TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-02-07 08:00:13
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc nha ở Ngân Hạnh Viên đến Tùng Viên bẩm báo, Ngụy Côn đang ở thư phòng dạy Ngụy La chữ, tay Ngụy La nhỏ, cầm bút yên, dùng hết sức mới . Ngụy Côn liền nắm tay nàng dạy nàng vẽ từng nét một.

Chữ “Tĩnh” mới xong một nửa, bên ngoài thư phòng liền nha vội vã bẩm báo: ”Lão gia, lão gia, phu nhân sinh!”

Tay cầm bút của Ngụy Côn cứng đờ, nghiêng đầu về phía ngưỡng cửa.

Nha tên Hồng Nha, thời gian ở bên cạnh hầu hạ Đỗ Thị. Hiện giờ, bởi vì nàng sốt ruột, chạy thở hồng hộc, ngay cả quy củ cũng quan tâm

Ngụy Côn nhíu mày, đặt bút lông cừu xuống hỏi:”Không đến lúc ?”

Tháng ba Đỗ Thị chẩn đoán mang thai một tháng, tính ngày hẳn là cuối tháng mười một lâm bồn, bây giờ mới là đầu tháng mười một, sinh ?

Hồng Nha giải thích:”Hôm qua tuyết rơi, phu nhân ở trong viện một chút, ai ngờ bậc thang trơn trượt, phu nhân cẩn thận té ngã”. Lúc đó nàng và Lục Y ở bên giếng giặt đồ, Ngân Hạnh Viên khác, việc đều do bọn họ tự , trời lạnh như bọn họ để ý tình huống của Đỗ Thị. Ai mà nghĩ rằng mới nháy mắt bà liền xảy chuyện!

Hồng Nha và Lục Y buộc ở Ngân Hạnh Viên chịu phạt với Đỗ Thị, trong lòng sớm bất mãn, bình thường hầu hạ cũng tận tâm. Đỗ Thị vẫn là Ngũ phu nhân Phủ Anh Quốc Công, nếu thật sự xảy chuyện, bọn họ đều tránh phạt, bởi lúc mới kinh hãi như thế.

Ngụy Côn hỏi: “Thỉnh bà đỡ tới ?”

Hồng Nha cúi đầu: “Dạ … Sự việc quá đột ngột, chỉ kịp đỡ phu nhân trong phòng”.

Huống gì Đỗ Thị đang mang tội, Ngũ lão gia giận bà , ai dám mặt ông đề cập tới chuyện Đỗ Thị? Mang thai đến lúc , bên cạnh Đỗ Thị một bà đỡ cũng , hai mắt trợn trắng ở giường kêu gào khổ sở.

Ngụy Côn suy nghĩ một chút : “Đi mời bà đỡ mang tới Ngân Hạnh Viên, đem đứa nhỏ sinh ”. Hồng Nha lão gia phân phó, dám trì hoãn, vội vàng việc.

Ngụy La từ trong n.g.ự.c ông chui , theo hướng Hồng Nha rời , lúc lâu cũng gì.

Đỗ Thị coi đứa bé như bùa hộ mệnh, nếu sinh hạ nhi tử, Ngụy Côn lẽ sẽ nể mặt đứa nhỏ, đem bà đón khỏi Ngân Hạnh Viên. Như ? Ngụy La tuyệt đối để chuyện phát sinh! Nàng nghĩ một lát, tiếng nào, chạy nhanh phía ngoài.

Ngụy Côn gọi nàng : “A La, con ?”

Ngụy La ngừng bước, trong đầu buồn bực chạy thẳng , đường va ít nha , cuối cùng vững vàng cửa phòng Ngụy Thường Hoằng.

Ngụy Côn đuổi theo nàng, thấy nàng đột nhiên khác thường, ông sợ xảy , nghĩ nàng tới gặp Thường Hoằng. Ngụy Côn thở phào một cái, cúi bả vai của nàng : “Con gặp Thường Hoằng cũng cần gấp như …”

Nói một nửa, bỗng nhiên dừng .

Trên mặt tiểu cô nương là nước mắt, nước mắt gió thổi qua, chảy lăn tăn. Nàng im lặng , nước mắt cuồn cuộn rơi, bao nhiêu thương tâm: “Phụ … phụ cần chúng con nữa, con khó chịu”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-65.html.]

Ngụy Côn đau lòng dứt, cầm ống tay áo giúp nàng lau gương mặt nhỏ nhắn, nhịn nhẹ giọng : “Nói bậy bạ gì đó? Phụ cần các con, phụ hiểu rõ các con nhất”.

Thanh âm nàng nghẹn ngào, thì thầm: “Phụ hài tử, phụ thích , cần chúng con…”

Ngụy Côn giật , nghĩ tới cái gì nàng cũng hiểu. Trực giác hài tử là chuẩn nhất, mặc dù đều gạt nàng, nhưng nàng vẫn như hiểu . Hài tử nhỏ như , bình thường đều thiên chân hồn nhiên, nghĩ tới trong lòng nghĩ nhiều như . Ngụy Côn hết sức tự trách, xổm xuống ôm lấy nàng lòng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Sẽ . A La đừng sợ. Cho dù phu nhân sinh hài tử, phụ cũng thương con nhất”.

Thanh âm ngoài cửa kinh động Thường Hoằng ở trong phòng, đẩy cửa , thấy A La sụt sùi, sắc mặt đổi:”A La?”

Ngụy La cọ mặt áo Ngụy Côn lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng về phía Thường Hoằng. “Tỷ ?” Hắn tiến lên hỏi.

Ngụy La nghĩ để Thường Hoằng tại , dù cũng là giả, chỉ là để gạt Ngụy Côn thôi. Nàng dụi dụi mắt: “Trời lạnh, tỷ là đông lạnh tới rơi nước mắt”.

Thường Hoằng kẻ ngốc, miệng mếu máo : “Nói bậy, nước mắt sẽ vì lạnh mà rơi ?” Ngụy La , là một bộ dáng lý.

Thường Hoằng mím môi nàng, sẽ gây gổ, chỉ thể tùy nàng hươu vượn.

*** *** ***

Trong Ngân Hạnh Viên, tới gần thể tiếng kêu khản giọng ở bên trong.

Ngụy Côn ở ngoài viện, Tứ phu nhân tin cũng chạy tới, Ngụy La khoác áo choàng đỏ thẫm thêu hoa văn mẫu đơn, cùng với Thường Hoằng xổm cây tùng nặn tuyết. Hai ngươi ném ném ngươi, tới một lát cả hai đều dính đầy tuyết. Một quả cầu tuyết rơi khỏi tay, vặn nện ngay chân Ngụy Côn.

Ngụy Tranh đỏ mắt, nghiêng đầu trừng bọn họ, kéo tay áo Ngụy Côn:”Phụ , mẫu sẽ c.h.ế.t ?”

Ngụy Côn nhờ Tứ phu nhân để ý A La và Thường Hoằng, tiếp tục chơi như , trong chốc lát cả hai đều cảm lạnh. Đối với vấn đề của Ngụy Tranh, ông suy nghĩ một lát : “Sẽ ”.

Ngụy Tranh quả nhiên an tâm hơn nhiều, tiếp tục im lặng chờ đợi.

Trong phòng tiếng kêu gào còn tiếp tục, từ sáng sớm cho tới chạng vạng, thanh âm lúc bắt đầu cao vút bén nhọn, cuối cùng chỉ còn tiếng thở dốc. Lần so với thai đầu còn đau đớn hơn, bởi vì sinh non, thể bình an đời may mắn . Màn đêm buông xuống, lốm đốm đầy trời, Ngân Hạnh Viên cuối cùng cũng truyền tiếng nỉ non - -

Tiếp theo là thanh âm vui mừng của bà đỡ: “Sinh, sinh!”

Ngụy Côn và Tứ phu nhân , cùng trong phòng.

Ở nội thất, vòng qua bình phong bốn bức thêu chim khách liền cành, chỉ thấy Đỗ Thị suy yếu giường, ướt đẫm mồ hôi, cũng là còn tỉnh hôn mê. Bà đỡ thấy Ngụy Côn , híp mắt đem một cái tả lót thêu chữ phúc chúc mừng ông: “Chúc mừng lão gia, là một bé trai, lão gia thật phúc khí, ngài đứa nhỏ…”

Loading...