TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-02-06 08:32:07
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đáng tiếc, cho dù bà thế nào, Triệu Lưu Ly chính là , lắc đầu : “Không uống, uống…” Thu ma ma liền đem dược đưa tới bên miệng nàng, Triệu Lưu Ly liền vung tay lên đem thìa dược đánh rớt, hốc mắt hồng hồng: “Ta uống, vì cái gì khác đều uống, chỉ uống? Ma ma, cũng giống họ… Cũng chơi thả diều, chơi đá cầu, mỗi ngày đều uống dược…. Thật đắng…” Nàng càng càng lớn, cuối cùng đến sốc hông, cả co giật ngã trong n.g.ự.c Thu ma ma.
Thu ma ma mấy lời nàng xong, càng thêm đau lòng, đem năm đó xuống tay với nàng ở trong lòng hung hăng mắng: “Công chúa…”
Hai cảm xúc bi thương, mấy vị mệnh phụ phu nhân cuối cùng cũng , đây chính là Thiên Cơ Công Chúa Trần Hoàng Hậu sủng ái nhất, mang theo đủ loại tâm tư mà tiến lên khuyên giải, an ủi.
Họ dược uống cho thể, công chúa đừng … nhưng tất cả đều tác dụng gì. Triệu Lưu Ly vẫn thương tâm như , lời ai cũng .
Đang lúc cả đám đều bó tay hết cách thì bỗng thanh âm thanh thúy ở bên ngoài vang lên: “Một cái, hai cái, ba cái…”
Mọi thanh âm hấp dẫn, nhất tề ngoài lầu các.
Chỉ thấy một cô nương mặc la quần màu khói, đang ở hàng liễu rũ đá cầu, một tiểu cô nương khác giúp nàng đếm đếm. Mệnh phụ phu nhân đều nhíu mày, cho rằng hai đứa nhỏ hiểu chuyện, thấy công chúa đang thương tâm ? Các nàng an ủi thì thôi, ngược còn chơi đá cầu, đúng là cấp bậc lễ nghĩa.
mà dần dần, tiểu cô nương đang đá cầu thu hút ánh . Người nàng nhẹ như yến, cách đá đa dạng, nhấc chân nhảy lên, Giày thêu hoa màu đỏ vững vàng tiếp quả cầu đang rơi xuống, nhẹ nhàng hất một cái, đem quả cầu nữa tung lên trung, chờ quả cầu đụng tới chân của nàng, nàng dùng tư thế khác đáp nó… Đan phi yến, song phi yến, uyên ương quải, song uyên ương quải, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng linh hoạt, cảnh ý vui, khiến vỗ tay khen ngợi. Bất tri bất giác đều nàng thu hút, ngừng việc trong tay mà quan sát nàng, ngay của Thiên Cơ Công Chúa đến mức thở , lúc cũng chăm chú nàng, vô cùng hâm mộ.
Trên đầu nàng buộc tơ lụa thành nụ hoa, đó còn gắn bốn cái chuông nhỏ, mỗi nàng nhảy lên, chuông theo đó mà phát âm thanh thanh thúy.
Cùng với âm thanh , Ngụy La thành một trăm đá cầu liền ngừng . Hai chân nàng mỏi nhừ còn cảm giác, lâu đá nhiều như , bỗng nhiên liền trăm cái chút chịu nổi. Đời nàng ở tiểu viện nhà nông, nhàn rỗi gì liền cùng mấy tiểu cô nương trong xóm đá cầu, so xem ai đá nhiều hơn, lúc nhiều nhất nàng thể đá ba trăm cái.
Nàng lúc chắc cũng nghĩ tới, một ngày sẽ dùng cái đến dỗ một tiểu nha đầu bảy tuổi.
Nàng nhặt quả cầu lên, về hướng lầu các, tới giường Bát bảo Lưu Ly, mỉm Triệu Lưu Ly: “Lục công chúa, thần đá ?”
Triệu Lưu Ly nàng ngây ngốc, nhanh hồn, ánh mắt nàng mang theo sùng kính, gật đầu như gà mổ thóc: “Tốt!”
Đâu chỉ là , quả thật là quá . Triệu Lưu Ly còn thấy qua ai đá hơn nàng.
Ngụy La mím chặt khóe môi, âm thanh non nớt kéo dài: “Công chúa học ?”
Triệu Lưu Ly gật đầu càng lợi hại, đối với lời của nàng lập tức gần gũi hơn ít: “Muốn!” Nói xong, nàng ngừng một lát, xác định hỏi: “Ngươi sẽ dạy ?”
“Sẽ nha!” Ngụy La tươi khả ái, nàng đá cầu nhiều quá, chóp mũi còn vươn mồ hồi, ánh mặt trời long lanh càng khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên lóng lánh trong suốt. Nàng xong, thừa dịp Triệu Lưu Ly vui vẻ liền tiếp: “Bất quá nếu đá cầu thể khỏe mạnh, nếu sẽ dễ gặp chuyện may. Nếu công chúa học, hết dưỡng thể cho , dưỡng về thần sẽ dạy ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-44.html.]
Ngụy La cũng tại , đại khái là thấy nàng đến đáng thương nên chút đồng tình.
Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên, túm lấy tay áo nàng hỏi: “Nếu như dưỡng thể lên, ngươi thể đem tất cả mấy loại lúc nãy dạy ?”
Ngụy La nghiêng đầu nàng, “Đương nhiên thể”. Nói xong nàng nháy mắt mấy cái, chỉ ngón tay về phía chén dược để chiếc bàn gỗ: “Bất quá công chúa đem dược uống hết ”.
Triệu Lưu Ly tâm phục khẩu phục nàng, gì nấy, vội vàng: “Ta uống, uống, ngươi cần đổi ý”. Ngụy La chống má nàng, nhẹ nhàng một tiếng, nhưng lên tiếng.
Nàng đương nhiên sẽ đổi ý, bởi vì thể của nàng dưỡng xong . Kiếp Thiên Cơ Công Chúa giường bệnh triền miên, thể suy yếu mười mấy năm, cuối cùng sống quá mười sáu tuổi. Nàng tám năm nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, điều khiến Ngụy La nhớ chính , các nàng đều đáng thương giống , thể chỉnh sống một đời . Cho nên Ngụy La mới thể giúp nàng, nếu đời nàng uống thuốc thật , thể sống thêm vài năm ?
Thu ma ma ở bên vui mừng, cũng Ngụy La bằng cặp mắt khác, cảm kích bằng lời: ”Dược nguội , nô tỳ để hâm nóng, công chúa chờ một lát”.
Triệu Lưu Ly , kiên nhẫn chờ cung nữ đem dược nóng lên. Nàng cần Thu ma ma đút cho, bưng bát ngoan ngoãn uống từng ngụm từng ngụm.
Tân Nhạn Lâu cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình tĩnh, ánh mắt đều tiểu cô nương bên cạnh Triệu Lưu Ly với ánh mắt khác. Ngụy La phảng phất như thấy, đang chuẩn lên lầu tìm Tứ bá mẫu, liền thấy Tần Thị hoang mang rối loạn xuống, thần sắc sốt ruột.
Ngụy La gọi bà:”Tứ bá mẫu!”
Tần Thị nghiêng đầu , thấy là nàng, vội bước lên phía ôm lấy nàng, bất chấp hỏi nàng mới nơi nào, vội vàng :”A La, mau tới. Mới Thường Hoằng và Thế tử Nhữ Dương Vương phát sinh xung đột, Thế tử Nhữ Dương Vương đẩy xuống Thái Dịch Trì…”
Ý mặt Ngụy La ngưng , gương mặt nhỏ nhắn trong chốc lát trở nên dễ coi.
Tính tình Thường Hoằng như , thể phát sinh xung đột với khác? Trừ phi đó cố ý bới lông tìm vết.
Nàng đối với Thế tử Nhữ Dương Vương Lý Tụng ấn tượng sâu sắc, vì mà kiếp Thường Hoằng nghèo túng. Thậm chí thể , là cùng con Ngụy Tranh liên thủ tạo nên.
Đuôi mắt nàng lạnh lùng, hóa Lý Tụng xuất hiện từ bây giờ. Bọn họ tranh chấp? Hắn mà dám đem Thường Hoằng đẩy xuống nước, nếu Thường Hoằng xảy chuyện gì may, nàng liền g.i.ế.c một trăm .
Ngụy La ôm cổ Tần Thị, đôi môi phấn hồng mím thành một đường, biểu tình âm lãnh. Nào ngờ nàng ngẩng đầu, vặn liền bắt gặp một đôi mắt đang nàng.
Ở lầu các đối diện, bên Thái Hồ, Triệu Giới ở chỗ cây liễu nàng đá cầu, bên môi mang theo ý , thâm ý nàng.
Tần Thị ôm nàng bước thật nhanh, đem đó ném thật xa. Hắn tán cây một lát, nhàn nhã lững thững tới.