Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:35:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Y Y đến nơi, bờ sông chật kín . Dù ở vòng ngoài, ai nấy đều kiễng chân, ghé mắt . Cô tìm Tiểu Bảo giữa đám đông cũng tiếng la ó, xô đẩy ngăn .
Khó khăn lắm cô mới thấy cái đầu của Vương Yến đang nhô ở phía . Vừa định chen , cô liền thấy cả đám đồng loạt ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc –
“Ôi trời, hôn ư? là hôn !”
“Thanh niên trí thức Lâm hôn cô thanh niên trí thức Trần ?”
“Trời đất ơi, thanh niên trí thức Lâm đối tượng là con gái nhà họ Giang đó ? Cậu cái trò gì ? Ban ngày ban mặt mà dám khinh bạc nữ đồng chí khác thế ?”
Giữa lúc xôn xao bàn tán, Thẩm Y Y cuối cùng cũng chen lách trong. Đập mắt cô là cảnh Lâm Gia Đống đang miệt mài hô hấp nhân tạo cho Trần Giai Di.
Thẩm Y Y giật . "Quả nhiên là kịch để xem đây!"
“Mẹ ơi?” Tiểu Bảo Vương Yến che mắt, dường như cảm nhận ấm của , bèn ấm ức gọi khẽ một tiếng.
Thẩm Y Y dịu giọng: “Ngoan nào con, đừng bây giờ nhé!”
Tiểu Bảo bĩu cái môi nhỏ.
Đám đông ồ lên một tiếng kinh ngạc nữa.
Sau khi thực hiện xong hô hấp nhân tạo, Lâm Gia Đống bắt đầu ép tim. Mà vị trí ép tim …
Thật khiến đỏ mặt.
Mắt Vương Yến sáng rực: “Người từ thành phố lớn về quả nhiên là khác biệt thật, dám những chuyện táo tợn đến !”
Dù ghét Lâm Gia Đống mặt, Thẩm Y Y vẫn lên tiếng giải thích một câu: “Đây gọi là hô hấp nhân tạo và ép tim, đang cứu đó!”
“Cứu thì cứu, nhưng thể miệng đối miệng như chứ? Thật là… quá tổn hại thuần phong mỹ tục! Cô thanh niên trí thức Trần ăn mặc mỏng manh thế, còn tay của thì, thì đặt đúng chỗ đó nữa chứ!” Chẳng là ai trong đám đông cất lời phản bác.
, tuy giờ đây nhiệt độ bắt đầu ấm lên đôi chút, nhưng thực trời vẫn còn khá lạnh. Thế cớ gì mà cô Trần Giai Di chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng dính như thế chứ?
Đáng tiếc, lúc chẳng một ai nghĩ tới điểm bất thường .
Ồ đúng , ngoài thì thể , nhưng Thẩm Y Y thì rõ – Trần Giai Di vốn là một bơi lội.
Nhớ vẻ mặt đầy oán giận của Trần Giai Di con dốc hồi nãy, Thẩm Y Y khỏi khẽ một tiếng.
“A Đống!” Bất chợt, một tiếng gọi gấp gáp vang lên. Giang Uyển Nhu đến .
Nghe thấy tiếng gọi của Giang Uyển Nhu, bàn tay Lâm Gia Đống khẽ khựng giữa trung.
“Khụ khụ khụ!” Lúc , Trần Giai Di sặc nước, ho sù sụ. Cô tỉnh , mở mắt òa nức nở, vòng tay ôm chặt lấy Lâm Gia Đống: “Khụ khụ… hu hu… , cứ tưởng sắp c.h.ế.t chứ! Hu hu.”
“Cô Trần Giai Di.” Lâm Gia Đống hắng giọng một tiếng: “Cô buông .”
Trần Giai Di lắc đầu nguầy nguậy: “Không, ! Đông đang thế … quần áo, quần áo của …”
Ý của cô là, bộ quần áo quá mỏng, nếu buông Lâm Gia Đống thì e là cô sẽ thành trần trụi mất.
Chiếc áo cô mặc tuy đến mức xuyên thấu, nhưng vì thấm nước nên dính sát . Với nếp sống vốn dĩ còn khá bảo thủ của dân thời bấy giờ, bộ dạng trong mắt chẳng khác nào trần trụi cả.
Giang Uyển Nhu như phát điên lên, Trần Giai Di ôm chặt lấy yêu của cô là ý gì đây?
Thân là con gái, dĩ nhiên Giang Uyển Nhu Trần Giai Di lòng Lâm Gia Đống, cũng thừa lúc cô đang giả bộ đáng thương!
Giang Uyển Nhu bước tới, cố giữ giọng mềm mỏng: “Thanh niên trí thức Trần, đây là đối tượng của , liệu cô thể buông ?”
“Hu hu…” Trần Giai Di chỉ .
“Nhu, cô như thì cho lắm…” Lâm Gia Đống lời thôi.
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-125.html.]
như dự đoán, Thẩm Y Y khẽ mỉm .
Lâm Gia Đống thể dành trọn tình cảm cho Giang Uyển Nhu, cùng nếm trải bao sóng gió, nhưng mang cái tật mà nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết nam tần thường mắc – cái tật “bác ái”!
Thời điểm còn đang lao động ở đội sản xuất, cái tật thể hiện rõ rệt, nhưng đợi đến khi thi đỗ đại học, trở về thành phố và cốt truyện chính thức triển khai, bên cạnh sẽ vây quanh là những cô gái xinh đủ loại.
Thẩm Y Y truyện đến đây cũng nghi ngờ, nếu thời bấy giờ nhà nước cho phép một chồng nhiều thê, chừng Lâm Gia Đống thể xây dựng cả một hậu cung !
Đương nhiên, Lâm Gia Đống rộng lượng với cô gái lòng , chỉ duy nhất đối với nữ phụ độc ác như cô thì vô cùng tuyệt tình.
Lý do vì ư, Thẩm Y Y cảm thấy lẽ tác giả cho rằng tình tiết một trai vì biến cố gia đình mà vợ sắp cưới ruồng bỏ, khi xuống nông thôn trải qua quãng thời gian khó khăn quật khởi vả mặt cũ thì quá đỗi rập khuôn, nên dứt khoát cho mới mẻ hơn chút.
“ là đối tượng của em!” Giang Uyển Nhu quật cường .
Lâm Gia Đống đó, lòng rối bời.
Giang Uyển Nhu hận thể xông tới kéo Trần Giai Di , nhưng để Trần Giai Di còn cớ bám riết Lâm Gia Đống nữa, cô đành cởi chiếc áo khoác bông đang mặc, choàng lên vai cô gái đang run rẩy, giọng hạ thấp: “Thanh niên trí thức Trần, cô thể buông chứ?”
Toàn Trần Giai Di ướt sũng, vội vã nắm chặt vạt áo bông của Giang Uyển Nhu, nhưng vẫn cố ý chịu buông Lâm Gia Đống , thút thít nức nở: “Danh, danh dự của coi như tan tành , hức hức…”
Giang Uyển Nhu đó, suýt nữa thì thể kiềm chế nổi cơn giận.
Lâm Gia Đống thấy sắc mặt Giang Uyển Nhu dần chuyển sang trắng bệch, khó xử lên tiếng: “Thanh niên trí thức Trần, giữa và cô nào chuyện gì , là mất danh tiếng chứ?”
“Thế sự , mà còn mất trong trắng.” Vương Yến liếc mắt bĩu môi.
Gì mà thế thế nọ? Nghe cứ như thể bọn họ thật sự chuyện gì đó dơ bẩn thể mặt khác .
Lâm Gia Đống tức tối, gằn giọng: “ là cứu !”
“ chạm cô là sự thật!” Vương Yến chút nhường nhịn.
Thẩm Y Y thừa dịp ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Vương Yến về, bụng thầm nghĩ: Cứ cãi vã, c.h.ử.i bới, đ.á.n.h đ.ấ.m cho !
Động thái đó của Thẩm Y Y khiến Giang Uyển Nhu cũng chú ý, lạnh lùng liếc cô một cái.
Thẩm Y Y: “...” Cô chỉ trừ.
“ đó là do tình thế cấp bách buộc cứu !” Lâm Gia Đống cuống quýt giải thích: “Lẽ nào thấy gặp nạn mà tay cứu giúp ?”
“Nói năng hoa mỹ thật đấy, ai là nhân cơ hội lợi dụng để sàm sỡ ?” Miệng lưỡi Vương Yến chịu kém cạnh, cô liếc mắt vẻ ám chỉ Giang Uyển Nhu: “Dù thì chuyện chỉ một .”
Lời của cô là ám chỉ về Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu hôn khác bắt gặp, khiến một tin họ là đối tượng, mà cảm thấy họ chắc chắn là bắt quả tang nên mới bịa chuyện yêu đương để che đậy.
“Cô!” Lâm Gia Đống tức đến nghẹn lời.
Giang Uyển Nhu cũng khỏi bực .
Tuy đời cô còn hào quang nhân vật chính, nhưng Giang Uyển Nhu vẫn còn tỉnh táo, cô nhận chiếc áo mỏng tanh của Trần Giai Di, liền lấy lạ mà hỏi: “Thanh niên trí thức Trần, cô thể cho , rốt cuộc cô bờ sông gì ?”
Trần Giai Di: “Hức hức… , chỉ là ngang qua, cẩn thận nên sảy chân…”
“Nếu bất cẩn, cớ chiếc áo cô mỏng manh đến thế? Không lẽ nước xả trôi mất ư?” Giang Uyển Nhu vờ nghi hoặc hỏi.
“Chính, chính là nước xả trôi .” Cái đầu óc của Trần Giai Di, dù từng ví như "úng nước", lúc xoay chuyển vô cùng lanh lẹ.
Thực , việc cô nhảy xuống sông tính toán từ . Chỉ là khi thấy Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu xây xong căn nhà, đang rục rịch chuẩn chọn ngày lành để cưới hỏi, cô thực sự phần sốt ruột. Ban đầu, cô định tìm Lâm Gia Đống để tỏ tình, nhưng chắc tỷ lệ thành công cao. Thế , khi thấy Lâm Gia Đống đang bắt cá sông, một kế sách táo bạo nảy trong đầu, khiến cô liều nhảy xuống.
Mà khi nhảy xuống sông, cô kịp cởi chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ còn một chiếc áo lót đơn sơ, mỏng manh. Bởi vì cô nghĩ, chỉ như mới càng khiến tin rằng Lâm Gia Đống hủy hoại danh tiết của cô , và buộc cưới cô.
Trần Giai Di ấm ức giải thích: “Trên mặc chiếc áo bông dày cộp, nếu ngâm nước sẽ nặng lắm. Khi rơi xuống, vội vàng vùng vẫy cởi bỏ chiếc áo ngoài, nước cuốn trôi nó mất.”
“Cô!” Giang Uyển Nhu nhất thời nghẹn lời, phản bác .