Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:37:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
điều đó ngăn Thẩm Y Y vui vẻ vì lời của bé, cô bật hỏi : “Vậy cha là gì của con?”
“Cha?” Nhị Bảo chợt nhớ điều gì đó, bĩu môi: “Chẳng là gì cả!”
Thẩm Y Y thoáng ngạc nhiên.
Cô nhịn mà bênh vực đàn ông của : “Sao cha chẳng là gì? Cha còn dạy con việc nhà, cha còn con trở thành một đàn ông giỏi giang !”
Đại Bảo ngẩng đầu .
Thẩm Y Y vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Nhị Bảo hề phát hiện điều bất thường, bĩu môi giận dỗi: “ cha công tác , mấy ngày về nhà.”
“...” Ra là .
Thẩm Y Y cố nén gật đầu, đúng lúc thì thấy tiếng gõ cửa.
Nhị Bảo lập tức dậy: “Có cha về ?” Nói đoạn liền chạy mở cửa.
Thẩm Y Y đại khái đoán là ai, nên ngăn Nhị Bảo.
Gà Mái Leo Núi
Quả nhiên là Mẹ Lý và Lý Nhị Nha.
Nhị Bảo thấy cha thì thất vọng, nhưng vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Bà, cô út.”
“Nhị Bảo.” Mẹ Lý híp cả mắt đáp lời, Lý Nhị Nha thì phía .
“Vợ thằng hai, Nhị Nha nhà về , ghé thăm con đấy.” Mẹ Lý , hiệu cho Lý Nhị Nha chào hỏi.
Lần Lý Nhị Nha chút xích mích với Thẩm Y Y, nên giờ cô cự nự khi : “Chị hai.”
Thẩm Y Y chút bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp .
Lý Nhị Nha cầm chiếc lon sữa mạch nha , đưa tới: “Đây là em mang về cho ba đứa nhỏ uống.”
Hả?
Thẩm Y Y hộp sữa mạch nha, chỉ chiếc lon sữa mạch nha rỗng đang trong góc nhà.
Lý Nhị Nha theo hướng cô chỉ sang, thấy trong một góc là lon sữa mạch nha rỗng. Nhiều như ?
Lý Nhị Nha thoáng sững sờ.
Nhà chồng của cô cũng chút của ăn của để, nếu thì với công việc định, chỉ dựa đồng lương của chồng, cô cũng chẳng dám chi tiêu phóng khoáng như .
dù khá giả đến mấy, loại đồ đắt đỏ như sữa mạch nha , cô cũng chỉ thi thoảng mua cho con trai uống, hoặc khi về nhà đẻ để giữ thể diện, cũng chỉ mua một lon như thế.
Kiểu uống sữa mạch nha như nhà Thẩm Y Y , cô mơ cũng dám nghĩ tới…
Không đúng, chuyện liên quan gì đến việc cô tặng sữa mạch nha chứ?
Đây chẳng là đang thẳng với cô rằng, Thẩm Y Y thèm sữa mạch nha do cô tặng, cố tình coi thường cô đó ?
Lý Nhị Nha lập tức sầm mặt, ấm ức : “Chị hai, chị dâu nhà của ăn của để, thiếu sữa mạch nha , nhưng…”
“Ài.” Mẹ Lý vội vàng giữ lấy Lý Nhị Nha, ngăn cô đừng buột miệng nữa.
Nhị Nha chẳng màng nghĩ ngợi nhiều, cô vốn đến đây theo lời dặn của chồng, chẳng chuyện gì cần nhờ vả Thẩm Y Y, cớ gì bận tâm sắc mặt của chị chứ? Cô thẳng: “ dù thế nào, đây cũng là một phần tâm ý của em, chị cần sỉ nhục như chứ?”
“Sỉ nhục? Chà, là cô em hiểu lầm .” Thẩm Y Y khẩy: “Đây là cô với chị, chị chẳng thiếu thứ gì, nên cô thèm mang quà biếu ? Giờ chị cũng đang với cô, chị đây cũng thiếu sữa mạch nha, nên cô cần tặng cho chị gì.”
Lý Nhị Nha nghẹn lời, lúc mới nhớ khi về nhà ngoại ăn Tết, cô cũng mang túi lớn túi nhỏ về phân phát cho nhà cả, nhà ba, tiện thể oai với Thẩm Y Y, rằng chị chẳng thiếu thứ gì nên cô cũng chẳng mang quà biếu gì.
Đống lửa giận trong lòng Nhị Nha lập tức xẹp xuống, cô há miệng nhưng chẳng tìm lời nào để phản bác.
Thế là Nhị Nha sang trách móc Thẩm Y Y nể nang cô , cớ cứ khơi chuyện cũ gì, thể bỏ qua ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-151.html.]
Không cần thì thôi, chứ cô đây còn chẳng cho chứ!
Dứt khoát ôm hộp sữa mạch nha lòng, Nhị Nha hậm hực : “Được thôi, nếu chị dâu đây thiếu thốn, cầm về !”
Mẹ Lý định giúp Nhị Nha đôi lời, thì nghẹn họng. Cái con bé , thật đúng là khiến bực !
“Cô cầm .” Thẩm Y Y vô tư , như thể quả thật chẳng bận tâm chút nào.
Lý Nhị Nha lập tức cảm thấy khó chịu, chuyện đến nước , lẽ nào Thẩm Y Y cho cô một lối thoát ?
Thẩm Y Y tới tủ bếp, cầm một cái bát, : “Mẹ, nãy con nấu chút lương bì, con múc một bát cho nếm thử nhé?”
“Lương bì? Có ngon miệng con?” Mẹ Lý hỏi.
“Ngon ạ!” Tiểu Bảo ló đầu khỏi bát, ngẩng mặt lên bà nội, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu khiến trái tim Lý tan chảy mất.
“Ngon, Tiểu Bảo của chúng ăn nhiều một chút ?” Giọng điệu của Lý cũng mềm mại, trẻ con theo.
“Bà cũng ăn!” Tiểu Bảo gắp một miếng lương bì từ trong bát cho bà, nhưng bé vẫn thạo dùng đũa, gắp mãi mới một miếng, gắp lên rơi xuống.
“Được , múc cho bà , con ăn phần của con .” Thẩm Y Y đưa lương bì trộn xong tới mặt Lý: “Mẹ, nếm thử.”
“Ài, nếm thử nhé.” Mẹ Lý vui vẻ xuống bàn.
Thẩm Y Y cầm khăn lau vệt nước sốt mà Tiểu Bảo vương vãi, giả vờ giận dỗi : “Con còn bảo con thích sạch sẽ, thấy là sạch sẽ giả tạo thì !”
Tiểu Bảo hì hì hai tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Mẹ Lý ăn một miếng, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Ngon quá! Rất đưa cơm!”
“ chứ?” Thẩm Y Y : “Thời tiết oi ả thế , ăn món miệng vô cùng.”
“Đôi tay con khéo léo thật đấy.” Mẹ Lý thật lòng thật khen.
Lý Nhị Nha: “...”
Nhìn dáng vẻ cô ăn lương bì tới say sưa, cô cũng thèm rỏ dãi, đôi mắt nhỏ cứ dán chặt bát của , nhưng ngượng ngùng dám là ăn, chỉ thể lươn lẹo : “Cái thứ gì đây, cứ béo ngậy, trông chẳng ngon lành gì sất!”
Vậy nên, để chứng minh nó ngon, mau múc cho một bát !
Không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, Lý tức giận, bà nào hiểu những lời lẽ vòng vo trong bụng con gái , chỉ cảm thấy con bé đang kiếm chuyện, liền mắng: “Mẹ thấy cái miệng của con mới giống như phun bã trầu thì !”
???
“Mẹ!” Lý Nhị Nha ấm ức kêu lên một tiếng, lẽ nào cô thể ngay mặt mà cô ghét nhất mà cô như ? Cô còn chút mặt mũi nào nữa ư?
“Có gì thì , thì ôm lon sữa mạch nha báu vật đó của con cút về nhà , đừng ở đây chướng mắt.” Mẹ Lý cố ý nhấn mạnh, ngụ ý con gái nên tỏ thái độ hơn, và để lon sữa mạch nha .
Nào ngờ, Lý Nhị Nha thật sự nghĩ rằng đang ghét bỏ cô, tức điên, hung hăng trừng mắt Thẩm Y Y một cái, ôm chặt lon sữa mạch nha tức tối đầu bỏ về.
Mẹ Lý: “...” Sao bà đẻ cái đồ con ngu dốt như chứ?
Thẩm Y Y: “...” Chỉ khẽ lạnh trong lòng.
Mẹ Lý vội vàng giải thích với cô: “Con dâu, Nhị Nha nó ý gì khác , nó chỉ là…”
Dù thừa nhận, nhưng Lý thể thật: “Nó chỉ là ngốc nghếch một chút thôi, chẳng ý gì . Để về nó, con đừng chấp nhặt với nó nhé…”
Thẩm Y Y chút thù dai, cô sẽ nể mặt cha Lý để nuốt trôi cục tức với Lý Nhị Nha. Chỉ cần Lý Nhị Nha còn giở trò, cô vẫn sẽ dạy cho cô một bài học thích đáng.
Thế là cô đ.á.n.h trống lảng: “Mẹ, ăn no ? Có con múc thêm một bát nữa ạ?”
“Để tự là .” Mẹ Lý ha hả , múc lương bì. Vừa lưng về phía Thẩm Y Y, sắc mặt bà lập tức xìu xuống.
Đương nhiên bà cũng hiểu ý của Thẩm Y Y, tức đến chỗ mà phát tiết. Cái đồ ngu Lý Nhị Nha, ngay cả Từ Chí Minh cũng chẳng dạy nổi cô .
điều khiến bà tức giận hơn vẫn là những chuyện xảy đó.