Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:36:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"..." Lý Thâm nhịn nhịn, cuối cùng thể nhịn nữa, liền u ám về phía Nhị Bảo.
Nhị Bảo bởi vì một tháng gặp cha, suýt nữa quên mất tính khí nghiêm khắc của cha . Giờ đây ánh mắt của chằm chằm, bé lập tức nhớ những phạt đau điếng lúc cha ở nhà dạo , theo bản năng đưa tay che lấy mông.
Lý Thâm và Thẩm Y Y thầm nghĩ: Đồ nhóc con ý!
Lý Thâm hít sâu một : "Bà nội mới với cha là tìm các con việc, bảo các con qua đó một chuyến."
"Bà nội tìm chúng con gì ạ?" Nhị Bảo thắc mắc.
"Không ." Lý Thâm vô cảm đáp: "Con qua hỏi sẽ rõ, Đại Bảo, con dẫn theo hai em trai qua đó."
"Dạ!" Đại Bảo lập tức , đó kéo Tiểu Bảo: "Nhị Bảo, thôi!"
Nhị Bảo cảm thấy chỗ nào đó , nhưng bé nghĩ , chỉ đành theo cả mà rời .
Chờ bọn họ khỏi cửa, Lý Thâm lập tức đóng cửa , đó đầu ôm chặt vợ trong lòng.
"..." Thẩm Y Y vươn tay ôm , miệng thì trách móc nhưng trong lòng ngọt ngào, : "Anh thế chứ, bọn nhỏ mà hỏi , trả lời đây? Anh thấy ngượng ngùng , đúng là đồ mặt dày! em thì ngượng lắm! Anh mau gọi bọn nhỏ về !"
"Em cũng ngượng!" Lý Thâm .
?
"Nếu em ôm chặt đến ?" Lý Thâm ghé sát tai cô, khẽ trêu.
??? Được hời còn khoe mẽ?
Thẩm Y Y bộ buông tay .
Lý Thâm lập tức kéo tay cô cho cô buông, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh rủ rỉ : "Mẹ là từng trải, gì ... Vợ ơi, nhớ em!"
Một câu rủ rỉ cuối cùng khiến lòng Thẩm Y Y tan chảy, đầu óc trống rỗng, cô ôm chặt : "Em cũng nhớ ."
Gà Mái Leo Núi
Ba đứa bé mới cửa gặp Lý về. Mẹ Lý thấy bọn nhỏ, vẻ mặt vốn đang mệt mỏi bỗng dưng trở nên tươi tỉnh: "Mấy đứa cháu ngoan của bà nội, các con ? Mẹ các con ?"
"Bà nội, bà tìm chúng con đấy ạ?" Nhị Bảo khó hiểu hỏi.
?
Mẹ Lý hiểu: "Đâu ? Ai bà tìm các con chứ?"
"Cha con ." Nhị Bảo bỗng nhiên phẫn nộ, cho Lý càng hoảng sợ.
Lý nhanh chóng bắt một từ mấu chốt, mừng rơn : "Cha các con trở về?"
" ạ." Nhị Bảo lớn tiếng : "Sau đó cha bà nội tìm chúng con, bảo chúng con tới đây hỏi bà tìm chúng con chuyện gì, chờ chúng con cửa là đóng sầm cửa !"
"..." Mẹ Lý lờ mờ đoán chuyện gì, bà liếc cánh cửa phòng đang khép chặt, má bỗng đỏ bừng.
Đôi vợ chồng cũng quá đáng... Đây là giữa ban ngày ban mặt đấy!
nghĩ là nghĩ , con trai con dâu tình cảm mặn nồng, bà vui mừng khôn xiết.
Thằng bé Nhị Bảo ngây ngô vẫn còn mải nghĩ về chuyện cha lừa dối, ấm ức : "Trước đây cha cho con dối, nếu con dối cha sẽ đ.á.n.h con. Vậy mà chính cha lừa gạt con. Không , con hỏi tội cha!"
"Ôi chao!" Mẹ Lý vội vàng kéo thằng bé : "Nhị Bảo của bà, cha con lừa con , bà nội thật sự tìm các con mà."
Nhị Bảo tin, nghi hoặc bà nội : "Thế nãy bà nội bà nội tìm chúng con?"
"Vừa nãy là đầu óc bà nội lẫn lộn , giờ mới nhớ đó ?"
"Thế bà nội tìm chúng con chuyện gì?"
"Bà nội nhớ các con , nhanh nào, nhà thôi." Mẹ Lý kéo lũ trẻ nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-139.html.]
Thẩm Y Y nấp cánh cửa: "..."
Hai quấn quýt một lúc mới cùng món miến Dương Xuân.
Là Lý Thâm nấu, Thẩm Y Y giúp nhóm lửa. Khi chuẩn xong bột mì, Thẩm Y Y cầm lấy cái chén tay , dặn dò: "Để em múc cho, gọi mấy đứa nhỏ về ."
"..." Lý Thâm cần nghĩ cũng vợ ngại gặp , khẽ nở nụ , đáp: "Được thôi!"
Lý Thâm nhanh dẫn mấy đứa nhỏ về. Nhị Bảo thấy món miến Dương Xuân mà nó thèm thuồng, trong nháy mắt chuyện đều ném đầu, vui vẻ húp lấy húp để bát miến.
Lý Thâm cạnh vợ, chiếm lấy chỗ vốn thuộc về Nhị Bảo. Lúc đầu Nhị Bảo chịu, nhưng cuối cùng đành chịu thua uy quyền của cha .
Thẩm Y Y ăn kể chuyện trong thời gian cho Lý Thâm . Sợ lo lắng, cô giấu chuyện đối phó với Dương Hùng, những chuyện còn chỉ là vài mẩu chuyện nhỏ nhặt. Lý Thâm vẫn chăm chú lắng .
Biết chuyện cô tự tay trồng vườn, Lý Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giấu nổi vẻ xót xa: "Vợ ơi, em vất vả nhiều !" Vợ đây từng công việc đồng áng nặng nhọc như thế.
"Anh là !"
Thẩm Y Y khẽ cong khóe môi. Thực chẳng gì vất vả cả, chỉ cần thể khiến cuộc sống gia đình họ trở nên hơn, cô đều cam lòng . cô cam lòng là một chuyện, còn sự cố gắng của cô Lý Thâm thấu hiểu, đó là một ý nghĩa khác.
Thằng bé Nhị Bảo ngốc nghếch , lập tức giơ tay. Khi giơ tay cẩn thận quơ nước canh, nước canh đổ lên nhưng nó cũng chẳng hề để ý. Nó đỡ chắc chén, về phía cha , đ.á.n.h tiếng khoe công: "Cha, con cũng giúp cuốc đất mà, con cũng vất vả lắm đó cha!"
Thực là cuốc đất nhưng thằng bé cũng chỉ là cầm cái cuốc khua khoắng, phần nhiều vẫn là chơi đùa.
Lý Thâm liếc vết bẩn quần áo thằng bé một cái, trong đầu đang tính toán điều gì. Anh trầm ngâm một lát, bỗng nhiên gắp quả trứng gà của bỏ chén Nhị Bảo: "Ừ, lắm!"
Nhị Bảo cha khen , còn cho một quả trứng gà, vui mừng khôn xiết. Nó gắp quả trứng lên c.ắ.n ngập chân răng: "Ngon quá! Ngon hơn trứng của con nữa!"
Nói xong, thằng bé còn láu lỉnh với cả của : "Anh cả, cha cho em trứng gà mà cho . Hay là em chia một nửa cho nhé?"
"Không cần ." Đại Bảo kiên quyết thèm nó. Chẳng lẽ nó "chuyện bất thường ắt mưu đồ" ? Trứng gà cha cho ăn là ăn ?
Ôi, hình như nó quả thực hiểu!
Quả nhiên, ngay đó Lý Thâm hỏi Nhị Bảo: "Thế , con cũng phụ việc ?"
"Đương nhiên !" Nhị Bảo quả quyết đáp.
"Ừ." Lý Thâm nhẹ gật đầu: "Vậy quần áo con tự giặt lấy !"
Trước đây khi còn ở nhà, việc giặt giũ là của . Sau khi đến đội vận chuyển, quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như đều do vợ giặt.
???
Nhị Bảo mắt tròn xoe, mồm há hốc: "Cha, con còn nhỏ mà!"
"Đâu nhỏ, lên bảy chứ!" Lý Thâm nghĩ bụng, Đại Bảo và Nhị Bảo sinh tháng Năm, chẳng mấy nữa là đến sinh nhật của hai đứa . "Chủ yếu là cha thấy con giặt đồ vẫn còn bẩn lắm, hệt như cái hồi con mới tập rửa bát , rửa xong mà vẫn còn dơ nguyên!"
"Bây giờ con rửa bát sạch bong nhá!" Nhị Bảo hầm hực phản đối, cái thằng bé , giờ bát đĩa trong nhà đều do rửa, sạch sẽ tinh tươm còn gì!
Lý Thâm nhướng mày: "Bộ con tưởng tài cán lắm hả?"
"Đương nhiên !" Nhị Bảo vênh váo đáp.
"Thế nhưng tài giỏi thể chỉ mỗi rửa bát." Lý Thâm từ tốn .
"Con chỉ mỗi rửa bát!" Nhị Bảo xắn tay áo, chỉ chỉ bắp tay gân guốc của , hớn hở khoe: "Con còn đ.á.n.h nữa đấy... Dù đ.á.n.h đ.ấ.m gì cho lắm nhưng sức vóc của con giờ khỏe khoắn hơn nhiều , chắc cả đ.á.n.h thắng con . Lần chơi ném cát là cả thua con đấy!"
Vừa xong, cái thằng bé bỗng hậm hực: " mà cả chơi dở tệ!"
Đoạn thở dài thườn thượt: "Biết bây giờ? Con chỉ đành nhường thôi!"
Đại Bảo: "???"
Đại Bảo liếc Nhị Bảo một cái, trong lòng thầm nghĩ, vốn định tay giúp cái đứa khờ khạo , nhưng bây giờ thì... Đáng đời lắm, ai bảo để cha cài bẫy!