Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:35:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi sự việc đang trở nên ồn ào đến mức ai thể dàn xếp, chú Lý, vị trưởng thôn tạm thời, kịp thời xuất hiện. Giang Uyển Nhu như thấy vị cứu tinh, liền vội vàng kể rành mạch ngọn nguồn sự tình, đó sụt sịt than thở: “Thưa chú Lý, yêu của cháu rõ ràng là thấy việc nghĩa xông pha, mà cô ôm chặt lấy như , rốt cuộc là ý đồ gì đây ạ?”

Giang Uyển Nhu thấu những mưu tính của Trần Giai Di, từng lời đều ẩn ý chỉ trích cô .

Lâm Gia Đống cho rằng hành động của Trần Giai Di hề sai trái, mà là do những dân thôn: “Bác Lý, cháu thực sự chỉ đang cứu , hề ý đồ nào khác. Vậy mà các vị hương cháu hủy hoại thanh danh của đồng chí Trần, chỉ oan uổng cho cháu mà còn đẩy đồng chí Trần bước đường cùng, sống ở trong thôn nữa ạ?”

Chú Lý bắt đầu phân xử một cách công bằng: “Thưa các vị hương , đây chỉ là một sự việc thấy việc nghĩa xông pha. Hành động của đáng để chúng khen ngợi và tuyên dương…”

Ông một thôi một hồi, ý đại khái là Lâm Gia Đống hề sai, Trần Giai Di cũng sai, chuyện chỉ đơn thuần là hành động cứu . Hơn nữa, Lâm Gia Đống yêu, còn Trần Giai Di là một cô gái tuổi xuân thì đối tượng, cho nên đừng nên bàn tán lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của khác.

Chú Lý dù cũng đang giữ chức "trưởng thôn tạm thời", khi ông lên tiếng, những dân hiếu kỳ đương nhiên còn lời nào để , lượt giải tán.

Chú Lý tiếp tục an ủi Trần Giai Di một lát, bảo Giang Uyển Nhu đưa cô về điểm thanh niên trí thức.

Điều khiến Trần Giai Di thể ôm chặt Lâm Gia Đống buông chính là do nỗi lo "thôn dân cảm thấy cô mất sự trong trắng". Giờ đây, chú Lý giải quyết điều tiếng . Trước mặt Lâm Gia Đống, dĩ nhiên cô cũng ngại ngùng mà buông . Bên ngoài thì tỏ vẻ đồng ý để Giang Uyển Nhu đưa về điểm thanh niên trí thức.

Dù trong lòng Giang Uyển Nhu vô cùng chán ghét Trần Giai Di, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ quan tâm.

Lâm Gia Đống cũng là thanh niên trí thức, nên cũng về điểm thanh niên trí thức. Bởi , cả ba cùng .

Màn kịch hạ, Thẩm Y Y đương nhiên cũng dắt Tiểu Bảo về nhà. Vương Yến tiếc nuối chạy theo: “ cứ tưởng hôm nay một vở tuồng lớn để xem, ngờ kết thúc chóng vánh như . Haiz, cha chồng cô đúng là tới đúng lúc chút nào!”

“Yên tâm , chuyện thể kết thúc dễ dàng ,” Thẩm Y Y đáp.

“Sao ?” Vương Yến tò mò gặng hỏi.

“Không cô tự nhận nhiều chuyện nhất thôn Thanh Thủy ? Vậy mà màn náo nhiệt cô cũng chẳng hiểu ư?” Thẩm Y Y như .

“Ai nhiều chuyện chứ?” Vương Yến trợn mắt, thấy Thẩm Y Y liếc thì rụt rè, khẽ hừ một tiếng. Hừ, cô nể tình hai viên kẹo đó, nên sẽ chấp nhặt với Thẩm Y Y!

Vương Yến vẫn còn tò mò: “Chuyện xong chứ?”

Đương nhiên thể xong dễ dàng , bởi vì thứ Trần Giai Di vẫn đạt .

Có điều, chuyện thể kể với Vương Yến. Nếu cô xong vội vàng chạy ngoài kể lể khắp nơi, là phá hỏng kế hoạch của Trần Giai Di ?

Thẩm Y Y ý định giúp đỡ ai cả, cứ để bọn họ tự c.ắ.n xé lẫn .

Cô lấp lửng : “Vài hôm nữa cô sẽ rõ thôi.”

Thái độ úp mở càng khiến lòng Vương Yến ngứa ngáy yên. Cô nài nỉ Thẩm Y Y kể cho : “Cô cho mà, quan hệ giữa chúng thế , đảm bảo sẽ hé răng nửa lời!”

Ai mà tin lời cô chứ…

???

Thẩm Y Y chợt phản ứng , tỏ vẻ kinh ngạc Vương Yến: “Ai chúng quan hệ với cô chứ?”

“Không ?” Vương Yến chớp chớp mắt: “Thế lúc bác thông gia tới chơi, cô còn cho hơn hai viên kẹo cơ mà?”

Thẩm Y Y: “...” Hai viên kẹo mà cô dễ mua chuộc đến !

“Ừm! Cô đúng sai chút nào.” Thẩm Y Y dõng dạc đáp, khéo tới ngã ba hẻm nhỏ. Nhà cô và nhà họ Hà cùng một hướng, cô nhân cơ hội kéo Tiểu Bảo thẳng.

“...” Vương Yến lẩm bẩm c.h.ử.i theo bóng lưng của Thẩm Y Y: “Không chịu cho , càng chứng tỏ cô thông minh ? khinh! Cô mới là đồ nhiều chuyện, cả nhà cô đều là đồ nhiều chuyện!”

Về tới nhà hơn bốn giờ chiều.

Thẩm Y Y bưng chiếc ghế đòn nhỏ đặt cửa nhà bếp, lấy một nắm hạt dưa sống bỏ trong túi áo của Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngoan, con yên ở đây với Lang Nha nhé, đừng chạy lung tung. Mẹ bếp nấu món ngon cho con ăn, ?”

Tiểu Bảo chiếc ghế đòn nhỏ, ôm nắm hạt dưa sống trong túi, c.ắ.n tách chớp đôi mắt to tròn đen láy như quả nho, ngoan ngoãn đáp: “Được ạ ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-126.html.]

Bây giờ Tiểu Bảo cũng còn sợ Lang Nha nữa. Lang Nha xổm bên cạnh bé, dường như cũng hiểu ý của Thẩm Y Y, khẽ "gâu" một tiếng, vẻ sẽ canh chừng cẩn thận cho chủ nhỏ.

Gà Mái Leo Núi

“Ngoan lắm.” Thẩm Y Y bếp.

Tối nay cô định món bánh rán nhân trứng gà thịt bằm rau hẹ. Cô cho men nở bột mì, thêm nước khuấy đều để sang một bên ủ. Sau đó, cô rửa sạch rau hẹ, cắt vụn để sẵn, đập trứng gà chiên chín, thịt bằm cũng ướp gia vị xào sơ qua năm phần. Tiếp theo, cô bỏ rau hẹ , đảo đều thành nhân bánh. Đợi khi bột nở, cô sẽ gói nhân trứng gà thịt bằm rau hẹ , nhẹ nhàng đặt chảo nóng, dùng muỗng ép dẹp. Rán vàng đều hai mặt, là món bánh thành.

Hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa khắp gian nhà. Tiểu Bảo vốn đang ngoan ngoãn ghế đòn, ngửi thấy mùi thơm, nhịn mà ló đầu bếp.

Thấy đặt từng cái bánh rán màu vàng ươm hấp dẫn lên khay, bé tấm tắc l.i.ế.m môi dậy.

Nhà bếp là khu vực cấm của bé. Thẩm Y Y sợ lơ là, sẽ nghịch lửa hoặc dầu nóng b.ắ.n mà bỏng, nên cô luôn cho bếp.

Lang Nha cũng điều . Thấy chủ nhỏ dấu hiệu bếp, nó lập tức chặn mặt, khẽ đẩy xa một chút.

Tiểu Bảo mong mỏi theo.

“Thèm ?” Thẩm Y Y vô tình thấy dáng vẻ của Tiểu Bảo, buồn hỏi.

Ừm ừm.

Tiểu Bảo long lanh đôi mắt gật đầu lia lịa.

Thẩm Y Y bèn lấy hai cái bánh rán , một cái cho Lang Nha, một cái thì xé một miếng nhỏ, thổi nguội bỏ miệng bé: “Ngon con?”

“Ngon ạ.” Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, đẩy miếng bánh rán còn trong tay về phía : “Mẹ cũng ăn ạ.”

Thẩm Y Y ăn một miếng, mềm mại mà đậm đà, quả thực ngon.

Vừa định gọi cả và hai của bé về, cô thấy tiếng “rầm” từ cổng truyền tới, bóng dáng của Nhị Bảo xuất hiện ở cổng, giọng lớn của vang vọng: “Mẹ ơi, nấu đồ ngon ạ?”

, bánh rán đấy, mau ăn con, nguội sẽ mất ngon.” Thẩm Y Y : “Rửa tay nhé.”

Nói xong, thấy Đại Bảo , Thẩm Y Y hỏi: “Anh cả của con ?”

“Anh ở nhà bên cạnh, đang dạy các bạn học chữ.” Nhị Bảo thoăn thoắt rửa tay, chộp lấy một miếng bánh rán c.ắ.n ngập chân răng, vẻ mặt thỏa mãn: “Ngon thật là ngon!”

“Dạy bọn trẻ học chữ là ?” Thẩm Y Y hỏi.

“Thì cũng giống như thường dạy đó.” Nhị Bảo đáp hờ hững: “Anh lát nữa sẽ về thôi.”

???

Thẩm Y Y sang ngó xem. Cô thấy một đám trẻ con, nào là mấy đứa con nhà cả, cả Vượng Tài và Hà Vệ Đông đang xúm xít bên Đại Bảo, miệng ê a theo bé: “A ă â b c d đ…”

Thẩm Y Y bật , phiền lũ trẻ, cô lặng lẽ về.

Chẳng mấy chốc Đại Bảo cũng trở về.

Bốn con quây quần bên mâm cơm tối đơn sơ, với món sữa mạch nha nóng hổi và những chiếc bánh rán thơm lừng.

Thẩm Y Y hỏi bâng quơ: “Đại Bảo , con dạy các chị họ học chữ ?”

“Các chị bảo con dạy, còn Hà Vệ Đông với mấy bạn khác thì đến xem cho vui thôi ạ.” Đại Bảo đáp.

Thẩm Y Y gật đầu, để tâm nhiều.

Buổi tối, bốn con tắm rửa xong xuôi, về phòng. Đèn dầu thắp lên, Đại Bảo bên ánh đèn lờ mờ sách.

Sợ trong phòng tối quá ảnh hưởng đến mắt con, Thẩm Y Y thắp thêm một chiếc đèn nữa.

Sau đó, cô cùng Tiểu Bảo chơi trò “chấm chấm mũi”, tuy là trò chơi ngây thơ nhưng mỗi Thẩm Y Y chấm chóp mũi bé xíu của Tiểu Bảo là khanh khách dứt.

 

Loading...