Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:36:56
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng Thẩm Y Y đành tay, thể để thằng bé mặc bộ đồ "ông cụ non" , cô chọn cho Nhị Bảo một bộ quần áo lao động màu xám nhạt, bền ít dính bẩn.

Nhị Bảo còn tỏ vẻ ý, cứ một mực cho rằng bộ đồ tự chọn mới là nhất.

Thế nhưng, thấy sức "quảng bá", thằng bé cũng nỡ từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy bộ đồ lao động.

Thẩm Y Y định chọn đồ cho Tiểu Bảo, ngờ trong lúc cô đang loay hoay với Nhị Bảo, Tiểu Bảo tự chọn một chiếc quần ống màu trắng cùng với một chiếc áo sơ mi trắng.

Điều khiến Thẩm Y Y kinh ngạc đến mức tròn mắt là thằng bé còn phối thêm chiếc áo gi-lê nhỏ màu xanh đậm khoác bên ngoài áo sơ mi…

Quả đúng là, gu thẩm mỹ của Tiểu Bảo vượt trội hơn hẳn hai ông trai nó!

Chọn đồ xong cho ba đứa con, Thẩm Y Y định giục Lý Thâm cũng chọn cho một bộ, nhưng kéo cô đến khu đồ nữ, chỉ tay về một hướng với cô bán hàng: "Chúng lấy bộ ."

Thẩm Y Y theo hướng tay , trông thấy một chiếc váy màu xanh da trời dịu mát, cổ áo khoét chữ V, viền cổ và hai tay áo đều thêu họa tiết lá sen trắng tinh. Chính giữa cổ áo đính một cúc áo ngọc trai nhỏ xinh. Bên là chiếc thắt lưng trắng, giữa thắt lưng còn nạm thêm một viên ngọc trai lấp lánh, chân váy xếp ly nhẹ nhàng.

Nửa là chân váy ôm dáng lưng cao, tôn vóc dáng, thoạt như váy ôm sát nhưng phần rộng rãi, thoải mái hơn.

Nếu uốn tóc xoăn nhẹ, đội thêm chiếc mũ và đôi giày cao gót, quả đúng là dáng vẻ của các minh tinh Hồng Kông thời .

Dù cho về , bộ đồ cũng chẳng hề mốt.

Thẩm Y Y ngạc nhiên đến tin mắt , hỏi: "Anh em mặc bộ thật ư?"

"Không em thích nó ?" Lý Thâm nhíu mày, hỏi ngược cô.

Cô chợt sững .

Thẩm Y Y hỏi : “Em với là em thích khi nào ?”

Lý Thâm hề suy nghĩ: “Vừa em chằm chằm chiếc váy .”

Thẩm Y Y: “...” Được thôi, chiếc váy quả thực nổi bật, cô bước chân thấy, thì… cũng ưng bụng, nhưng mà...

Thẩm Y Y còn thêm điều gì đó.

Bộ đồ thật, cũng ít khách hàng tới hỏi mua.

Thế nhưng, vì giá bán tới ba mươi tệ, ngang với mức lương một tháng của một công nhân bình thường, khiến dù ưng đến mấy cũng chùn bước.

Giá đắt đỏ như , ngay cả mấy cô bán hàng cũng dám tự ý mua dùng, thế nên bộ đồ treo ở đây ngót nghét hai tháng .

Vừa nãy, mấy cô bán hàng thấy Thẩm Y Y và Lý Thâm chọn mua nhiều thứ, là họ mua nổi.

Khó khăn lắm mới gặp vị khách mua bộ đồ khả năng chi trả, mấy cô bán hàng cho Thẩm Y Y cơ hội lên tiếng, vội vàng hỏi Lý Thâm: “Đồng chí, bộ đồ ba mươi tệ, chắc chắn mua chứ? Nếu mua thì gói giúp chị đây.”

“Mua.” Lý Thâm dứt khoát đáp.

Mấy cô bán hàng cũng chẳng hỏi ý kiến của Thẩm Y Y, lật đật gói đồ .

Thẩm Y Y: “...”

“Không chứ…” Thẩm Y Y cau mày : “Chỉ vì em thích mà liền mua ? Ở trong thôn thịnh hành mặc kiểu , sẽ là phá hoại phong hóa đấy, hả?”

“Vậy thì em cứ mặc ở nhà cho ngắm.” Lý Thâm ghé sát đầu, khẽ thì thầm bên tai cô.

“...” Thẩm Y Y tức giận trừng mắt, đ.á.n.h nhẹ vai : “Anh còn sở thích như ?”

Lý Thâm nhanh tay bắt lấy tay cô, khì : “Vợ ơi, đây là bản năng đàn ông mà!”

Chỉ là khéo !

Thẩm Y Y vẫn còn hậm hực trừng .

Lý Thâm cũng chọc ghẹo cô nữa: “Thứ em thích, đều mua cho em. Trong thôn tiện mặc thì lúc thành phố hẵng mặc. Còn lúc mặc thì để trong tủ, mỗi ngắm tâm trạng cũng sẽ hơn nhiều.”

“...” Quả nhiên cách dỗ dành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-147.html.]

Khóe môi Thẩm Y Y khẽ cong lên: “Tốn ba mươi tệ, sắp bằng một tháng lương của , đúng là chịu chi thật đấy! Mà đúng, em còn chẳng kích cỡ, bảo gói , lỡ như thì em ?”

“Vừa đấy.” Nét mặt Lý Thâm ánh lên vẻ tự đắc: “Anh một cái là ngay.”

Thẩm Y Y…

Anh đang trêu chọc em ?

Miệng thì Thẩm Y Y là đắt, nhưng thực cô cũng chẳng hề xót của.

Ba mươi tệ niên đại quả thật là một món tiền lớn, nhưng đối với từng mặc qua những bộ quần áo giá trị ngàn vàng như cô mà , cũng chẳng thấm .

Hơn nữa, cô và Lý Thâm quả thực cũng chẳng thiếu tiền bạc. Tiền Lý Thâm kiếm , cộng thêm tiền cô kiếm, để dành mấy vạn tiền tiết kiệm .

Mua quần áo xong, hai dạo quanh mua sắm thêm ít đồ, trong đó, còn mua cho Cha Lý một cái tẩu thuốc, mua cho Mẹ Lý một đôi giày mới tinh.

Sau đó mới cửa hàng mắt kính.

Vừa còn một nữa là đến lượt họ. Năm đợi thêm một lát, khi gọi tên, Lý Thâm và Thẩm Y Y liền dắt Đại Bảo tới.

Lúc ông thợ kính thấy Đại Bảo đo thị lực, liền cực kỳ kinh ngạc: “Bé tí thế cận thị ?”

“Cháu sách nhiều, thêm ánh sáng đủ ạ.” Đại Bảo ông thợ, nghiêm túc đáp.

“Ối chà, sách nhiều cơ đấy? Cháu bao nhiêu chữ ?” Ông thợ kính bật , nhịn trêu chọc.

“Hai ngàn rưỡi chữ ạ.” Đại Bảo vẫn nghiêm túc trả lời.

Gà Mái Leo Núi

???

Ông thợ kính nghẹn lời, đó phá , tin nghi.

Đứa trẻ vầng trán đầy đặn, gương mặt thanh tú, trông đúng là tướng thông minh lanh lợi. tuổi còn nhỏ như nhiều chữ đến thế… quả thật quá đỗi thông minh .

Ông thợ kính gì thêm, bắt đầu đo thị lực cho Đại Bảo.

Lúc vẫn máy móc điện tử, vẫn dùng bộ kính soi mắt thủ công để kiểm tra thị lực.

Sử dụng hệ thống chiếu sáng của kính soi mắt để chiếu ánh sáng bên trong nhãn cầu. Từ võng mạc, những tia sáng phản xạ ngược , khi qua các thành phần khúc xạ của mắt sẽ sự đổi. Dựa những đổi , thể chẩn đoán xem cận thị .

Khi ánh sáng từ kính soi mắt chiếu mắt Đại Bảo, sợ hãi siết chặt nắm tay. Thẩm Y Y xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con.

Đại Bảo lập tức ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ chẳng sợ hãi gì cả.

Cuối cùng cuộc kiểm tra cũng xong xuôi, kết quả cho thấy cận thị nhẹ.

Kính mắt thời đó vẫn còn là một thứ xa xỉ. Loại rẻ tiền nhất cũng ngốn trọn tháng lương của một gia đình bình thường, đến những loại chất lượng hơn. Hơn nữa, cận thị dễ trở nặng, nên nhiều thà cố chịu đựng, đợi khi độ tăng cao hoặc thực sự thể chịu nổi nữa mới cắt kính. Họ rằng chỉ càng khiến độ cận tăng nhanh hơn mà thôi.

Vị thợ kính già quý mến thằng bé Đại Bảo, ông hai vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y, định điều gì đó.

Lý Thâm và Thẩm Y Y nhận kết quả, bàn bạc chốc lát, khi vị thợ kính già kịp lên tiếng, họ : “Thưa đồng chí thợ kính, ông thể cho chúng xem một vài loại tròng kính và kiểu dáng gọng kính ?”

“Hai vị đồng chí , tuy thằng bé cận thị còn nhẹ, nhưng mà…” Vị thợ kính già đang lắc đầu , bỗng nhiên thấy lời , mắt ông mở to: “Các kính t.h.u.ố.c cho đứa trẻ ?”

Thẩm Y Y và Lý Thâm hiểu vì ông kinh ngạc đến . Họ đưa Đại Bảo tới đây, dĩ nhiên là kính cho con . Hai gật đầu : “Vâng, đúng ạ.”

“À, .” Vị thợ kính già lúng túng hai tiếng, bắt đầu giới thiệu các loại tròng kính và kiểu dáng gọng kính.

Cuối cùng, Lý Thâm và Thẩm Y Y chọn một cặp tròng kính khá đắt tiền, và một chiếc gọng kính trông khá bình thường.

Làm kính t.h.u.ố.c cần thời gian, vị thợ kính già hẹn họ nửa tháng lấy.

Trước khi họ về, ông dặn dò Đại Bảo với giọng điệu trầm ấm, đầy ý nghĩa: “Cháu bé, cha của con thương con lắm, con cố gắng học hành cho thật giỏi nhé.”

“Vâng!” Đại Bảo nghiêm túc trả lời.

 

Loading...