Ngụy La thấy bộ dáng nàng đáng thương, chút đành lòng, tiếp tục trêu ghẹo nàng, kêu Kim Lũ mang đồ chuẩn dâng lên: “Bánh nổ nguyên tiêu thể mang tới, nhưng ở đây mấy thứ khác, công chúa một chút ?”
Triệu Lưu Ly vui mừng, liên tục gật đầu, tâm tình mới hạ xuống vui mừng quét sạch
Kim Lũ cầm một hộp gỗ tử đàn tới, mở nắp hộp , bên trong chỉ mấy món ăn vặt ngoài đường phố, còn mấy món đồ chơi nhỏ. Kẹo tuyết đường bọc trong giấy gói dầu, dùng đường sơn tra rang lên, Triệu Lưu Ly cầm một cái bỏ miệng, hương vị ngọt ngào ê ẩm, ngon vô cùng. Triệu Lưu Ly vui vẻ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngụy La thương nàng nhiều năm như còn ăn kẹo tuyết đường, liền cho nàng tên, nghiêm chỉnh cầm cả bọc để tới mặt nàng : ‘Ăn , cái sợ ăn nhiều, đối thể cũng chỗ ”.
Ngoại trừ kẹo tuyết đường, trong hộp còn hoa đăng và con rối. Ngụy La lấy một cái hình con cọp cầm tay, ngón tay hé , bộ dáng giương nanh múa vuốt: “Nhìn xem, cái thể cầm tay chơi…” Lão hổ mở rộng miệng, hướng cổ tay Triệu Lưu Ly mà táp tới.
Triệu Lưu Ly “Xì”, cũng bày bộ dáng tân nương tử, vẻ mặt cầu xin: “Anh hùng xin tha mạng….”
Hai tiểu cô nương vui đùa hứng khởi, diễn vở tuồng “tân nương gặp hổ”, ngược chơi quên trời đất, cũng mệt. Sau khi Triệu Lưu Ly đến ngã xuống giường, đem hai con rối coi như bảo bối đặt tủ : “Cái vui thật, chờ Dương Chẩn ca ca trở về, biểu diễn cho coi một ”.
Ngụy La lau nước mắt, thấy tên Dương Chẩn liền sững sờ một lát: “Hắn luôn ở bên cạnh công chúa , hôm nay ở đây?”
Kể từ năm Triệu Lưu Ly tám tuổi Dương Chẩn bảo vệ cho tới nay, cũng sáu năm. Hắn giống như cái bóng, lúc nào ở lưng Triệu Lưu Ly, chỉ cần nàng chút nguy hiểm, liền kịp thời xông . Vài năm qua , Triệu Lưu Ly hảo tổn thương gì, võ công của cũng càng lúc càng cao, cũng càng ngày càng trầm lặng, khi cả ngày cũng câu nào. Chỉ lúc Triệu Lưu Ly chuyện với , mới đáp .
Triệu Lưu Ly vẻ còn kinh ngạc hơn nàng, nghiêng đầu hỏi: “Hôm qua ca ca về kinh, Phủ Tĩnh Vương gặp ca ca, ngươi ?”
Ngụy La sửng sốt, nàng còn gì.
Hai năm Triệu Giới Tân Châu lo việc Hoàng Hà vỡ đê, lúc cũng gì với nàng. Chờ hai tháng, nàng mới từ trong miệng Triệu Lưu Ly . Trong hai năm qua Triệu Giới cũng tin tức gì, nàng cố ý hỏi, Triệu Lưu Ly cũng sẽ ngẫu nhiên tới, bởi căn bản nàng rõ tình huống của , càng khi nào trở về.
Hóa về ngày hôm qua? Tính tính ngày, mà hai năm. Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Vì chứ?”
Lúc nàng mới phát hiện giọng Triệu Lưu Ly chút kỳ quái, giống như thể nàng vốn nên chuyện . rõ ràng nàng và Triệu Giới liên lạc gì, ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-92.html.]
Triệu Lưu Ly nghẹn lời, ấp úng : “Ta cho rằng… Anh Quốc Công lúc hạ triều về nhà sẽ tới…”
Ngụy La chậm chạp a một tiếng: “Tổ phụ từ tới nay đều đàm luận chuyện triều đình với bọn ”. Triệu Lưu Ly thấp thỏm dời mắt, giọng thỏa hiệp: “Được ”.
Cũng may Ngụy La nghĩ tới chuyện khác, chú ý tới sự khác thường của nàng .
Triệu Giới về kinh, hôm qua ở đường nàng gặp Triệu Chương, mấy năm nay hai tranh đoạt gắt gao, thế lực của Triệu Chương ngừng Triệu Giới chèn ép. Lòng Triệu Chương vốn độc ác như Triệu Giới, hơn nữa cũng nhỏ tuổi hơn, thể bức tới buộc tạm thời thu liễm.
Triệu Giới Tân Châu là ý của Hoàng Đế Sùng Trinh, là vì rèn luyện năng lực của , nhưng thật là cho Triệu Chương thời gian ở Thành Thịnh Kinh. Hai nhi tử , là thủ đoạn ngăn chặn hai đại gia tộc của Hoàng đế, thiếu ai cũng . Chỉ tiếc thế lực của Triệu Giới mấy năm nay càng lúc càng mạnh, dần thoát ly khỏi sự khống chế của Sùng Trinh, khiến ông mơ hồ chút bất an.
Có một điều Ngụy La rõ, ai cũng Triệu Giới là thủ đoạn độc ác, thù tất báo, nàng thấy ? Trước đây nàng còn đề phòng , cho là vì quan hệ với Phủ Anh Quốc Công mới đối với nàng, về cũng cảm thấy đúng lắm. Tổ phụ ủng hộ , cần thiết lợi dụng nàng để duy trì tầng quan hệ , nhưng vẫn đưa đồ chơi nhỏ cho nàng, dẫn nàng ăn ngon.
Vì cái gì? Ngụy La chống cằm, thật nghĩ .
Dùng xong bữa trưa, Ngụy La cáo từ Triệu Lưu Ly, rời khỏi Thần Hoa Cung. Mấy cây hoa hồng ở hậu viện của nàng nở, nàng còn hái một ít để Hàn Thị điều chế hương, mỗi ngày bôi . Hương lộ do Hàn Thị điều chế dùng , dính ngấy, dùng xong da sẽ trở nên trơn mềm, mùa đông cũng khô.
Trên đường xuất cung, phía là cửa chính Khánh Hi Cung, nàng tăng nhanh bước chân, khỏi cửa. Chưa hai bước, bất thình lình dừng .
Phía , cách đó xa, một ảnh mặc đồ đen thẳng. Hắn tán cây bách, lưng về phía nàng, dáng cao ngất, gò má tuấn mỹ, trong tay cầm vật gì đó, ngón tay thon dài thong thả vuốt ve, giống như ôn nhu vuốt ve ai đó. Khóe mắt thấy nàng, xoay , môi mỏng thoáng lên nụ , xóa vẻ lạnh lùng nơi đuôi mày, cũng chuyện, cứ lẳng lặng đó nàng.
Ngụy La khựng , chần chờ một lát, chợt mở miệng gọi: “Đại ca ca…” Nói xong nàng ngừng , sửa miệng : “Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới đợi nàng tới , ánh mắt dừng gương mặt nhỏ hồng phấn, cầm đồ trang sức trong tay, cúi đầu đáp một tiếng. Hắn ở chỗ chờ nàng, chờ gần một canh giờ. Hôm nay cung cũng sớm gặp qua Lưu Ly, chỉ vì thấy nàng, thật dễ dàng.
Tiểu cô nương non nớt yếu ớt trường thành, thể cao hơn, lúc nàng mới cao tới n.g.ự.c , bây giờ vặn tới vai . Ngũ quan nẩy nở, hai má cũng rút vẻ phúng phính, biến thành mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn. Mặt mày tinh xảo, mũi miệng cũng gì đổi, chính là tại , càng càng thấy mắt.
Xinh như , khó trách tiểu thế tử của Nhữ Dương Vương cũng nhịn động tâm tư với nàng.