Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:35:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhị Bảo dài giường, chán nản lăn qua lăn , bỗng nhiên buột miệng một câu: “Mẹ ơi, bao lâu nữa thì cha mới về ạ?”

Đại Bảo , đầu . Ngay cả Tiểu Bảo đang mải chơi với cũng dừng , ngước mắt với : “Nhớ cha quá…”

Lý Thâm xa nhà sáu bảy ngày . Từ nhỏ, ba đứa trẻ từng rời xa bố lâu đến , chắc chắn sẽ quen.

Thẩm Y Y cũng nhớ chồng lắm, nhưng mặt ba đứa con thơ, cô thể biểu lộ quá rõ ràng, bằng cô sợ chốc nữa cả ba ôm cô mất.

Thẩm Y Y nghĩ ngợi một lát: “Chắc còn chừng hai mươi ngày nữa thôi!”

Nhị Bảo , bắt đầu đếm ngón tay, đếm tới đếm lui quên mất đang đếm tới . Cậu bé thở dài như ông cụ non: “Hai bàn tay cũng đếm hết, là còn lâu lắm, lâu lắm!”

“Bốn bàn tay thì đếm hết !” Đại Bảo nghiêm túc .

Nhị Bảo đếm thử một chút, vẫn thở dài: “Vẫn còn lâu lắm, lâu lắm!”

Tiểu Bảo còn lâu, liền xị mặt bĩu môi.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên trầm lắng, Thẩm Y Y: “…”

Cô thử kể chuyện để chuyển dời sự chú ý của lũ trẻ, nhưng ba đứa chìm nỗi buồn rằng bố còn lâu lắm mới về, tâm trạng đứa nào đứa nấy đều rũ rượi.

Thẩm Y Y chợt nhớ bốn món đồ cồng kềnh mà cô mang tới, chiếc máy thu thanh trong đó cô nhét trong tủ, vẫn lấy .

Nghĩ , cô bèn lục tủ lấy chiếc máy thu thanh .

Chiếc máy thu thanh kiểu cũ trông thật cồng kềnh, đặt bàn, cô bắt đầu loay hoay dò đài.

Ba đứa trẻ thấy cô lấy một món đồ lớn, tò mò bò đến hỏi: “Mẹ ơi, đây là cái gì ạ?”

“Máy thu thanh đấy.” Thẩm Y Y , lắp pin , vặn nút. Lập tức một âm thanh “rè rè rè” chói tai vang lên, ba đứa vội vàng bịt tai .

Thẩm Y Y vặn nhỏ âm lượng, điều chỉnh đến mức chỉ trong phòng họ mới thể , đó điều chỉnh tần . Chỉnh mấy kênh đều chỉ tiếng nhiễu. Đang lúc thất vọng, bắt đài , bỗng nhiên –

“Đà đá, đà đá, các bạn nhỏ ơi, chương trình Kèn Nhỏ bắt đầu phát thanh – ông Tôn Kính Tu kể chuyện Tây Du Ký, tập một…”

“Ối!” Ba đứa trẻ ngơ ngác , vội vàng xúm gần, lắng tai ngóng. Lúc , một giọng kể ấm áp, hiền từ vang lên –

“Các cháu bé, bây giờ ông sẽ kể câu chuyện Thạch Hầu, cũng tức là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký cho các cháu nhé! Ngày xửa ngày xưa, một hòn Hoa Quả Sơn hùng vĩ, đỉnh núi một tảng đá to lớn. Một ngày nọ, tảng đá “ầm” một tiếng, bên trong văng một quả cầu đá tròn xoe, lăn lốc. Gió thổi nhè nhẹ qua, các cháu thấy kỳ quái nào, quả cầu đá bỗng biến thành một con khỉ đá, ha ha…”

Ông cụ kể chuyện say sưa, cuốn hút, ba đứa trẻ đều tới mê mẩn, quên sạch cả nỗi nhớ cha đang cuộn trào. Chúng nín thở lắng , vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc vô cùng.

Đến khi đoạn kể chuyện chiếc đài bán dẫn kết thúc, ba đứa trẻ líu lo quấn lấy cô hỏi –

“Mẹ ơi, cha của Tôn Ngộ Không là ai ạ?”

“Mẹ ơi, vì Tôn Ngộ Không thể chui từ trong tảng đá ạ?”

“Mẹ ơi, Tôn Ngộ Không thật sự lợi hại như ạ?”

“Mẹ ơi, cuối cùng ông đại náo thiên cung là ý gì ạ?”

Thẩm Y Y giải thích những điều thể giải thích , còn những điều khó hiểu thì cô đ.á.n.h trống lảng cho qua. Cho tới khi cô với chúng rằng, đoạn sẽ lời giải đáp, chỉ cần chúng ngoan ngoãn, cô sẽ mở cho chúng mỗi ngày, lúc ba đứa trẻ mới lưu luyến thôi hỏi nữa.

Thế nhưng, Thẩm Y Y vẫn quên dặn dò chúng: “Chuyện kể chuyện bằng máy thu thanh là bí mật con con của nhà chúng đấy, ngoài, các con nhớ nào?”

Bây giờ tuy cái mốt “tứ đại kiện” (bốn món đồ lớn: xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay, đài bán dẫn) đang thịnh hành ở thành phố, nhưng ở trong thôn, chẳng thấy nhà ai những món đồ xa xỉ .

Nếu ba đứa trẻ mà ngoài, cả xóm sẽ tò mò kéo đến xem. Bọn trẻ khác xem còn , nếu mê mẩn thể sẽ kéo đến mỗi ngày…

Cả đống phiền phức sẽ kéo theo ngay lập tức, Thẩm Y Y nghĩ thôi cảm thấy đau cả óc, cho nên vẫn nên giữ kín thì hơn.

Nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc với ba đứa, chúng như hiểu như gật đầu lia lịa. Cuối cùng, Thẩm Y Y thêm: “Nếu các con mà , sẽ cho các con nữa nhé. Mẹ một là một, hai là hai đấy!”

Ba đứa liền sợ tái mặt, nhanh nhảu hứa: “Mẹ, chúng con tuyệt đối sẽ ạ!”

Lúc Thẩm Y Y mới thở phào nhẹ nhõm, bảo chúng ngủ.

Lại qua hai ngày, Thẩm Y Y định thành phố một chuyến, đó sẽ đạp xe đạp về.

Bây giờ trong nhà còn quá túng thiếu, Thẩm Y Y ý định đ.á.n.h hàng bán buôn, cho nên cô dẫn theo Tiểu Bảo.

Ngồi xe bò lộc cộc thành phố, cô đến đội vận chuyển lấy chiếc xe đạp gửi đó. Tiểu Bảo phía , ôm eo cô thật chặt.

Dẫn theo Tiểu Bảo, mang biếu mấy quả táo đỏ au đến nhà họ Lương. Bây giờ Lương San San nhận xưởng dệt, công việc định, cuộc sống của cô cũng vui vẻ hơn nhiều.

Vu Hồng vô cùng vui mừng, tay bắt mặt mừng, kéo Thẩm Y Y chuyện trò rôm rả ngớt.

Cuối cùng khi Thẩm Y Y sắp , Vu Hồng còn lấy cho cô một túi to thịt bò khô, là mấy hôm bạn từ tỉnh Tân Cương mang về, đều là thịt bò thượng hạng.

Thẩm Y Y cầm một miếng ăn thử, thịt thơm lừng, đậm đà, độ dai , nghĩ thầm nếu cầm về thêm chút gia vị, vị cay tê hoặc cay ngọt, chắc chắn sẽ ngon.

Cô cũng từ chối, mỉm nhận lấy.

Đi từ nhà họ Lương, cô đến xưởng dệt một chuyến.

Lý Đại Nha cô tới, hưng phấn chạy . Đến mặt cô, chị chút ngượng nghịu: “Em dâu, hôm nay em tới đây?”

“Em tới thăm chị.” Thẩm Y Y . Vừa định bảo Tiểu Bảo gọi , Tiểu Bảo nhận cô cả của , thằng bé to tiếng gọi: “Cô cả!”

“Cô đây.” Lý Đại Nha đáp một tiếng, bế Tiểu Bảo lên. Tiểu Bảo lục túi móc một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ chỗ Vu Hồng: “Cô cả, ăn !”

“Cô cả ăn , để cho Tiểu Bảo của chúng ăn thôi.” Lý Đại Nha lắc đầu.

Tiểu Bảo vỗ cái túi quần phồng căng của .

Đều là Vu Hồng cho bé, bình thường Thẩm Y Y cho ăn nhiều kẹo như thế. bây giờ ở bên ngoài, Thẩm Y Y nể mặt bé, tạm thời tịch thu kẹo của . Dù thì, khi về đến nhà chắc chắn sẽ thoát khỏi vòng kiểm soát của .

Tiểu Bảo ngây thơ chẳng hiểm nguy nào rình rập, nhiều kẹo như thế cũng hào phóng, sẵn lòng chia sẻ.

Lý Đại Nha bèn cầm lấy, nụ gương mặt cô thêm vài phần hiền từ.

Thẩm Y Y Lý Đại Nha. Cô ly hôn cũng mới hai tháng, phụ nữ từng tiều tụy ủ dột, chút sinh khí ban đầu, giờ đây…

Tuy hẳn là da đổi thịt, dù dày vò mười mấy năm, gốc rễ tổn hại sâu sắc, hai tháng chăm sóc mà thể phục hồi ngay. Nhan sắc đổi là bao, nhưng khí sắc khác hẳn!

Khác ở điểm nào? Thẩm Y Y để ý một chút, phát hiện là đôi mắt của Lý Đại Nha.

Hai tháng , cả Lý Đại Nha chán nản, trong mắt cũng u ám một mảng, thấy bất kỳ mong đợi nào cuộc sống tương lai.

Bây giờ thì khác, ánh mắt cô bừng sáng, cũng trở nên hơn, chỉ là dáng vẻ vẫn còn đôi chút bẽn lẽn…

Chú ý thấy Thẩm Y Y đang , Lý Đại Nha ngượng ngùng: “Em dâu, ?”

Thẩm Y Y , lắc đầu: “Không gì. Công việc của chị suôn sẻ ?”

“Rất thuận lợi.” Lý Đại Nha lễ phép đáp lời.

Thẩm Y Y gật đầu, cổ vũ : “Vậy thì . Chị cứ gắng sức nhé!”

“Ừm ừm.” Lý Đại Nha gật đầu lia lịa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-127.html.]

Sau đó bầu khí trở nên yên tĩnh. Lý Đại Nha trò chuyện thêm vài ba câu với Thẩm Y Y nhưng nên gì mới , lời cứ ngập ngừng nơi đầu môi, đành nuốt ngược bụng.

Thẩm Y Y đang nghĩ gì, tưởng điều cô thôi là vì cô đang việc, ngoài lâu e tiện, bèn bảo cô về: “Nếu chị vội thì về…”

“Chị vội!” Thẩm Y Y còn kịp dứt lời, Lý Đại Nha vội .

vội vã quá, Thẩm Y Y ngạc nhiên , ?

Lý Đại Nha sực tỉnh, chút ngượng ngùng, giải thích: “Thực hôm nay chị nghỉ, một đồng nghiệp buổi sáng cô bận chút việc, chị rảnh nên tới ca giúp cô . Bây giờ đồng nghiệp xong việc trở về , thế nên giờ chị cũng chẳng việc gì cả!”

“Em về nhà ?” Lý Đại Nha hỏi, trong bụng còn định ngỏ ý rằng đằng nào cũng rảnh rỗi, thể cùng cô về thôn.

Thẩm Y Y lắc đầu: “Em về. Em tìm chủ nhiệm Tiền bên chỗ chị một chút, hôm nay chị nghỉ phép!”

“Vậy chị cùng em.” Lý Đại Nha vội vàng tiếp lời.

“Được.” Thẩm Y Y cũng từ chối. Tiền Hiểu Linh là chủ nhiệm công hội, phụ trách công tác phúc lợi cho chị em công nhân, Lý Đại Nha quen, tạo mối quan hệ với chị cũng là điều nên .

Lý Đại Nha vội vã bộ đồ, cùng Thẩm Y Y đến nhà Tiền Hiểu Linh.

Chỉ là họ ngờ trong hẻm thấy một trận ồn ào huyên náo. Đang lấy ngạc nhiên, tới cổng nhà Tiền Hiểu Linh, họ thấy một đống chen chúc ở cổng, chỉ trỏ xì xầm bàn tán gì đó.

Thẩm Y Y nán lắng kỹ, thấy bên trong nhà truyền tiếng cãi vã, om sòm –

“Nếu chị, nhà chúng cũng sẽ sa sút đến nông nỗi , g.i.ế.c c.h.ế.t chị!”

“Rõ ràng là cha tự gây họa, liên quan gì tới chị ? Này chị, mau tránh !”

“Hiểu Lan cẩn thận!”

“Rầm!”

Bên trong ba giọng , một nam hai nữ. Một trong đó là Tiền Hiểu Linh, hai giọng còn cũng quen, nữ còn Thẩm Y Y nhất thời tài nào nhận là ai, nhưng giọng nam là Dương Hùng!

Dương Hùng, vì chuyện của lão cha mà đến báo thù ư?

“Láo xược!” Giọng của Dương Hùng truyền tới, gằn giọng đầy vẻ hung hãn: “Là chị! Còn cái thứ tiện nhân , là của thôn Thạch Thủy đúng chứ? Đợi giải quyết chị xong, sẽ xử lý cô !”

Thôn Thạch Thủy? Tiện nhân? Chẳng lẽ là chỉ ?

Mắt Thẩm Y Y khẽ nheo .

Đám đông đang vây quanh ở cổng phát tiếng la hoảng hốt: “Cẩn thận!”

Lại là một tiếng rầm truyền tới.

Thẩm Y Y vội vàng dựng chiếc xe đạp . Cô nhất định giải quyết chuyện , nếu đợi Dương Hùng tới thôn, cô sẽ trở nên động .

“Chị cả , chị đạp xe xa một chút, giúp em trông thằng Tiểu Bảo nhé, em cảm ơn chị nhiều.”

“Em dâu ơi?” Lý Đại Nha lo lắng gọi với theo một tiếng, nhưng Thẩm Y Y thoăn thoắt chen giữa đám đông.

Lý Đại Nha định đuổi theo, song cô hiểu ý của Thẩm Y Y là cô trông chừng Tiểu Bảo, đành .

đạp xe, là cô dắt chiếc xe đẩy, đưa Tiểu Bảo .

Thẩm Y Y chen bên trong, chỉ thấy Dương Hùng đang chắn ngang cửa phòng khách, tay lăm lăm con d.a.o sắc lẹm. Anh chỉ chực chờ bên trong bước là sẽ vung d.a.o chém. Đôi mắt đỏ ngầu, hiển nhiên mất hết lý trí, trông vô cùng điên loạn.

Những phụ nữ ở bên trong sợ hãi đến mức dám động đậy, trong đó cả Tiền Hiểu Linh.

Dương Hùng vung dao, đám đông phía ngoài lập tức vang lên tiếng thét thất thanh.

Thẩm Y Y kéo một hỏi han, lúc mới vỡ lẽ cha của Dương Hùng vì tội bán đồ công chợ đen, khép tội danh vơ vét tài sản xã hội chủ nghĩa.

Không chỉ nhà cửa tịch thu sạch bách, Dương Bằng Sơn còn lôi đấu tố công khai, giờ đây sống bằng c.h.ế.t.

Còn Dương Hùng, từ khi mất chỗ dựa là cha , ngay cả cơm cũng nuốt trôi. Vốn dĩ chức quyền của cha mà trêu ghẹo phụ nữ nhà lành, hành vi ngang ngược càn rỡ. Điều sớm khiến nhiều bất mãn, cuối cùng cũng tìm cơ hội, mỗi hại đều hoặc đá, hoặc phỉ nhổ mặt .

Dương Hùng vốn quen thói hống hách, chịu nổi ấm ức ? Tức giận điên cuồng chạy tới tìm Tiền Hiểu Linh để báo thù.

"Đã báo công an ạ?" Thẩm Y Y khẽ hỏi đám đông đang xúm xít vây xem.

"Có báo , chắc sắp tới nơi đấy." Một đáp, ánh mắt đầy lo lắng bên trong.

Tiền Hiểu Linh và một phụ nữ khác nhốt trong phòng, hai chia ở hai góc, cốt là để phân tán sự chú ý của Dương Hùng. dường như Dương Hùng nhận hai đang cố tình kéo dài thời gian, tiếp tục trò "chim ưng vồ gà con" nữa. Hắn chĩa d.a.o Tiền Hiểu Linh, định bụng giáng cho cô một nhát. Toàn Tiền Hiểu Linh cứng đờ, cảnh giác chằm chằm Dương Hùng, cứ thế giằng co một hồi.

"A!" Dương Hùng bỗng nhiên gầm lên một tiếng, cầm d.a.o bổ thẳng về phía Tiền Hiểu Linh.

"Chị ơi!" Tiền Hiểu Lan kêu lên một tiếng, lao bổ tới, vốn xô ngã Dương Hùng, nhưng nhanh chóng tránh qua. Tiền Hiểu Lan mất đà, ngã nhào lên Tiền Hiểu Linh.

Hành động vô tình đúng ý Dương Hùng, nham hiểm định bụng g.i.ế.c c.h.ế.t cả đôi. Hắn giơ tay, vung d.a.o c.h.é.m xuống…

Lưỡi d.a.o vặn đ.â.m về phía gáy của Tiền Hiểu Lan, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, theo bản năng nhắm chặt mắt .

nghĩ c.h.ế.t chắc .

Gà Mái Leo Núi

Ngoài cửa, hốt hoảng la hét!

lúc , một tiếng "bịch!", nửa cục gạch nặng nề nện cổ tay Dương Hùng. Cơn đau buốt kịch liệt khiến trong nháy mắt nhăn nhó cả khuôn mặt, nhưng vẫn cố ghì chặt con d.a.o trong tay chịu buông. Có lẽ chỉ thể trông cậy cây d.a.o mà thôi.

Dương Hùng uất hận đầu, một viên gạch khác đập tới, trán. Máu ồ ạt tuôn , nhưng vẫn hề nhúc nhích, đôi mắt ghim chặt Thẩm Y Y. Sau khi nhận cô, ý hận trong mắt còn nồng đậm hơn cả khi Tiền Hiểu Linh. Máu chảy ròng ròng xuống gáy, trông đáng sợ đến mức khiến rùng .

Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Là mày… cái đồ đĩ điếm !"

"Mày chính là cái đồ hèn nhát!" Thẩm Y Y ngoài mặt tươi , nhưng trong lòng hề ý , trong ánh mắt cũng chẳng mảy may vẻ e ngại.

Khiến Dương Hùng nổi giận thành công, nắm chặt d.a.o sải bước tiến tới. Bỗng chợt Thẩm Y Y bưng lên một cái chậu nước gì đó. Cô giơ tay lên, giội thẳng .

Hắn trừng mắt, bổ thẳng mặt về phía .

"Phù..."

Tiếng nước ào ào trút xuống đất, Dương Hùng bất ngờ thét lên một tiếng kinh hoàng, tay buông thõng, con d.a.o rơi loảng xoảng nền đất. Hắn đổ vật xuống, hai tay ôm chặt lấy mắt và miệng vết thương đầu, co quắp, gân xanh nổi chằng chịt, miệng rên rỉ những tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

Dung dịch Thẩm Y Y tạt mặt Dương Hùng chính là ớt pha nước muối. Lúc nãy, tranh thủ lúc Tiền Hiểu Linh và Dương Hùng giằng co, cô lén bếp nước trong chậu.

Đôi mắt là nơi nhạy cảm và dễ tổn thương nhất mặt con , cộng thêm vết rách đầu , dù là kẻ lì lợm đến mấy cũng thể chịu nổi thứ dung dịch cay xè, mặn chát .

Tiền Hiểu Lan thấy thế, liền lao tới, đạp văng con d.a.o qua một bên, đề phòng Dương Hùng giở trò côn đồ, đó vớ lấy chiếc ghế gỗ gần đó, vung lên đập thẳng Dương Hùng.

Đầu Dương Hùng ngả sang một bên, hẳn là ngất , rõ sống c.h.ế.t thế nào.

Tiền Hiểu Lan chồm tới đặt tay lên mũi dò xét thở, thấy vẫn còn thoi thóp, liền giơ cao chiếc ghế bổ thêm một nhát nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ hung hãn đó, Thẩm Y Y khỏi rùng , lặng lẽ .

Tuy rằng cô quan tâm sống c.h.ế.t của Dương Hùng, nhưng dẫu gây án mạng cũng chuyện ho, lỡ vướng vòng lao lý thì thật phiền toái.

Vừa định lên tiếng ngăn cản, bỗng nào la lớn một tiếng: "Công an tới !"

Vốn dĩ Tiền Hiểu Lan đập chiếc ghế gỗ xuống tiếp, nhưng quẳng chiếc ghế cái bịch sang một bên, đồng thời còn quên giáng cho Dương Hùng thêm một cước.

Mấy đồng chí công an bước , quan sát hiện trường một lát hỏi han vài câu. Thẩm Y Y và Tiền Hiểu Lan cũng khai báo rành mạch, giấu giếm, đông đảo bà con lối xóm chứng, nên các đồng chí công an cũng khó dễ gì hai cô. Riêng về Dương Hùng, vốn là con của một kẻ lợi dụng chính sách xã hội chủ nghĩa, bấy lâu nay đời khinh ghét. Nay còn ngang nhiên gây sự, đ.á.n.h , x.úc p.hạ.m phụ nữ, đủ các loại tội danh. Hắn quy tội “côn đồ”, kết cục chắc chắn thể nào .

Loading...