TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-02-07 08:00:16
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói tới một nửa, bà đỡ thấy Ngụy Côn chút phản ứng.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện vị lão gia giống mấy vị phụ khác. Ánh mắt ông hài tử chút vui mừng, chỉ tĩnh lặng và kiềm chế, phảng phất như mong đợi đứa nhỏ đời. Bà đỡ lập tức im lặng, ôm hài tử nguyên tại chỗ, tay chân chút luống cuống.

Ngụy Côn qua bà đỡ hướng giường trong, đẩy màn che bên trong.

Đỗ Thị lăn qua lăn một ngày, lúc trầm trầm hôn mê. Bà sinh hạ hài tử xong, cũng còn gì lo lắng, càng hài tử sinh như thế nào. Ngụy Côn thu hồi ánh mắt, Tứ phu nhân Tần Thị : ”Tứ tẩu, đứa nhỏ phiền tẩu chiếu cố!”

Tần Thị từ trong tay bà đỡ ôm lấy đứa nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên : “Nói gì ? Ngũ thúc cần cảm tạ , đứa nhỏ theo tẩu nhất định sẽ chịu khổ”.

Bà đỡ cuối cùng cũng hiểu chuyện, đó kinh hãi, đứa nhỏ chẳng lẽ đưa cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng? Vậy còn Ngũ phu nhân…

Ngụy Côn sớm định liệu , chờ khi hài tử sinh , cho dù là nam nữ đều đưa cho Tần Thị nuôi dưỡng, năm tuổi liền ghi tên của Tứ phu nhân con thừa tự. Đỗ Thị phẩm đức bại hoại, thích hợp nuôi dưỡng hài tử, đây coi như là một loại trừng phạt. Lúc bán A La , hại ông thiếu chút nữa mất nữ nhi bảo bối, bây giờ ông cũng để bà nếm thử tư vị mất hài tử. Đỗ Thị cần dùng hài tử để uy h.i.ế.p ông, cũng cần nghĩ tới chuyện mẫu bằng tử quý. Đứa nhỏ từ khi đời duyên với bà , chỉ là ở trong bụng Đỗ Thị đợi mười tháng, đó theo thời gian đem Tần Thị thành mẫu ruột thịt, đó nữa sẽ gọi Đỗ Thị một tiếng Ngũ thẩm.

Nha cho bà đỡ một khoản tiền thù lao, mặt khác đưa chút tiền bịt miệng. Bà đỡ tuy tò mò, nhưng cũng cái gì nên hỏi cái gì nên hỏi, cầm tiền liền an phận từ cửa hông rời .

Tần Thị hỏi ông: “Nghĩ tên cho hài tử ? Tên gì thì ?”

Phủ Anh Quốc Công từ lứa của Thường Hoằng đều dùng chữ Thường. Ngụy Côn suy nghĩ một chút, quyết định : “Kêu là Thường Di ”.

Di ý bổ sung, coi như đứa nhỏ là để đền bù cho sai lầm của Đỗ Thị

Tần Thị , bà thấy bên ngoài trời cũng tối , liền ôm hài tử rời : “Thường Di sinh thiếu tháng, bây giờ còn yếu, tẩu đưa về Mai Viên hảo hảo nuôi dưỡng, Ngũ thúc cứ yên tâm”.

Ngụy Côn gật gật đầu, giao cho Tần Thị ông yên tâm. Ba đứa nhỏ của Tần Thị đều giáo dưỡng khá, ngay cả đứa bướng bỉnh như Ngụy Thường Cung, lúc mấu chốt cũng cái gì quan trọng, cung kính khiêm nhường hiểu . Ngụy Thường Di ở chỗ tẩu , nhất định sẽ hơn là sống với Đỗ Thị.

Ngụy Côn Tần Thị , cũng ở lâu, phân phó hai nha chăm sóc Đỗ Thị, liền dẫn Ngụy La và Thường Hoằng rời .

Ngụy Tranh chịu rời , nhất định ở bên cạnh Đỗ Thị, Ngụy Côn cũng liền thuận theo nàng

*** *** *** Hôm ,

Đỗ Thị tỉnh , giống như xe ngựa nghiền qua, đau tới vô lực. Bà mở mắt , là sáng ngày thứ hai, trong phòng bóng dáng một ai, ngay cả nha hầu hạ phía cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-66.html.]

Đỗ Thị khàn giọng gọi gia nhân, lâu Hồng Nha từ bên ngoài chạy :”phu nhân, tỉnh?”

Đỗ Thị cảm thấy chỗ nào đúng, suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng cũng nhớ tới. Bà khó khăn dậy, chăm chú Hồng Nha hỏi: “Hài tử của ? Là nữ nhi nhi tử? Hắn ?”

Hồng Nha xoa xoa hai tay, nàng rõ chuyện gì xảy . Ngụy Côn đều với bọn họ, kêu bọn họ với Đỗ Thị. Có điều bây giờ Đỗ Thị tỉnh , nàng mở miệng : “Là tiểu thiếu gia, phu nhân yên tâm, thiếu gia …”

Đỗ Thị thả lỏng , thấy là nhi tử, lập tức kìm vui mừng, chỉ cảm thấy bản hy vọng : “Hài tử ? Mau ôm tới cho xem, còn thấy thế nào”.

Chỉ sợ là thấy

Hồng Nha im tại chỗ, hồi lâu vẫn nhúc nhích, chút khó xử.

Đỗ Thị nhướng mày, bất mãn : ‘Ngươi còn đần gì? KHÔNG thấy ?”

Hồng Nha thấy lừa gạt , chuẩn tư tưởng một phen, thật: “ khi phu nhân sinh tiểu thiếu gia xong, lão gia đặt tên là Thường Di, giao hài tử cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng, chờ khi 5 tuổi liền con thừa tự của Tứ phu nhân..” Nói xong, nàng thấy sắc mặt Đỗ Thị trắng bệch, hít sâu một tiếp: “lão gia còn , phu nhân tiếp tục ở Ngân Hạnh Viên, nếu chuyện gì, cần gặp tiểu thiếu gia…”

Đỗ Thị cảm thấy bản như sét đánh, lỗ tai ong ong, đó Hồng Nha còn gì nữa bà thấy, chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, khó mà tin … Đó là con của bà, để cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng? Vì để bà gặp con của !

Ánh mắt Đỗ Thị hoảng loạn, hai tay run rẩy đến rõ, ngay cả hài cũng mang, vén chăn đệm lên liền chạy ngoài.

Hồng Nha ở phía đuổi theo:”Phu nhân, phu nhân, chỗ nào…?”

Cái gì Đỗ Thị cũng thấy, bà chỉ con của , hoặc là hỏi Ngụy Côn chuyện gì xảy . Bà hoài thai mười tháng mới sinh đứa nhỏ, ngay cả mặt mũi nó thế nào cũng từng thấy qua, chẳng lẽ liền cứ thế đứa cho khác? Ngụy Côn thật độc ác!

Đỗ Thị lảo đảo chạy tới cửa Ngân Hạnh Viên, bước khỏi sân một bước, liền hai thị vệ mặc thanh sam cầm đao ngăn .

Thị vệ mặt đổi : “Mời phu nhân về, lão gia phân phó, thể để khỏi Ngân Hạnh Viên một bước”.

Đỗ Thị cố gắng đẩy họ , đáng tiếc khí lực hai bên cách xa , bà căn bản lay động họ. Đầu óc Đỗ Thị tán loạn, bà chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, con mắt đỏ lên, quan tâm xung quanh kêu lên: “Ta gặp Ngụy Côn, thấy nó… Ta thấy con trai …”

Thị vệ nhàn nhạt liếc bà một cái :”lão gia Hàn Lâm Viện, chỉ sợ buổi tối mới về”.

Đỗ Thị lảo đảo lui về hai bước, thất thần mặt đất. Rất lâu , bà ôm mặt thành tiếng, đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như .

Bà cho rằng sinh hạ nhi tử là thể vãn hồi chuyện, nghĩ Ngụy Côn tuyệt tình như , cướp con của bà , ngay cả một chút tưởng niệm cũng lưu !

Loading...