Ngụy La lập tức khép miệng, đôi mắt tròn vo, mở to , bộ dáng vô cùng cảnh giác.
Lúc ở nhà, bên cạnh cũng trưởng bối, cho nên thái độ của nàng với đổi ? Triệu Giới cảm thấy nàng khá thú vị, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng thái độ giống một đứa nhỏ chút nào. Nàng lúc đang răng cửa, ngược giống mấy tiểu nha đầu bình thường một chút, lúc lên chút khả ái.
Tống Huy đang bên cạnh hai quen , càng mặt là Tĩnh Vương Gia. Nhiều năm Triệu Giới hồi kinh, rời kinh khi Tống Huy chỉ mới là tiểu hài tử 10 tuổi, nay hồi kinh hơn tháng, bao giờ mặt trong các trường hợp công khai, Tống Huy nhận cũng bình thường.
Tống Huy xuất phát từ lễ tiết bình thường mà né qua một bên, thấy đối phương động dậy, liền dắt Ngụy La hướng phía nhã gian tới. họ bước một bước, thị vệ mặc bố sam màu xanh liền tự động cản đường họ . Tống Huy thoáng giật , hiểu chuyện gì: “Vị đài chuyện gì ?”
Chu Cảnh lời nào, chỉ phụng mệnh Triệu Giới việc mà thôi
Triệu Giới thong thả bước tới mặt Ngụy La, cúi nâng cằm nàng lên, hai mắt mỉm : “Há mồm!”
Ngụy La đóng chặt miệng, mở miệng nàng liền mở, thật mất mặt! Hơn nữa đang nhạo nàng, nàng mới !
Nàng cũng lời, Triệu Giới càng khiến nàng lời. Tâm tình hôm nay lắm, cũng để ý ở đây tiêu hao ít thời gian với nàng, vì thế Triệu Giới dùng một tay khác nắm mũi nhỏ của nàng, sức lực lớn lắm, cũng sợ niết nàng tới hỏng. Tiểu nha đầu lúc đầu còn thể nhẫn, dần dần gương mặt nghẹn đỏ bừng, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn chứa đầy oán khí, rốt cuộc Ngụy La cũng há miệng : “…Buông tay !”
Đáng tiếc Ngụy La thiếu một răng cửa, chuyện rõ ràng lắm, chút âm lệch. Ý bên môi Triệu Giới càng lúc càng đậm, buông mũi nhỏ nàng , nâng cằm nàng lên, chăm chú răng cửa nàng hồi lâu, hỏi: “Lúc còn cắn ?”
Ngụy La thật mất thể diện, tiểu hài tử cũng tôn nghiêm của ! Nàng mím môi thật chặt, để ý tới .
Tống Huy đó thấy bọn họ cũng vẻ quen thuộc, nhịn hỏi: “Xin hỏi các hạ là?”
Triệu Giới lúc mới buông A La , dậy về phía Tống Huy. Triệu Giới thu hồi ý trong mắt, ngữ khí chút gợn sóng : “Họ Triệu, danh Lập Thanh!”
Quốc họ là Triệu, Lập Thanh tức là “Tĩnh”. Ở Thành Thịnh Kinh thể xưng chữ Tĩnh chỉ thể đếm đầu ngón tay, gần như cần nhiều, trong nháy mắt Tống Huy liền nhận phận của , vội thi lễ thật sâu: “Hóa là Vương gia, tại là Tống Huy Phủ Trung Nghĩa Bá. Thứ cho tại hạ ngu dốt, thể nhận phận của Vương Gia.
Thái độ kính cẩn, tỏng lòng vẫn chút nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-35.html.]
A La quen với Tĩnh Vương Gia? Hơn nữa thái độ của Tĩnh Vương Gia với nàng, hai giống như quen thuộc, nhưng A La bình thường đều ở trong phủ , ít khi ngoài, thể quen với Tĩnh Vương Gia?
Triệu Giới gì, cuối đầu liếc tiểu nha đầu đang yên lặng: “Tống công tử mang tới dùng bữa?”
Tống Huy gật đầu, đưa A La tới bên cạnh: “Chính là, hôm nay là đoan ngọ, liền mang nàng ngoài chơi một chút”.
Quan hệ của Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công Triệu Giới rõ lắm, cũng hỏi nhiều, đó với Ngụy La đang lưng Tống Huy: “Dược ngươi đưa bản vương dùng hết , còn nữa ?”
Dược quả thật hiệu quả, chỉ dùng 2, 3 , thứ xanh tím cổ tay cũng dần nhạt mất, lưu một ít dấu răng. Thái y dấu răng cắn quá , phỏng chừng lưu tay cả đời. Hắn mới đầu còn nổi giận, dạy dỗ, giáo huấn tiểu nha đầu trời cao đất rộng, nàng cắn vì chú ý, liền cảm thấy hứng thú với Ngụy La. So với phẫn nộ, Triệu Giới càng cảm thấy tò mò, nàng đang nghĩ cái gì. Bản cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng kiên nhẫn với con nít, cố tình kiên nhẫn với nàng, nếu là đổi thành khác, căn bản sẽ cầu thang tửu lâu lâu như .
Ánh mắt Ngụy La lóe lóe, âm thanh ngọt ngào : “Không còn!”
Ý trong mắt Triệu Giới chợt lóe, cũng điều gì, nhưng mà thời điểm còn sớm nữa, xuống sẽ khiến chú ý. Triệu Giới gì nữa, cáo từ với Tống Huy, cất bước xuống cầu thang.
*** *** ***
Triệu Giới xe ngựa của Tĩnh Vương Phủ, kêu xe phu về phủ. Xe ngựa tới nửa đường, Triệu Giới bỗng nhiên lên tiếng kêu: “Chu Cảnh”.
Chu Cảnh xốc tấm màn thêu hoa văn vàng lên , sánh vai bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Vương gia gì phân phó?”
Hắn dựa xe, rèm xe dày khiến bên trong tối om, chỉ thể nhấc lên một chút để ánh sáng xuyên thấu qua một chút, chiếu bàn tay thon dài trắng nõn của . Thanh âm Triệu Giới thong thả, phảng phất như tự hỏi: “Ta rời Thành Thịnh Kinh nhiều ngày, một việc rõ. Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công quan hệ gì ?”
Chu Cảnh là thị vệ của , chỉ võ công , còn là một khản năng tìm hiểu tin . Triệu Giới hỏi một câu, gần như lập tức thể trả lời ngay: “Vương gia quên , năm năm Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc Công kết , cháu gái của phu nhân Trung Nghĩa Bá gả cho Ngũ lão gia của Phủ Anh Quốc Công tục huyền…” Hắn ngừng một chút, bỗng nhiên đoán Triệu Giới những cái , tiếp: “Tứ tiểu thư của Phủ Anh Quốc Công và Tống Huy định từ nhỏ”.
Khó trách Tống Huy chiếu cố tiểu nha đầu như , hóa là vì quan hệ như . Triệu Giới chút suy nghĩa, tính cách tiểu nha đầu chút quái đản, ngày trưởng thành cũng là một trái ớt nhỏ. Tống Huy liền là một tính tình ôn nhuận, tương lai thể bảo vệ nàng .
Chu Cảnh thấy gì cũng hỏi thêm, liền nhẹ nhàng buông mành xuống, nghĩ rằng bản đoán đúng .
Bên trong Trân Tụy Trai, tiểu nhị dâng món ăn lên, một tiếng: “Khách quan chậm rãi dùng” liền xuống. Tống Huy giơ đũa lên, gắp lấy một miếng xương cá quế hoa bỏ trong bát Ngụy La: “A La, quen với Tĩnh Vương Gia thế?”