Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:38:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Y Y kinh ngạc, chẳng qua cô chỉ nghĩ rằng lúc Giang Uyển Nhu mang thai, mà Lâm Gia Đống còn đang ốm yếu, thêm một Giang Ái Linh cứ bám víu bòn rút... Nghĩ thế nào cũng thấy đây là lúc thích hợp chút nào, lẽ đó còn một phen rối ren.
Thôi thì, chuyện đó liên quan gì đến Thẩm Y Y là .
Cô từng ý định hại , thậm chí đời khi sống còn tránh xa tịt mù hai kẻ từng coi là nam nữ chính của câu chuyện .
Xung đột giữa bọn họ cũng do cô khơi gợi... Có thể , cục diện ngày hôm nay của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, chủ yếu là bởi chính bản họ để cho những yếu tố bên ngoài dẫn dắt, chỉ là đời , bọn họ còn phận ưu ái như các nhân vật chính nữa, hề thiên đạo phù hộ...
Thẩm Y Y là quá giàu lòng trắc ẩn, nhanh gạt phăng chuyện của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu khỏi đầu.
Song chẳng ngờ, đầy hai hôm, cái chuyện " đó" mà cô vẫn hằng lo lắng thật sự ập đến.
Hôm đó, đang khi cô dắt thằng Tiểu Bảo sân nhà cũ dạo, bà Lý vội kéo cô nhà thủ thỉ.
Chưa bao lâu, Giang Uyển Nhu cũng đến. Cô tìm Giang Ái Linh, nhưng Thẩm Y Y cũng chẳng bận tâm lắm.
Chẳng mấy chốc, thấy tiếng "loảng xoảng", "ầm một cái", một chiếc thùng gỗ từ gian bếp nhà Giang Ái Linh quăng ngoài.
"Chị ơi, Đống thương, em đang bụng mang chửa, nhờ chị gánh giúp em hai gánh nước mà chị cũng nỡ lòng nào từ chối ?" Giọng Giang Uyển Nhu nghèn nghẹn, rõ ràng là đang nén chặt cơn giận trong lòng.
Giang Ái Linh vội chạy tới, mắng xối xả: "To tiếng cái gì? Hả? Giờ mày dám hò hét mặt chị đúng ? Mày còn lương tâm ? Có nhớ ngày cha mất, ai là dọn phân dọn nước tiểu, tảo tần nuôi mày lớn khôn hả?”
"Những năm qua em trả cho chị ? Tiền lương lụng , hơn phân nửa em đều đưa chị! Nào là quần áo, nào là giày dép, đồ ăn thức uống cho con trai con gái chị, ngay cả tiền lễ hỏi khi em lấy chồng cũng là chị giữ hết! Hơn nữa, hai gian nhà Đống xây, một gian là cho con trai chị ở, năm ngoái con của chị cũng gần như ăn ở nhà em cả năm trời!
Thế nhưng chị thì ? Sợ em liên lụy, đến cả việc qua với em chị cũng lén lút như ăn trộm. Giờ em mang thai, nhờ chị gánh giúp vài gánh nước thôi mà chị cũng thẳng thừng từ chối..." Có lẽ bất mãn với chị gái áp bức bao năm nay, Giang Uyển Nhu khàn cả giọng, liệt kê rành rọt từng "tội " của Giang Ái Linh như thể thuộc lòng.
"Mày! Mày!" Giang Ái Linh tức giận đến méo cả miệng, cơn nóng giận che mờ cả lý trí. Sau tiếng "bốp" khô khốc, một cái tát giáng thẳng mặt Giang Uyển Nhu.
Giang Uyển Nhu bỗng dưng lặng thinh, đôi mắt thể tin nổi chằm chằm Giang Ái Linh: "Chị... chị dám đ.á.n.h em ư?”
Giang Ái Linh đ.á.n.h xong hối hận ngay. Cô thừa Giang Uyển Nhu bề ngoài tuy hiền lành nhưng bên trong mạnh mẽ vô cùng. Cái tát giáng xuống, e rằng Giang Uyển Nhu sẽ hận cô thấu xương.
Giang Uyển Nhu quả thực thất vọng tận cùng về Giang Ái Linh. Cô chằm chằm chị, gật đầu lia lịa: "Hay lắm! Bấy nhiêu chuyện đây, cộng thêm cái tát , xem như trả dứt ân tình của chị! Mời chị bây giờ, ngay lập tức! Bảo con của chị dọn khỏi nhà ! Về chúng đường ai nấy , nước sông phạm nước giếng, từ nay còn dây dưa gì nữa!"
"Được! Mày giỏi lắm! Vậy thì cắt đứt !" Giang Ái Linh tức đến điên . Có lẽ là hiếm hoi lắm cô mới cảm thấy hổ thẹn như , hoặc cũng thể là thực sự thoát khỏi đứa em gái vướng víu . Lúc , cô nổi giận đùng đùng, về nhà Giang Uyển Nhu, gói ghém đồ đạc của hai đứa con trai bế chúng trở về nhà .
Giang Uyển Nhu cũng chẳng hề ngăn cản, xem cô cũng hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới với Giang Ái Linh.
Cả hai lẽ đều đang bốc hỏa ngùn ngụt, chẳng hề để ý tới Thẩm Y Y và bà Lý đang "bất đắc dĩ" xem một vở kịch .
Thẩm Y Y và bà Lý: "..." Hai , im lặng đầy ăn ý.
Chuyện Nhị Bảo đòi trồng rau hồi , thằng bé thực hiện nghiêm túc.
Sau khi cuốc đất xong, Nhị Bảo và Đại Bảo liền quấn quýt đòi bố dạy cách trồng rau. Tiếc là Lý Thâm nhiều thời gian, đành tranh thủ lúc tan tầm rảnh rỗi tự tay hết.
Chẳng hề nhờ Thẩm Y Y phụ giúp.
Ngày dự sinh của Thẩm Y Y đến cuối tháng Tư, mà mới giữa tháng Tư, Lý Thâm xong nhiệm vụ trở về. Anh rửa mặt qua loa gõ cửa nhà Lương Quân.
"Vào ." Lương Quân vọng . Thấy là Lý Thâm, lập tức nở nụ tươi roi rói, vỗ mạnh vai bạn: "Chà chà, hôm nay khách quý đến nhà chơi ư? Chú em đích tìm đến ?"
Từ khi Thẩm Y Y mang thai, Lý Thâm chuyển sang công việc vận chuyển quãng đường ngắn hơn. Lương Quân, trừ những lúc cả hai cùng nhiệm vụ, thì gần như chẳng mấy khi thấy bóng dáng .
Với sự hiểu của Lương Quân về Lý Thâm, ông chẳng cần nghĩ cũng nhất định là vội vã về nhà quây quần bên vợ con chiếc giường bếp lò ấm áp.
"Trạm trưởng." Lý Thâm ở đội vận chuyển, chỉ khi xử lý việc chung mới cất tiếng gọi Lương Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-173.html.]
Một giây , Lương Quân khẽ thúc một cú đ.ấ.m lồng ngực: "Được , ở đây ai, chú mày giả vờ gì chứ?"
"..." Lý Thâm lạnh nhạt liếc ông, trả ông một cú đ.ấ.m tương tự.
"Quỷ sứ!" Lương Quân suýt chút nữa cú đ.ấ.m của cho tức ngực, ông quát: "Có ai đối xử với lãnh đạo của như chú mày hả?"
"Ở đây ai." Lý Thâm liếc ông.
Lương Quân bỗng thấy như "tự chuốc lấy phiền phức": "..."
Tấm tức chấp nhận thiệt thòi : "Nói , tìm chuyện gì?"
"Em xin nghỉ phép."
Lương Quân xua tay: “Duyệt! Bây giờ là lúc bề bộn nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt em cứ với Phùng Đào là .”
Phùng Đào là đội trưởng tiểu phân đội thứ ba nơi Lý Thâm công tác.
Rất nhanh, Lương Quân nghiêm mặt: "Hay là Phùng Đào khó dễ em hả?”
"Để khó dễ em, cũng gan ." Lý Thâm khinh khỉnh khịt mũi một tiếng.
Lương Quân nghẹn họng. Cũng đúng, bấy giờ tiểu phân đội thứ ba càng nể Lý Thâm hơn, Phùng Đào khó dễ cũng nghĩ kỹ.
Không Phùng Đào, chính là...
"Nói , xin nghỉ một tuần là hai tuần?" Lương Quân nhấp một ngụm .
Ở đội vận chuyển của họ, xin nghỉ một tuần trở lên đều cần trạm trưởng phê duyệt.
Lương Quân Lý Thâm, vẻ thấu tâm can .
Lý Thâm: "Ba tháng."
"Phụt..." Lương Quân phun nước , thể tin nổi về phía Lý Thâm: "Ba tháng? Chú mày gì thế?"
"Vợ em chuẩn sinh!"
"Vợ chú sinh chứ chú sinh !" Lương Quân cao giọng .
"Chính vì vợ em sinh em mới xin nghỉ."
"Thế cũng cần lâu đến thế!" Lương Quân kiên trì: "Ba tháng, thời gì đàn ông nào xin nghỉ hẳn ba tháng để về nhà chăm sóc vợ đẻ chứ?"
Lý Thâm: "Nhà em!"
Lương Quân nghẹn họng. Ông quan sát bên ngoài, đó đóng cửa , tiếp đó gần Lý Thâm hơn, hạ giọng, chỉ tiếc sắt thành thép mà : "Em , năng lực của em bên thấy ? Bọn họ trọng dụng em, cất nhắc em lên vị trí cao hơn, nhưng theo quy trình. Sếp lớn đề bạt em lên chức đội trưởng.
Gà Mái Leo Núi
Năm ngoái em vận chuyển quãng đường ngắn bỏ lỡ một , cấp còn sáu tháng cuối năm nay lấy thành tích xuất sắc của em căn cứ, để đề bạt em nữa. Bây giờ em xin nghỉ ba tháng, kể cả em ưu tú hơn nữa, bọn họ cũng thể giao vị trí cho em . Người phía đều chằm chằm! Anh thêm chút tâm huyết , em thế là đang tự hủy hoại tiền đồ đó!"
"Em quan tâm.” Lý Thâm đáp: "Với em, vợ em quan trọng hơn tiền đồ.”
Tiền đồ sẽ , nhưng vợ thì chỉ một mà thôi.
Lương Quân: "..." Khổ tâm quá. Tại ông hão huyền tranh giành một từ tay chồng hết lòng vì vợ chứ.