Tống Huy hôm nay Ngụy La cung thư đồng cho Thiên Cơ Công Chúa, lúc mới cố ý tới đây xem nàng một chút. KHÔNG nghĩ tới đợi cả hai canh giờ, Ngụy La vẫn còn từ trong cung trở về. Tống Huy đang chuẩn hồi phủ, định ngày khác tới, vặn thấy một cỗ xe ngựa về hướng , đúng là Tĩnh Vương tự đưa nàng về.
Tống Huy thi lễ với Triệu Giới xong liền ôm Ngụy La trong Phủ.
Khung xương Ngụy La mảnh mai, nhiều thịt, ôm nàng trong tay một chút cũng nặng. Bước chân Tống Huy thoải mái, ôm nàng liền tới Tùng Viên, thả nàng tú đôn khảm cẩm thạch chạm trỗ hoa văn hình sư tử, tỉ mỉ hỏi: “Dùng bữa ở trong cung ?”
Ngụy La gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn mỉm , bộ dáng nhu thuận: “Dùng qua, Hoàng Hậu nương nương giữ dùng bữa tối, cho nên mới về trễ như ”.
Không lâu , Ngụy Côn và Thường Hoằng cũng tới, lời cảm tạ với Tống Huy liền dẫn Ngụy La về phòng rửa mặt đồ.
Tống Huy thấy nàng , cũng tiện ở lâu, cáo từ Ngụy Côn trở về phủ.
Từ hôm đó về , mỗi ngày Ngụy La đều cung, tới Thượng Thư Phòng giảng bài. Thượng Thư Phòng quy củ, năm ngày lên khóa, sẽ hai ngày nghỉ ngơi, việc học giao nhất định thành. Ngụy La những thể học thêm kiến thức, quan hệ với Triệu Lưu Ly cũng ngày càng thiết. Mỗi ngày khi học xong, Triệu Lưu Ly đều giữ Ngụy La cùng tập , xong bài tập giao mới để nàng về.
Ngày ở Thượng Thư Phòng trôi qua thật yên bình, thời gian như nước chảy cứ thế mà trôi qua? Vì yên bình?
Bởi vì kể từ khi Lý Tụng Triệu Giới cột mục tiêu để b.ắ.n tên, nàng từng thấy ở Thượng Thư Phòng. Hắn tới, Ngũ Hoàng Tử Triệu Chương cũng tới, Thượng Thư Phòng vắng bóng hai tiểu Ma vương bọn họ, tự nhiên thanh tịnh hơn nhiều.
*** *** ***
Mùng bảy tháng tám là ngày giỗ của Khương Diệu Lan, Ngụy La xin Trần Hoàng Hậu và sư phó cho nàng nghỉ một ngày, cùng Thường Hoằng ngoài tảo mộ bái tế Khương Diệu Lan.
Ngụy La bao nhiêu tình cảm với Khương Diệu Lan, vốn dĩ nàng , nhưng Ngụy Côn bắt họ . Không những thế, ông còn cố tính nhờ Tống Huy dẫn hai bọn họ viếng mộ.
Chính bản Ngụy Côn , nhiều năm ông cũng từng tới thăm mộ Khương Diệu Lan, đại khái là trốn tránh gì đó, thủy chung đối mặt.
Xe ngựa Phủ Anh Quốc Công đưa họ tới sườn núi, đây Ngụy La từng tới nơi , tuy trong trí nhớ của nàng cũng còn đọng nhiều. Nàng nắm tay Thường Hoằng tới bia mộ, cũng gì, tùy tiện vái một chút, đốt ít tiền giấy, ngay cả một giọt nước mắt cũng .
Trên đường trở về tâm tư hai tiểu hài tử đều , Tống Huy cho rằng bọn họ nhớ mẫu thuân, đau lòng cho họ, cong môi hỏi: “Chốc lát thành, Tống Huy ca ca dẫn hai đứa mua đồ chơi bằng đường ?”
Thường Hoằng hứng thú, cả chút mặt mũi cũng để cho : “Không cần!” Tống Huy tức giận, hỏi: “Vậy gì, mứt quả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-52.html.]
Thường Hoằng để ý Tống Huy, nắm tay Ngụy La : “A La, ăn lương cao”. Ngụy La bỏ vẻ u ám mặt, híp mắt gật đầu: “Được, ăn gì tỷ liền ăn cái đó”.
Rất nhanh xe ngựa chạy trong Thành Thịnh Kinh, chạy qua sông đào bảo vệ thành, trong cửa chính, khung cảnh náo nhiệt phồn vinh đều hiện mắt. Xe ngựa tới ngã tư đường, Tống Huy kêu phu xe dừng xe bên đường, dẫn Thường Hoằng và Ngụy La xuống ngựa, cùng bọn họ tới tiệm bánh đối diện quán .
Chỗ mặc dù gì đặc sắc, nhưng chỗ bán lương cao nổi danh nhất Thành Thịnh Kinh. Ngọt mà ngán, nhẹ nhàng khoan khoái, mỗi ngày ở đây đều ít tiếng mà tới.
Tống Huy dẫn bọn họ khuây khỏa, nên vội trở về, ăn xong lương cao còn dẫn bọn họ tới một quần hàng rong bán diện nhân . Kim Lũ và Kim Ốc nhắm mắt đuổi theo bọn họ, ở còn thị vệ của Phủ Trung Nghĩa Bá theo sát sợ bọn họ gặp chuyện may. Sư phụ bột theo bộ dáng của Ngụy La cho nàng một tiểu cô nương một xiêm y hồng phấn trăm điệp, bộ dáng giống như đúc, ngay cả lúm đồng tiền và vẻ mặt dịu dàng cũng đều giống Ngụy La.
Ngụy La cầm lấy nó trái , hiển nhiên vô cùng thích thú. Nàng đang chuẩn đưa cho Thường Hoằng xem một cái, tuy nhiên đầu thấy một ảnh quen thuộc.
Người nọ chính là Lâm Tuệ Liên hôm nàng thấy đường.
Bà vẫn mặc bộ đồ cũ ngày hôm đó, đầu dùng một cây trâm bạc, áo mặc màu hạnh hoàng. Hôm nay bà cầm theo giỏ trúc, xem tới bán hoa lụa lấy tiền… cho Ngụy La kinh ngạc là, bên bà còn một , chính là tiểu cô nương giúp nàng chạy thoát khỏi Long Thủ Thôn!
Đêm hôm đó suýt nữa nàng phu thê Lâm Tuệ Liên chôn sống, nàng thừa dịp lúc ban đêm chạy trốn, đường may mắn gặp A Đại mồ côi cha . A Đại họ hàng, một sống ở thôn độc lai độc vãng ít chú ý đến. Nếu A Đại giúp đỡ, nàng tuyệt đối cách nào chạy thoát khỏi sự truy lùng của vợ chồng Lâm Tuệ Liên.
Vì bây giờ A Đại ở cùng một chỗ với Lâm Tuệ Liên? Không những thế, bọn họ thoạt vẻ mật, giống như mẫu tử ….
Mẫu tử!
Ngụy La cả kinh, chính ý nghĩ của dọa hoảng sợ, ánh mắt tự giác lạnh xuống.
Chẳng lẽ bởi vì đời bọn họ thu dưỡng nàng, cho nên thu dưỡng A Đại? A Đại lớn hơn nàng bảy tuổi, bây giờ cũng mười ba. Đời nàng âm hôn với nhi tử của họ là năm mười lăm tuổi, nếu như đối tượng là A Đại, như là chỉ còn hai năm…
Ngụy La nghĩ nhiều, nàng tiến lên xem chuyện thế nào, một chút xem đó đúng là A Đại - -
Thân ảnh Lâm Tuệ Liên cách nàng chừng hai bước, mặt bỗng nhiên xuất hiện một ngăn cản đường của nàng.
Ngụy La ngẩng đầu lên, gương mặt cương quyết quái đản phía , vẻ mặt ngạo mạn của Lý Tụng thì còn thể là ai?