Trải qua thọ yến hôm nay, Ngụy La nghĩ thông suốt một việc.
Đỗ Thị lúc mang liền tuyệt vọng, điều đến giờ nàng còn ấn tượng. Ngụy Thường Di cận với nàng, bà sẽ cảm thấy tuyệt vọng! Nếu như Ngụy Thường Di chỉ nhận thức Tần Thị, nhận thức Đỗ Thị, bà càng thêm tuyệt vọng ? Thân là một , đại để ai thể chịu loại đả kích .
Ngụy La nghĩ thông suốt, thái độ đối với Ngụy Thường Di coi như chút đổi.
Mặc dù nàng vẫn gặp , nhưng sẽ đem vẻ chán ghét mặt. Dù bây giờ vẫn do Tứ bá mẫu nuôi nấng, nàng thành kiến với , Tứ bá mẫu cũng khó xử. Hiện thời mỗi nàng thấy Ngụy Thường Di, cần nịnh nọt, tiểu gia hỏa cũng thích nàng. Nàng cự tuyệt, ngẫu nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của , cũng sẽ cao hứng khanh khách.
Nhìn như , cũng đáng ghét như .
Bởi vì quan hệ của Ngụy Thường Di và Ngụy La , thế cho nên mỗi Ngụy Tranh thấy Ngụy Thường Di, đều chỉ dùng một ánh mắt tức giận phẫn nộ.
Đại khái là nàng cảm thấy là một tiểu phản đồ.
Chẳng hạn như lúc tụ tập ăn cơm, Ngụy Thường Di nhũ mẫu ôm, thỉnh thoảng Ngụy La chớp mắt, le lưỡi. Tiểu hài tử những thứ cũng dụng ý gì, vẻ mặt của là theo bản năng, ngay cả gì cũng . Ngụy Tranh cho rằng cận với Ngụy La, mím môi Ngụy Thường Di, ánh mắt phẫn nộ, ý tứ uy hiếp.
Ngụy Thường Di ánh mắt của nàng dọa sợ, rụt trong lòng nhũ mẫu, mím môi lên. Quan hệ của và Ngụy Tranh giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng , cho nên hiện tại Ngụy
Thường Di thấy nàng liền sợ hãi, vô thức trốn tránh tiếp xúc với nàng . Ngụy Tranh cũng còn nhỏ, trong lòng giao tiếp với tiểu hài tử như thế nào, chỉ cho rằng uy h.i.ế.p hữu dụng, nghĩ tới chữa lợn lành thành lợn què.
Nhũ mẫu ôm Ngụy Thường Di tới bình phong trấn an , Ngụy Tranh ghế, nhếch môi, .
Thời gian qua mỗi ngày nàng đều Ngân Hạnh Viên thăm Đỗ Thị, Đỗ Thị kể từ khi gặp Ngụy Thường Di, lúc nào cũng nhớ tới . Ngụy Côn cho bà gặp mặt, cả Đỗ Thị giống như hồn phách, mỗi ngày đều mất hồn mất vía, ban đêm thường kêu tên Thường Di.
Thường Di thì ? Hắn ở chung với Tần Thị và Ngụy La , căn bản một đẻ lúc nào cũng nhớ tới .
Phụ thể nhẫn tâm như ? Ngụy Tranh đặt đũa xuống, nén nước mắt : “Ta no ”. Xoay chạy ngoài phòng, trốn mái hiên, khổ sở lên.
*** *** ***
Rất nhanh liền tới cuối năm, Phủ Anh Quốc Công treo đèn kết hoa, chuẩn lễ mừng năm mới.
Giao thừa năm nay, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng cùng ở bậc thang chính phòng đón giao thừa, mãi, hai cũng bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng vẫn là Ngụy Côn ôm bọn họ về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-72.html.]
Trước năm mới ba ngày, khí vô cùng náo nhiệt, Ngụy Côn mang theo ba đứa nhỏ qua nhà Trung Nghĩa Bá, đến vài vị quan trong kinh thành, Ngụy La nhận ít bao lì xì, mỗi tối nàng đều lấy đếm một chút, giống bộ dáng của một thần giữ của nhỏ.
Kim Lũ nhịn chê nàng: “tiểu thư còn vài rương trang sức của Tam phu nhân , còn để ý chút tiền ”.
Nàng lắc lắc đầu, khó : “Cái giống . Những thứ đồ trang sức thể động tới, chờ lớn lên mới lấy , ăn mặc đồ của thật . Số tiền tuy nhỏ, nhưng lúc nào cũng thể tùy ý an bài, mua cái gì thì mua cái đó”.
Kim Lũ nén , lấy lệ: “tiểu thư đạo lý”.
Nàng bĩu môi, cũng giải thích nhiều. Hai ngày nữa chính là sinh thần của Triệu Giới, nàng tặng lễ vật gì? Thật sự là đau đầu, tốn bạc tốn sức, sớm như thế, lúc nàng nên nhận cái ngọc bội .
Ngụy La lỳ giường nghĩ một lát, hai chân nho nhỏ lắc lư, nửa ngày cũng nghĩ chủ ý gì . Ngày mùng sáu tháng , Tĩnh Vương thiết yến, khoản đãi chúng thần, Phủ Anh Quốc Công cũng mời. Phủ Anh Quốc Công cũng xong, sáng sớm liền xuất phát Phủ Tĩnh Vương.
Đây là sinh thần đầu tiên khi Tĩnh Vương trở về Thành Thịnh Kinh, vắt óc tìm kế nghĩ cách khiến Triệu Giới vui vẻ, mất nhiều công phu phô bày ở buổi tiệc. Mỗi phủ đều trình mời cùng lễ vật, lễ vật đa dạng chồng chất, ngọc thạch quan âm, cũng họa cổ… quản gia Vương phủ thu ghi chép, đem những thứ liệt kê rõ trong danh sách, nhập khố phòng.
Lúc , Triệu Giới mặc thường phục màu xanh đen thêu như ý, ở trong thư phòng nhanh chậm luyện chữ.
Thời điểm còn tới, vội phòng , để đợi thêm lát một nữa cũng là thể.
Không lâu , quản gia tới cửa, gõ cửa, sắc mặt cổ quái : “Điện hạ…” Triệu Giới ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Trương quản gia : “Anh Quốc Công đưa tới một phần đại lễ, xin ngài giáp mặt mở quà … Thuộc hạ lo lắng vấn đề, liền dám lập tức đáp ứng, đặc biệt xin chỉ thị của ngài. Ngài xem nên bây giờ?”
Triệu Giới ngừng bút, nghiêng đầu : “Phủ Anh Quốc Công tặng?” Trương quản gia gật gật đầu.
Hắn nhếch môi, nhớ tới lúc đó ở Trúc Viên với Ngụy La, phần đại lễ chắc là chủ ý của tiểu nha đầu . Triệu Giới trầm ngâm một chút: “Mang tới cho bản vương xem thử”.
Trương quản sự gật đầu, lui xuống.
Chỉ chốc lát , hai thị vệ mang một cái rương bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn cao hơn nửa lên, đặt xuống giữa thư phòng, khom hành lễ: “Mời điện hạ xem”
Triệu Giới dậy, chậm rãi tới cái rương.
Đây đúng là một phần đại lễ, tiểu nha đầu chuẩn cái gì trong ? Hắn dừng chân một chút, chậm rãi cúi , đưa tay mở cái rương . Xoạch một tiếng, nắp rương mở .
Hắn dừng một chút, nhấc cái nắp lên…
Bên trong một tiểu cô nương đang cuộn , mắt nàng khép hờ, lông mi thật dày rủ xuống, giống như một cây quạt khéo léo. Đại khái là đường ngủ , lúc còn tỉnh, gò má trằng trắng mềm mềm ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nàng ngủ quá an , đưa tay dụi mắt, giống như tỉnh .