TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-02-07 07:49:14
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói ông cất bước khỏi phòng, cho bà cơ hội thương lượng. Liễu Thị tâm như tro tàn, ngây ngây ngô ngô đất, trong đầu hồi tưởng những gì Ngụy Xương , đến nay vẫn còn cảm giác như bà đang mộng.

Tại ông ? Ông từ khi nào?

còn mặt mũi nào ở bên cạnh ông!

Lại nghĩ tới những món trang sức gìn giữ nhiều năm như , từng rương một, từng món một, chắp tay đưa cho Ngụy La, thật sự là hận đến đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân!

*** *** *** Tùng Viên

Khi Ngụy La tỉnh là sáng sớm hôm , tối hôm qua nàng uống xong đơn thuốc đại phu kê, đa phần hơn, còn nhức đầu nữa. Gương mặt đỏ hồng của nàng chui từ trong chăn , khuôn mặt tuyết trắng mềm mại, nhỏ nhắn lộ mấy phần hiếu kỳ, lông mi yếu ớt khẽ chớp, con đen lay láy chuyển động ngoài cửa sổ.

Bên ngoài từ sớm nha , giống như đang khuân đồ, cũng rõ đang gì. Nàng nhớ hôm qua trúng độc, sự tình đó thế nào, gọi Kim Lũ hỏi một câu, nhưng Ngụy La mở to miệng cũng chỉ thể phát âm thanh cực kì nhỏ, căn bản bên ngoài thể thấy . Nàng “Ngô” một tiếng, đành đưa tay đánh ngã chén lài khắc hoa liền cảnh đầu giường, cái chén rơi xuống đất, phát âm thanh giòn tan.

Người bên ngoài cuối cùng cũng động tĩnh, Kim Lũ gấp rút chạy qua bình phong , thấy nàng tỉnh, mừng sợ: “Tiểu thư!”

Kim Lũ rót một chén nóng, thèm thu dọn chén sứ vỡ nát ở đầu giường, đỡ nàng từ giường dậy: “Tiểu thư uống nước cho nhuận cổ họng !”

Ngụy La liền uống lấy hớp nước, cuối cùng cũng thể chuyện, thanh âm nhu nhu, mang theo chút ngái ngủ: “Kim Lũ tỷ tỷ, bên ngoài đang gì?”

Chuyện thì dài , bắt đầu từ chuyện nàng trúng độc ngày hôm qua. Kim Lũ lấy gối dựa đằng cho nàng tựa , để Ngụy La thư thái, sinh động miêu tả như thật chuyện ngày hôm qua. Kim Lũ vẫn nhớ nàng chỉ là một đứa trẻ, Ngụy Côn dặn dò thể quá nhiều ở mặt nàng, miễn cho tâm hồn non nớt của nàng tổn thương, Kim Lũ vội vàng dừng , chỉ : “Hôm qua tiểu thư ăn đau bụng, là do tam phu nhân cẩn thận bỏ chút đồ trong cháo, bây giờ Tam phu nhân bồi tội, liền tặng đồ qua cho ”.

Chỉ là mấy thứ đưa qua thật nhiều quá, mới đầu Kim Lũ cũng dọa sợ, giống như đem bộ tài sản của Tam phòng chuyển qua đây . Vừa nàng ở bên ngoài kiểm kê lượng, cùng Diệp Thị mang từng món ghi , cũng thứ để theo. Những rương hầu hết đều là đồ trần quý, mã não, san hô, bảo thạch, trân châu…. Người xem hoa cả mắt, Tam phu nhân cam lòng!

Nào ngờ Liễu Thị thật sự cam lòng, mà là bất đắc dĩ. Bà đau lòng như lấy m.á.u , thể ngăn cản, chỉ thể từng thứ một đưa ngoài. Cuối cùng còn nổi, hai mắt trợn ngược chỗ khác.

Trong đống đồ đó còn một phần là đồ cưới của Liễu Thị, bây giờ đều trong sổ sách của Ngụy La. Ngụy La kêu Kim Lũ lấy sổ cho coi, liếc mắt lượng, thầm nghĩ Liễu Thị cũng thật xa xỉ! Nhiều đồ trang sức như , sợ đè cong đầu bà ?

Kim Lũ mặc dù rõ nội tình, nhưng Ngụy La mơ hồ thể đoán chuyện gì xảy . Đơn giản là Liễu Thị lòng ghen ghét, nghĩ hại c.h.ế.t nàng, cuối cùng lợn lành biến thành lợn què, bản nàng chết, ngược đền bù tất cả đồ trang sức cùng một phần đồ cưới của bà.

Ngụy La ở đầu giường, nhớ tới tư vị khó chịu ngày hôm qua, đôi mắt đen trở nên u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-62.html.]

Tam phòng nếu đưa tới những thứ , chính là thái độ thứ dàn xếp thỏa, bao che sai lầm của Liễu Thị. Chẳng lẽ cứ tính cho qua như , ai thể đảm bảo bà hại nàng một , sẽ thứ hai chứ?

Ngụy La Kim Từ cắt đầu lưỡi bán , như vặn, đỡ cho nàng tự động thủ. Kim Từ và Kim Các đều là cỏ đầu tường Đỗ Thị thu mua, họ tận mắt nàng bọn buôn ôm . Ngụy La còn đang lo cơ hội xử lý bọn họ, nghĩ tới bọn họ tự đưa d.a.o đ.â.m .

Suy nghĩ Ngụy La xoay chuyển, khờ dại chỉ một chỗ sổ sách hỏi: “Kim Lũ tỷ tỷ, bên cạnh khuyên tai hình tam giác, đây là gì ?”

Kim Lũ tiến gần lên thứ nàng chỉ, khi còn bé nàng cũng từng học qua, lúc cũng nhận một chút: “Hồi tiểu thư, đây là khuyên tai hoa văn hoa lài mạ vàng”.

Ngụy La nháy mắt mấy cái;: “Đều là cho ?” Kim Lũ gật đầu: “Đều cho tiểu thư”.

Nàng quá nhiều, ngoại trừ cái , khúc còn nhiều khuyên tai đủ loại. Nàng sờ vành tai , cái miệng nhỏ nhắn buồn rầu bĩu : “ lỗ tai, cũng mang . Hay là cho Kim Lũ tỷ tỷ , tỷ đeo nhất định mắt…”

Kim Lũ thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống cảm tạ nàng.

Ngụy La chọn lấy vài thứ nọ đưa cho nha trong viện, để các nàng bình thường đều đeo, nàng đeo cho mắt. Bọn nha rối rít dập đầu tạ thưởng, cảm kích kích động. Bọn họ trong nội tâm Ngụy La tính toán khác, bọn họ đeo những thứ , nhất là để Liễu Thị thấy. Liễu Thị thấy những thứ bảo bối bà kỹ lưỡng cất giữ mang nha , nhất định hết sức đau lòng ! Đau lòng là , hôm qua lúc nàng trúng độc cũng đau lắm nha.

Ngụy La bảo Diệp Thị coi sổ sách cho , nàng đưa ngoài vài món chỉ là một góc tảng băng, đồ trang sức của Liễu Thị còn nhiều.

Sau khi Diệp Thị rời , Kim Lũ bưng chén dược lên, ở đầu giường : “Độc tố trong tiểu thư còn thanh trừ hết, uống chén dược nữa, uống xong bệnh mới thể khỏi hẳn ”.

Ngụy La ghét dược quá đắng, đang chuẩn tìm hộp kẹo đường mà Thường Hoằng cho, đột nhiên thấy ngoài cửa tiếng động. Nàng dừng động tác tay, nghiêng đầu ngoài, Kim Ốc từ ngoài tấm bình phong , bẩm báo: “Tiểu thư, Tĩnh Vương Điện Hạ ngài bệnh, cố ý qua thăm ngài!”

Ngụy La ngẩn , Triệu Giới tới thăm nàng?

Chẳng lẽ bởi vì quá lâu nàng tới Thượng Thư Phòng, tới xem chuyện gì xảy ? như thế cũng nên tự tới a…

Ngụy La còn đang buồn bực, từ đằng Kim Ốc hiện ảnh xanh đen, dáng thon dài, khí chất tự phụ. Triệu Giới từ xa chậm rãi tới, đằng còn Ngụy Côn, hai cùng tới bên giường.

Đầu giường đang một tiểu cô nương tinh xảo lung linh đang , tóc đen, da trắng như tuyết, mắt to mê man luống cuống. Gương mặt nàng chút trắng bệch vì bệnh, càng giống một con búp bê điêu khắc tinh tế. Nàng ngoan ngoãn đó, ngửa đầu Triệu Giới, thanh âm kiều nhuyễn: “Đại ca ca”.

Một tiếng đại ca ca ngọt tới phát ngấy, Triệu Giới vốn dĩ chỉ tới xem nàng bệnh thế nào, nghĩ lúc thấy chút đau lòng.

Loading...