Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:36:39
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thời buổi , vẫn coi trọng vinh dự tập thể. Chuyện ồn ào đến mức báo công an, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc bình chọn Tiên Tiến cuối năm. Liên lụy đến việc lớn như , bà con thôn dân chỉ sẽ trách cứ kẻ đầu sỏ, mà còn thể giận cá c.h.é.m thớt lên những lãnh đạo trong thôn. Mà lãnh đạo , đương nhiên trưởng thôn là chính yếu chịu trách nhiệm nắm bắt dư luận quần chúng. Bởi , Cha Lý nghiễm nhiên trở thành bia đỡ đạn cho sự công kích của bà con thôn dân.
Huống chi Cha Lý còn khéo là “trưởng thôn đại diện" tiền nhiệm, vài thôn dân nhất định sẽ cảm thấy rằng năng lực của Cha Lý đủ mới giải quyết thỏa chuyện . Nghiêm trọng hơn, còn thể yêu cầu cách chức vị trưởng thôn đại diện của Cha Lý.
Vương Yến thấy Thẩm Y Y hiểu, lập tức dương dương tự đắc: “Ôi, thật bác Lý cũng chỉ mới nhậm chức thôi mà, phạm sai lầm như cũng là điều khó tránh..."
Thẩm Y Y liếc Vương Yến, ánh mắt sắc lẹm và giọng điệu đầy ẩn ý: “Trông chị như vui vẻ?"
?
Miệng Vương Yến lập tức ngậm chặt, thoáng chốc đổi ngay sang vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Không !" Ánh mắt cô dán chặt miếng thịt bò khô cô lấy .
Thẩm Y Y cầm một miếng thịt bò khô đưa cho cô : "Đủ để bịt miệng bà chị chứ?"
"Đủ! Đủ! Đủ chứ!" Vương Yến chằm chằm thịt bò khô, ánh mắt sáng rực hẳn lên.
Thật miếng thịt bò khô cũng lớn, miệng lớn thì nhét ăn một là hết, nhưng cô dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê, đó như thể đang nhấm nháp mỹ vị trần gian, c.ắ.n từng miếng nhỏ xíu, chóp chép miệng liên hồi, như cảm nhận trọn vẹn từng thớ thịt.
Thẩm Y Y: "..." Lại cho cô thêm một miếng.
Vương Yến lập tức cảm động rơi nước mắt: "Chúng quan hệ quả nhiên !"
Sau đó, cô cầm hai miếng thịt bò khô, vội vàng chạy biến về nhà.
Thẩm Y Y suýt nữa thì bật thành tiếng.
"Mẹ!" Tiếng dứt lời thì tới, tiếng gọi to của Nhị Bảo truyền đến: "Mẹ về ?"
"Đã về đây." Thẩm Y Y : "Mau đây, đồ ăn ngon."
"Có gì ngon?" Giọng Nhị Bảo ngạc nhiên, lúc Vương Yến ngoài khép hờ cửa, Nhị Bảo đạp một cước mở cửa , cánh cửa lập tức in một dấu chân bụi bẩn. Cậu bé cũng chẳng thèm để ý, nhanh chóng chạy , nhưng Đại Bảo xách cổ áo từ phía .
Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo nghiêm túc: "Cha bao nhiêu hả? Bảo em đừng đạp cửa, nếu sẽ ăn đòn!"
"..." Nhị Bảo rụt cổ, yếu ớt : "Cha nhà!"
" ở nhà." Đại Bảo lệnh: "Mau chóng lau sạch sẽ !"
"..." Nhị Bảo trông mong về phía bé.
Thuở mới về, lòng Thẩm Y Y còn tràn đầy áy náy, đối với lũ trẻ thì hễ chúng đòi gì cô cũng chiều theo. giờ đây, nửa năm trôi qua, lòng cô bình thản hơn nhiều, còn nuông chiều chúng như nữa.
Lúc đối mặt với cái cầu cứu của Nhị Bảo, cô tủm tỉm đưa cho nó một chiếc khăn lau.
Nhị Bảo: "..." Mẹ thằng bé khác xưa ... Chắc chắn là cha dạy hư!
Cầm chiếc khăn lau, nó tủi bắt đầu lau những vết chân dính đất.
"Lau sạch một chút." Đại Bảo giục, đưa mắt , khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của thằng bé ánh lên vẻ mong chờ: "Mẹ, gì ngon thế ạ?"
"Thịt bò khô." Thẩm Y Y : "Đợi nêm thêm ít gia vị sẽ ngon hơn nhiều."
"Bây giờ ăn ạ?" Nhị Bảo ngó đầu qua.
"Lau vết giày của em ." Đại Bảo cốc đầu thằng bé một cái.
"Con lau sạch bong mà!" Nhị Bảo ôm đầu, bực tức kêu lên.
"À." Đại Bảo đút hai tay túi quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-130.html.]
Chỉ "" một tiếng thôi ư?
Nhị Bảo lườm cả của . Tại thèm thưởng cho một ánh mắt mà còn bảo: "Đi giặt sạch khăn lau ."
"..." Nhị Bảo buồn bã lầm lì bỏ .
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Y Y: "..." Cô nên giúp ai đây? Thôi thì, giúp ai hết cho xong chuyện!
Cũng sắp đến giờ cơm tối . Đại Bảo nhóm lửa giúp Thẩm Y Y, cô liền nhân tiện trò chuyện với thằng bé: "Đại Bảo, mấy hôm nay con dạy chữ cho mấy chị họ ?"
"Không ạ!" Đại Bảo cho một cây củi lò, thấy lửa bên trong sắp tắt, nó vội vàng xổm xuống, thổi phì phò vài cái, lửa cháy bừng. Thằng bé chiếc ghế đẩu, trông dáng một ông cụ non mà thở dài thườn thượt: "Các chị con dạy."
Sao thế?
Thẩm Y Y hiểu. Đại Bảo thông minh, học cái gì cũng chỉ cần liếc qua là thông suốt, nhanh nhẹn còn chăm chỉ. Từ tháng mười hai năm ngoái đến giờ, thằng bé học hơn bốn tháng , cộng thêm kiến thức tiểu học khá đơn giản, về cơ bản thằng bé nắm vững nội dung kiến thức từ lớp bốn trở xuống. Cô còn định bồi dưỡng thêm từ vựng để dạy thằng bé kiến thức lớp năm nữa . Vì , theo lý mà , Đại Bảo dạy mấy đứa Đại Hoa là thừa sức.
Sao bảo là dạy?
"Các chị con quá nhanh." Lông mày nhỏ xíu của Đại Bảo chau , ấp úng: "Thật con cũng hiểu vì con dạy các chị ba mà các chị vẫn nhớ sáu mươi ba chữ."
Thẩm Y Y: "..." Hóa là khiêm tốn để khoe mẽ đây mà?
Cô suýt nữa quên mất trí thông minh của Đại Bảo khác hẳn thường, cách tư duy của thằng bé cũng khác. Những thứ mà thằng bé cảm thấy đơn giản, dễ dàng ghi nhớ, chắc khác thể .
mà.
Thẩm Y Y chân thành tha thiết : "Đại Bảo, về con vẫn nên đừng dạy khác nữa."
"Vì ạ?" Đại Bảo thắc mắc.
"Mẹ sợ con sẽ đánh."
Đại Bảo: "..."
Sau khi ăn cơm tối xong, trời còn tối hẳn. Tranh thủ lúc đợi tiêu hóa, Thẩm Y Y dẫn mấy đứa nhỏ đến nhà cũ một chuyến.
Không khí bên nhà cũ khá u ám. Mẹ Lý lạnh lùng mái hiên, thấy mấy đứa nhỏ thì sắc mặt mới khá hơn một chút: "Cháu trai bảo bối của bà nội, đây để bà nội ôm một cái."
Mấy đứa nhỏ liền chạy đến bên cạnh bà nội.
Thẩm Y Y quanh một vòng: "Mẹ, cha ạ?"
"Đang trong phòng ." Nói đến đây, sắc mặt Lý trở nên nặng trĩu, kìm mà trút bầu tâm sự với Thẩm Y Y: "Vợ thằng hai , con là học, hiểu rộng, con mấy lời lẽ chứ.
Về chuyện , thanh niên trí thức Trần thể trách cha con chứ? Cha con dặn dò trong thôn đừng , mà tự họ khăng khăng rêu rao. Cuối cùng, ép nhảy sông tự vẫn, ép thanh niên trí thức Lâm cưới thanh niên trí thức Trần. Chợt đầu , cha con thành sai ư? Còn cha con đủ năng lực để gánh vác vị trí trưởng thôn. Nếu như đại đội trưởng thể xử lý thỏa thì đến lượt cha con. Lại còn đòi cách chức trưởng thôn đại diện của cha con, hừ! Hà Hải Vinh chẳng kiêm nhiệm cả hai chức trưởng thôn và đại đội trưởng ? Muốn cách thì cứ cách , nhà quả thực chẳng ham hố cái chức trưởng thôn rởm đời , chẳng ích gì, cuối cùng còn rước tiếng .”
Thẩm Y Y: "..." Cô nhớ lúc cha Lý nhậm chức trưởng thôn đại diện , Lý còn cố ý chạy tới khoe với cô. Gương mặt bà phấn khích như thể cha Lý trưởng thôn đại diện thì bà nghiễm nhiên thành cáo mệnh phu nhân, tươi rói hồng hào.
"Con hỏi cha một vài chuyện." Thẩm Y Y chẳng gì về chuyện .
"Đi ." Mẹ Lý cũng chỉ kể lể một phen, ý định bảo Thẩm Y Y phân xử thật. Chuyện khác chừng Thẩm Y Y còn thể hỗ trợ, nhưng chuyện làng xóm tranh chấp thế , ông nhà bà chỉ thể yên chịu trận, chớ chi là Thẩm Y Y .
Thẩm Y Y trong, hàn huyên với cha Lý chừng một giờ mới , đưa mấy đứa nhỏ về nhà.
Mẹ Lý đợi cô và mấy đứa nhỏ rời mới trở về phòng. Bà chỉ thấy ông nhà vốn dĩ đang cau mày, giờ lông mày giãn , còn dùng một trang giấy gì đó.
Chuyện gì thế? Vấn đề giải quyết xong? Vợ thằng hai tài ba ?