngựa tới đưa Ngụy La về.
Lý Tụng nàng, mắt nơi khác: “ thôi”. Sau đó đợi Ngụy La lên xe ngựa, chính rời .
Ngụy La xe ngựa, lẳng lặng bóng lưng Lý Tụng. Chẳng tại , giờ khắc nàng thấy bóng lưng chút cô liêu.
Lục thật thúc giục nàng: “Ngụy tiểu thư?”
Ngụy La đáp , nàng chậm rãi bước tới, một bước, dừng , đó chút do dự tới chỗ Lý Tụng.
Lý Tụng một loạt tiếng bước chân, đầu , liền thấy Ngụy La chắp hai tay lưng, cách mấy bước.
Ánh mắt trầm ngâm: “Ngụy La, nàng ý gì?”
Ngụy La mím môi: “Ngươi giúp những việc , điều kiện ?”
Lý Tụng hề chớp mắt nàng chằm chằm, lâu , mới từng chữ từng chữ : “Nàng gì?”
Ngụy La nghĩ nghĩ, : “Ta thể đồng ý với ngươi”. Tuy chút kỳ quái, cũng cách biểu đạt tâm tình của , nhưng Ngụy La nghĩ, nàng thể thử tiếp nhận .
Lý Tụng giật , lo lắng một lúc, đó nhanh chân tới mặt Ngụy La, ôm nàng lòng, hai tay dùng sức siết chặt nàng, giữ lấy nàng. Ngụy La siết chút đau, nàng giật giật , chẳng buông lỏng chút nào. Lý Tụng cúi đầu, dán mặt lên mặt nàng, giống như đang tự vùng vẫy một lúc lâu, mới khàn giọng , vô cùng uy hiếp: “Nàng đang gì ? Cho dù bây giờ nàng hối hận, cũng chậm ”.
Ngụy La khẽ gật đầu một cái, tất nhiên nàng .