Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:36:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Lý nhớ tới chuyện Lý Đại Nha hồi đó, cũng là Thẩm Y Y giải quyết đấy.
Nói chừng cô thật sự biện pháp?
Mẹ Lý nghĩ đến đây thì phấn khởi: “Ông nó ơi, vợ thằng hai nghĩ cách để ông cách chức ?"
"Không ." Cha Lý .
Mẹ Lý tin: “Vợ thằng hai đây với ông cái gì?"
"Không việc ." Cha Lý : "Là chuyện khác!"
Bây giờ đối với Lý, chỉ việc mất chức mới là đại sự.
Cha Lý thấy bà phiền muộn, an ủi: "Nếu thật sự mất chức, thì cách , vốn cũng chẳng ham cái chức trưởng thôn gì đó. Nếu trưởng thôn cũ nhắc nhở, cũng sẽ đại diện vị trí . Nếu như các thôn dân thể tuyển chọn càng thích hợp thì đó cũng là chuyện !"
"Không với mất chức thể giống ?" Mẹ Lý tức giận. Tuy rằng bây giờ bà cũng để ông nhà cái chức trưởng thôn vớ vẩn , nhưng mà nếu như bởi vì năng lực đủ mà cách chức, chẳng bọn họ sẽ làng xóm cho thối mũi ?
Nghĩ như thế cũng thấy dễ chịu gì hết.
Thấy ông nhà vùi đầu gì đó, Lý tức giận đẩy ông một chút: “Sao ông còn tâm trạng mấy thứ... vớ vẩn .”
"Ôi, bà đừng động , sai !" Cha Lý quát lớn một tiếng.
?
Giọng điệu gì thế? Bà thế là lo lắng cho ông!
Mẹ Lý giận, thử xem rốt cuộc ông đang xem cái gì. Một, hai tháng Lý đến lớp bình dân học vụ, nhận mấy chữ đơn giản. Bà thắc mắc: "Cái là cái gì? Tại ghi thôn bao nhiêu đứa trẻ?"
"Vợ thằng hai , một bản báo cáo gì đó, hiểu rõ những tình huống , đó trình lên lãnh đạo công xã, may thể lay động cấp , để họ xây dựng một trường tiểu học cho thôn ." Cha Lý ngẩng đầu lên .
"Xây trường tiểu học ư?" Mẹ Lý suýt chút nữa thốt thành tiếng. Cha Lý nghĩ đến việc lo cho phúc lợi bà con trong thôn, còn điều bà nghĩ đến là… Nếu trường học xây thành, ông nhà sẽ mất chức nữa ?
Chẳng cần đoán, Cha Lý cũng thừa vợ đang nghĩ gì. Ông ngẩng đầu cảnh cáo bà: "Chuyện còn , bà đừng mà giữ mồm giữ miệng. Đến lúc thành công, gây thêm phiền toái cho vợ thằng hai đấy!"
"Không !" Mẹ Lý vội vàng đáp lời, hỏi: "Con bé định cái gì thế, mai kết quả ?"
Biết ngày mai trong thôn sẽ họp bãi nhiệm ông nhà . Dù chức trưởng thôn vốn dĩ là do dân làng bầu chọn, huống hồ Cha Lý chỉ là "trưởng thôn đại diện", bãi nhiệm ông cũng chẳng cần thông qua sự đồng ý của công xã.
"Cha cũng chẳng rõ. Con bé gì thì , cha cũng chẳng hiểu đó là bài gì." Cha Lý thật thà đáp, ông cũng từng học, nhưng chỉ vỏn vẹn tới cấp hai thôi.
Mẹ Lý cũng ú ớ chẳng hiểu gì, chỉ thể giục giã Cha Lý: "Thôi thì ông cứ mau !"
Còn về thứ mà cô bé , dĩ nhiên đó chính là một bản luận văn.
Những lời Thẩm Y Y với Tiền Hiểu Lan, cô về nhà chắc chắn sẽ kể cho Hoàng Vệ Quốc. Thế nhưng, những lời như "lãnh đạo trách phạt" "kỷ luật từ cấp " thì e rằng sẽ chẳng thể lung lay . Dù , giữa đông đảo cán bộ công xã, vẫn xuất sắc giành danh hiệu "Đại đội tiên tiến". Chính cách việc, dù vẻ khác biệt so với tiêu chí của một "đại đội tiên tiến" thông thường (như việc tập trung "đại đội giúp đỡ nghèo khó"), chứng tỏ một điều: bất kể phương pháp đúng , đích thực là một chủ nhiệm , một lòng hướng về bà con. Bởi , 'đúng bệnh hốt thuốc', báo cáo cho Hoàng Vệ Quốc về tình trạng khó khăn trong việc tiếp cận giáo d.ụ.c của thế hệ con cháu thôn Thanh Thủy, thì mới mong lay động lòng . Chính vì lẽ đó, Thẩm Y Y dự định soạn một bản luận văn chi tiết về tình hình học hành của dân thôn Thanh Thủy để trình lên Hoàng Vệ Quốc.
Thu thập đôi chút thông tin từ Cha Lý, ngay đêm đó, Thẩm Y Y bắt tay soạn thảo.
Bản luận văn sẽ bắt đầu bằng việc khái quát sơ lược về chính sách giáo d.ụ.c của Nhà nước, tầm quan trọng của giáo d.ụ.c đối với quốc gia, và tình hình giáo d.ụ.c chung. Sau đó, cô sẽ sâu phân tích liệu điều tra về trẻ em trong thôn Thanh Thủy: bao gồm độ tuổi, tình trạng và nguyên nhân đến trường. Cuối cùng, cô sẽ trình bày rõ vấn đề và mạnh dạn đề xuất giải pháp là xây dựng một ngôi trường ngay tại thôn…
Hoàng Vệ Quốc về đến nhà, trời quá tám giờ tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-131.html.]
Trời tối đen, những nếu về muộn như , vợ chắc chắn sẽ để một ngọn đèn dầu leo lét chờ .
hôm nay thì . Hoàng Vệ Quốc nhíu mày bật đèn lên, suýt chút nữa bóng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng dọa cho giật : "Đêm hôm khuya khoắt thế , em định hù c.h.ế.t ai hả?"
"Chẳng hù c.h.ế.t ." Tiền Hiểu Lan giận dỗi.
"Em nuốt t.h.u.ố.c s.ú.n.g ?" Hoàng Vệ Quốc hỏi, tiến bếp mở nồi, vẫn ăn cơm.
"Để bàn ." Tiền Hiểu Lan cụt lủn đáp.
Hoàng Vệ Quốc bước tới bàn ăn, thấy mâm cơm nguội lạnh liền hỏi: "Sao em hâm nóng cho ?"
Nói xong, chẳng buồn bận tâm mà xuống bắt đầu ăn.
"Anh còn hăng hái cái nỗi gì, sắp nguội lạnh đến nơi đó!" Tiền Hiểu Lan chút khách khí .
Lời lẽ gì mà khó thế ?
Hoàng Vệ Quốc nhận vợ vẻ : "Hôm nay em lạ lùng thế, ai chọc giận em ?"
"Hôm nay em suýt chút nữa thì toi mạng !" Tiền Hiểu Lan oán trách.
Cái gì cơ?
Hoàng Vệ Quốc đặt đũa xuống, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là xảy chuyện gì ?"
Tiền Hiểu Lan kể chuyện hôm nay cho Hoàng Vệ Quốc, bao gồm cả chuyện Thẩm Y Y cứu hai chị em cô. Cuối cùng, cô : “Em với cô phận của , đó cô liền hỏi em, năm nay danh sách xây dựng trường tiểu học của công xã bao gồm thôn Thanh Thủy của họ ...”
Hoàng Vệ Quốc là sáng , tinh tường, thoáng chốc hiểu ẩn ý trong lời Tiền Hiểu Lan, lông mày nhíu chặt: "Cô đang gây sức ép để chúng báo đáp ân tình, buộc chúng xây một ngôi trường ở thôn cô ?”
Gà Mái Leo Núi
"Không , việc tuyệt đối ." Hoàng Vệ Quốc hề nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng: “Đây là tư lợi cá nhân, là chuyện khuất tất! thể cái việc khuất tất như . Cô cứu em, em hãy dùng thứ khác mà đền đáp cho cô , cứ qua thăm hỏi cô là ..."
"Qua vớ vẩn gì chứ!" Tiền Hiểu Lan vốn là nóng tính, cô liền gắt lên: "Mạng của em đối với chẳng giá trị gì ? À đúng, cái gì mà tư lợi cá nhân, cái gì mà khuất tất? Thôn Thanh Thủy vốn dĩ đủ điều kiện để xây trường tiểu học , đáng lẽ là ngôi trường xây ở thôn họ, mà đem xây ở một đại đội nghèo khó khác! Anh như mới đích thực là tư lợi cá nhân, vì cái lòng bác ái hão huyền của đó ?”
"Sao em thế? Thôn Thanh Thủy đó cách công xã gần như , đến trường thì đến công xã là , gì tốn tiền xây trường học? Dùng tiền đó để xây trường ở các đại đội khó khăn hơn, để nhiều đứa trẻ cơ hội học hơn, chẳng là vẹn cả đôi đường ?"
"Anh thấy là vẹn cả đôi đường ư!" Tiền Hiểu Lan liền quát tiếp: "Vậy từng điều tra xem thôn Thanh Thủy bao nhiêu đứa trẻ đến trường ở công xã ? Mỗi về thôn Thanh Thủy đều dẫn theo cả đoàn đạp xe đường lớn chứ gì? Anh bao giờ đường núi ? Anh con đường núi khó khăn thế nào đối với lũ trẻ ?”
"Đương nhiên từng qua." Hoàng Vệ Quốc cau mày , nhớ tới con đường núi gập ghềnh đó, nhận lẽ để ý đến những hiểm nguy mà lũ trẻ đối mặt khi con đường đó, nhưng…
" là dễ , nhưng những đứa trẻ ở nông thôn mảnh mai như em nghĩ, đứa trẻ tám, chín tuổi thể trèo lên nóc nhà lật ngói , thể đường núi chứ? Còn những đứa nhỏ hơn thì … thì cứ đợi chúng lớn thêm một chút học cũng , hoặc bảo mấy đứa lớn hơn dắt chúng ?"
" những đứa trẻ lớn hơn một chút thì thể kiếm điểm công , nhà nào mà chẳng để chúng ở nhà kiếm điểm công chứ. Ngay cả khi kiếm điểm công, nhà đông chị em thì cũng giữ ở nhà để trông nom các em nhỏ, bỏ qua những lẽ thường tình ?"
Lông mày Hoàng Vệ Quốc nhíu chặt hơn nữa, đang định gì đó thì Tiền Hiểu Lan ngắt lời, cô bảo: “Được , chuyện với nữa. Anh tự suy nghĩ , dù cũng đồn rằng, bây giờ phần lớn trẻ con trong thôn họ đều đến trường. Anh tự nghĩ xem, nếu lãnh đạo cấp đến thị sát mà truy trách nhiệm xuống, thì sẽ ăn thế nào đây?”
"..." Hoàng Vệ Quốc cảm thấy nhận thức của lẽ sai lệch nghiêm trọng…
" , đêm nay ở đây ngủ , đừng trở về phòng nữa!" Tiền Hiểu Lan đoạn, đóng sầm cửa phòng .
"..."