Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:35:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết dần ấm lên đợt tuyết tan, nhà của Lâm Gia Đống cũng khởi công xây dựng.

Nhà của Thẩm Y Y ở ngay gần đó, hề cách âm, nên ngày nào cô cũng thấy tiếng đục đẽo, gõ búa vang lanh canh.

, Thẩm Y Y chẳng thể nào sách nổi. Sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo ngoài chơi, cô dặn dò Lang Nha ở nhà trông coi nhà cửa, cũng dắt Tiểu Bảo chuẩn ngoài dạo chơi một lát.

Vừa đến ngõ, bên đường một vũng bùn lớn, Tiểu Bảo lập tức chìa bàn tay nhỏ xíu , háo hức kêu: “Tay tay!”

Thẩm Y Y vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y . Tiểu Bảo háo hức thử, đôi chân bé tí nhảy chồm lên. Cô bế bổng bé lên, đợi khi qua hẳn vũng nước mới thả xuống. Khi một chân chạm đất, cứ ngỡ nhảy qua thật, Tiểu Bảo vô cùng thích thú, ngửa cổ khanh khách với : “Giỏi quá!”

“...” Thẩm Y Y bật , chỉ xuống đất hiệu: “Kẹo rơi kìa con.”

Trông thấy một viên kẹo cứng vị trái cây lăn lóc nền đất, bé cúi nhặt lên, cái miệng nhỏ chu , phụng phịu: “Ôi, bẩn ơi…”

Thời bấy giờ, khăn giấy vẫn còn là thứ xa xỉ, nên Thẩm Y Y thường mang theo một chiếc khăn tay bên . Cô cẩn thận lau sạch lớp giấy gói, lau tay nhỏ của bé, đó nhẹ nhàng gỡ giấy gói , để lộ viên kẹo ngọt bên trong, đưa tới miệng Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo há miệng đón lấy, đôi mắt cong tít như vầng trăng khuyết vì sung sướng.

Thẩm Y Y giả vờ giận dỗi, nhẹ nhàng gõ trán bé: “Con mà ăn nhiều kẹo như thế , sâu răng thì với con bây giờ.”

“Sâu răng ạ?” Tiểu Bảo nghiêng đầu khó hiểu hỏi .

“Chính là răng hư đấy!”

“Đánh răng ạ, đ.á.n.h răng thì sẽ hư!” Tiểu Bảo đáp lời một cách nghiêm túc.

là thằng nhóc lanh lợi.” Thẩm Y Y mỉm dậy, kéo tay tiếp.

“Mẹ ơi.” Tiểu Bảo níu gấu áo cô, hiệu đang dõi theo họ.

Thẩm Y Y nương theo tầm mắt của bé mà sang. Họ đang ngang qua công trình xây nhà của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, nơi những công nhân đang tất bật chuyển đất, chất gạch.

Lâm Gia Đống cũng đang phụ giúp một tay, còn Giang Uyển Nhu bên cạnh dịu dàng lấy khăn lau mồ hôi cho . Nghe thấy động tĩnh, cả hai liền ngước về phía con cô.

Giang Uyển Nhu thấy Thẩm Y Y, lập tức nhớ đến nỗi uất ức mà cô chịu đựng ở rạp chiếu bóng hôm nọ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

Thẩm Y Y khẽ hừ một tiếng, dắt Tiểu Bảo tiếp tục lên con dốc nhỏ, tìm đến nhà Lâm Đại Nữu.

Vì sắc mặt Giang Uyển Nhu quá tệ, Lâm Gia Đống nhận , liền lo lắng gọi một tiếng: “Nhu ? Em chuyện gì ?”

Giang Uyển Nhu đầu , vẻ mặt tuy còn phẫn nộ, nhưng giọng dịu hẳn : “Em chỉ là nhớ đến hôm ở rạp chiếu bóng…”

“Chuyện hôm đó qua , chúng đừng nhắc nữa mà…”

“Mọi chuyện khác em đều thể bỏ qua, nhưng chuyện cô dám đ.á.n.h thì em tài nào bỏ qua !” Giang Uyển Nhu đỏ hoe vành mắt .

Lâm Gia Đống mềm lòng, vỗ vỗ lưng như thể chứng minh: “Anh khỏi mà, em xem vẫn dùng sức lớn như mà chẳng hề đau chút nào!”

em đau lòng!”

Lâm Gia Đống cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, vội vàng ôm lấy cô lòng: “Nhu …”

Giang Uyển Nhu khẽ "suỵt" một tiếng. Lâm Gia Đống chút giật , sang bờ vai cô: “Vẫn còn đau em?”

“Một chút xíu thôi ạ.” Giang Uyển Nhu , vẻ yếu đuối.

Lâm Gia Đống lập tức tháo găng tay xuống: “Mùa xuân xả đập, chắc hẳn trong sông sẽ ít cá từ thượng nguồn cuốn xuống. Anh bắt vài con về tẩm bổ cho em nhé!”

“Vậy cẩn thận nhé.” Giang Uyển Nhu lo lắng dặn dò.

“Được .” Lâm Gia Đống đáp, nhanh chóng rời .

Thẩm Y Y và Tiểu Bảo lên đến đỉnh dốc trông thấy Trần Giai Di đó, gương mặt đanh vì căm hờn, trừng trừng xuống phía Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu.

thấy Thẩm Y Y lên, liếc nhanh cô một cái, thoăn thoắt men theo sườn dốc mà đuổi theo Lâm Gia Đống.

Thẩm Y Y khẽ nhíu mày, nếu Trần Giai Di xuất hiện, cô sắp quên bẵng nhân vật … Xem , cô cũng ý với Lâm Gia Đống, lẽ phen sắp chuyện .

“Mẹ?” Tiểu Bảo hiểu vì dừng bước.

Tâm trạng Thẩm Y Y vẫn : “Đi thôi, chúng tới nhà chú Cường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-124.html.]

Từ xa, Lâm Đại Nữu trông thấy con Thẩm Y Y, vội vàng tiến đến mở toang cánh cửa đón khách.

Vừa mở cửa, Tiểu Bảo nhanh nhẹn nhảy lên mặt, ngọt ngào gọi: “Thím!”

“Thím đây.” Lâm Đại Nữu xoa đầu Tiểu Bảo, sang Thẩm Y Y: “Mau .”

Thẩm Y Y theo cô , thấy Trần Cường ở nhà, bèn hỏi: “Cường Tử ư?”

Tuy bây giờ vẫn tới vụ xuân, nhưng công tác chuẩn bắt đầu rục rịch.

, ở đập đang xả nước, đó đào rãnh dẫn nước đồng .” Lâm Đại Nữu : “An An đang ngủ, Vượng Tài thì ngoài chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo .”

Thẩm Y Y gật đầu, hai chuyện trò thêm dăm ba câu, Thẩm Y Y liền dắt Tiểu Bảo về.

Lâm Đại Nữu dõi theo bóng con Thẩm Y Y khuất dần, tiếng chồng gọi giục từ trong nhà, cô mới vội vàng chạy chăm sóc Trần.

Thẩm Y Y dạo một vòng quanh thôn, khung cảnh thôn làng lúc thật trong lành, xanh tươi lạ thường. Bầu trời xanh ngắt, đồng ruộng trải dài miên man, sườn núi bát ngát. Vài bóng lác đác đồng đang chuẩn cho vụ xuân, gợi lên một thở đồng quê mộc mạc, đậm đà của lối sống "mặt trời mọc thì , mặt trời lặn thì nghỉ ngơi".

Đi ngang qua cổng nhà họ Hà, Thẩm Y Y thấy Vương Yến đang đó tách ngô, nét mặt vẻ ủ ê. Vừa thấy Thẩm Y Y, đôi mắt Vương Yến lập tức sáng rực lên, “Ồ!” một tiếng buột miệng: “Ối chà, vợ Lý Thâm, cuối cùng thì cái cô nương khuê phòng đài các như chị cũng chịu bước chân khỏi cửa đấy ?”

Thấy Thẩm Y Y nheo mắt đầy vẻ "nguy hiểm", Vương Yến vội vàng nuốt khan lời định , nhanh nhảu chữa : “À , cuối cùng thì đồng chí cách mạng như chị cũng chịu bước cửa lớn !”

Thẩm Y Y bật khẽ một tiếng.

Thấy cô , Vương Yến mới thở phào nhẹ nhõm, vội vỗ vỗ tấm ván kê cạnh bên, gọi Thẩm Y Y: “Đã ngoài thì đừng vội về, đây chơi nào!”

Thẩm Y Y đang rảnh rỗi, liền dắt Tiểu Bảo đến . Cô thấy cái thúng đầy ngô đặt chân Vương Yến, bèn trêu đùa: “Chà, siêng năng ghê, sắp tách đầy một thúng !”

nào thảnh thơi như cô chứ.” Vương Yến liếc đôi bàn tay da trắng mịn màng của Thẩm Y Y mà than vãn. Vốn " cùng mệnh", nhưng dám thốt , sợ Thẩm Y Y viện cớ rằng "lời lòng thấy sẽ gây chuyện nọ chuyện ", uy h.i.ế.p cô sẽ báo công an.

Nghĩ đây Thẩm Y Y " khó" bao phen, cô hung hăng cầm một bắp ngô nhét tay cô, chẳng chút khách sáo: “Mau, tách hộ ! Tách xong thúng ngô , chồng cho ăn cơm đấy!”

Thẩm Y Y: “...” Cái chuyện cô ăn cơm thì liên quan gì đến chứ?

Tuy , cô vẫn cầm bắp ngô lên tách. Ban đầu, cô tẽ từng hạt một, khi tách một hàng ngay ngắn, cô mới bắt đầu dùng ngón tay tách cả hàng, động tác hết sức nhẹ nhàng, nho nhã.

Vương Yến ngó sang cách của – cô đặt bắp ngô lên bắp ngô, dùng sức chà xát. Một tay giữ chặt, tay cùng chân đều dùng lực, nhe răng trợn mắt mà chà — roẹt roẹt roẹt, hạt ngô rơi xuống ào ào. Xong đổi đầu còn — roẹt roẹt roẹt…

So

Vương Yến cướp lấy ngô tay Thẩm Y Y, cho cô tách nữa.

Chà, thế trông cô thật là thô kệch bao nhiêu!

Đương nhiên, Vương Yến chỉ dám nghĩ trong lòng. Yên tĩnh đầy mười giây, cô nhịn buôn chuyện: “Vợ Lý Thâm, hôm nay chị ngoài thế?”

“Ra ngoài dạo thôi.”

Vương Yến còn định gì nữa, thì bỗng thấy một tiếng la thất thanh vang vọng: “Có rơi xuống nước !”

“Có rơi xuống nước ư?” Đôi mắt Vương Yến chợt sáng rực lên. Người ngoài , còn lầm tưởng chuyện gì ho đáng để mừng rỡ .

“Nào, mau , xem !” Vương Yến lôi tuột tay Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y đang níu Tiểu Bảo, suýt nữa thì kéo bé ngã nhào, bèn gắt lên: “Đi chậm coi!”

“Ôi chao, lắm chuyện quá.” Vương Yến sốt ruột chịu chậm , sợ rằng chậm một bước sẽ lỡ mất chuyện .

Nói , cô bế xốc Tiểu Bảo lên, kẹp nách, cùng đám rảo bước thật nhanh xông lên .

Bác gái Hà tiếng động bèn lật đật bước . Thấy mấy bắp ngô vương vãi ngay cổng, bà tức đến tím mặt, quát vọng theo: “Vương Yến, con nhỏ , về ngay cho !”

“Mẹ ơi, con về ngay mà!” Vương Yến buồn ngoảnh .

“Cái con bé ranh , chuyện để hóng là cô sống nổi ? Lát nữa thì đừng vác mặt về nhà nữa!” Bác gái Hà nghiến răng kèn kẹt.

“Mẹ ơi, con , là vợ Lý Thâm cứ nằng nặc kéo con theo đó chứ!” Vương Yến vội vàng đầu giải thích lấy một câu.

Thẩm Y Y, đang lưng, chỉ lặng thinh.

Bác gái Hà đơ . Con nhỏ ôm thằng bé con chạy tót lên phía , bộ tưởng bà già chứ?

Gà Mái Leo Núi

 

Loading...