Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:42:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bảy đồng ư?" Thẩm Y Y nhướng mày kinh ngạc, hỏi cô bạn: "Mấy cái hoa kẹp tóc em trong bao lâu mà nhanh ?"

"Chưa đầy hai ngày chị, mà trong hai ngày đó em còn lo việc nhà, trông thằng bé An An, chăm sóc chồng nữa. Trừ những lúc thì em cứ tranh thủ ," Lâm Đại Nữu vui mừng kể, "Tính lẽ chỉ mất một ngày công thôi."

Túi vải vụn tính chỉ đáng chừng một đồng bạc. Làm thành hoa kẹp tóc mang bán, lời những sáu đồng. Nếu tháng nào cũng bán như thì thể kiếm thêm cả trăm tám mươi đồng chứ ít gì.

Cho dù trừ thời gian Lâm Đại Nữu lo toan việc nhà, chăm sóc thằng An An và chồng, thì tháng đó cô cũng bỏ túi chín mươi đồng.

Trong thời buổi , khi mức lương trung bình chỉ ba mươi đồng, đây quả thực là một khoản thu nhập cực kỳ đáng mơ ước.

Ngay cả Thẩm Y Y cũng ngạc nhiên thôi, "Chuyện ăn lời to thật đấy! vải vụn là chị đưa cho em, kẹp tóc do em tự , thành phẩm cũng là chồng em mang bán, nên chị thể nhận tiền !"

"Không !" Lâm Đại Nữu vẫn một mực đòi đưa tiền cho cô. "Mấy miếng vải vụn của chị là cho em, nếu em dùng để tự may vá cho thì chẳng gì, đằng em đem..." Dù cô hết, Thẩm Y Y cũng ngầm hiểu ý của Lâm Đại Nữu.

"Dù nữa, tiền chị nhất định nhận lấy!" Lâm Đại Nữu kiên quyết .

"Thế thì, theo lý lẽ của em, mấy mẩu vải vụn cũng là do chị cả của Thâm đưa cho em đấy thôi, khoản tiền chẳng nên đưa cho chị cả ?" Thẩm Y Y hỏi ngược , ý tứ thâm sâu.

"Đấy là chuyện của chị." Lâm Đại Nữu , tóm nhất quyết đưa tiền cho Thẩm Y Y bằng .

Thẩm Y Y chỉ lắc đầu thở dài. Cô còn định thêm, thì đúng lúc Lý Đại Nha bước .

Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu tức khắc đổi chủ đề. Thẩm Y Y hỏi: "Bộ đồ là em tự may đấy ? Đường may thẳng tắp trông khéo tay ghê."

Gà Mái Leo Núi

Lâm Đại Nữu đáp: " ạ, nếu chị thấy ưng bụng, em may tặng chị một bộ."

"Được thôi," Thẩm Y Y mỉm , sang Lý Đại Nha. Cô định hỏi cô việc gì, thì thoáng chốc , Lý Đại Nha cuống quýt hỏi : "Em dâu hai , em đang thiếu thốn tiền bạc ?"

"...Không, ạ."

Lý Đại Nha nãy giờ ngoài cửa, hết cả . Cô lo lắng : "Không thiếu tiền thì em ... cái nơi đó? Lỡ mà tóm thì t.h.ả.m hại chừng nào! Em dâu hai , nếu em thật sự túng thiếu thì với chị một tiếng. Chị tiền đây, lát nữa về chị đưa cho em! Lương của chị bây giờ mỗi tháng những ba mươi bốn đồng lận đó. Sau , tháng nào chị cũng đưa em hai mươi đồng, em đừng dại dột cái chuyện mạo hiểm nữa..."

Thẩm Y Y bật thấy ấm lòng. Cô thể nào lừa dối chị cả thật thà , đành bất đắc dĩ : "Chị cả ơi, em thật sự lui tới chỗ đó, với em cũng chẳng hề thiếu tiền . Tiền của chị cứ giữ lấy mà dùng thì hơn!"

Khi cô mới sống , cũng từng liều thăm dò chợ đen hai bận, nhờ thế mới quen Chu Phong Thu, còn giả "lão Hắc" để hợp tác ăn với Lý Thâm. Ngoài hai , cô bao giờ chợ đen nữa.

Một phần vì cô thấy quá nguy hiểm, phần nữa là bởi cô cũng còn thiếu thốn tiền bạc nữa.

Gần hai năm trở đây, tiền Lý Thâm kiếm về cộng thêm khoản cô tự xoay sở cũng lên tới gần mười lăm nghìn đồng.

Ở thời buổi , khoản tiền đó là một gia tài lớn. Sau cô sẽ dùng nó để gây dựng sự nghiệp, cứ thế tiền đẻ tiền là đủ sống thoải mái .

Giờ là tháng Năm năm 1975, còn chừng đầy hai năm nữa là tới lúc trở về thành phố. Khi , cơ hội ăn sẽ mở nhiều, cần liều mạo hiểm lúc .

chỉ bản mạo hiểm, mà cũng chẳng Lý Thâm mạo hiểm.

Một mặt, cô lấy chuyện Lâm Gia Đống bắt để khuyên răn Lý Thâm. Mặt khác, cô cũng hiếm khi dùng phận "lão Hắc" để giả vờ cung cấp hàng hóa cho .

Lý Thâm cô lo lắng cho , nên để cô yên tâm, hơn nữa hai năm qua cũng kiếm chác kha khá tiền, rằng tiền đủ cho hai trang trải cuộc sống trong nhiều năm tới, nên năm nay cũng hạn chế ăn trong chợ đen.

Trước đây, Chu Phong Thu và Trần Cường thường bán những món hàng Lý Thâm mang từ nơi khác về. Giờ đây Lý Thâm thôi , hai họ cũng chẳng còn gì để mà buôn bán nữa.

Tất nhiên, thực hai họ bây giờ cũng đến mức thiếu tiền.

mà, hình như hai trót nghiện cái cảm giác mạo hiểm . Mặc dù giảm hẳn lui tới chợ đen, song thỉnh thoảng họ vẫn len lén đó bán hàng – như bán kẹp tóc chẳng hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-186.html.]

Lâm Đại Nữu tình cờ Lý Đại Nha chuyện với Thẩm Y Y. Vì vốn tin tưởng Thẩm Y Y, cô cũng phần nào tin Lý Đại Nha, liền thẳng thắn thừa nhận: " là của chúng ."

"..." Lý Đại Nha lập tức nên gì. Cô và Lâm Đại Nữu hề quen , lẽ nào vì khuyên cô nên chợ đen mà cho cô mượn tiền ?

Cô ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt một câu: "Vậy cô cẩn thận đấy nhé!"

Không chỉ Lâm Đại Nữu, Thẩm Y Y cũng bật .

Lâm Đại Nữu gật đầu: "Được thôi."

Lý Đại Nha cũng , Thẩm Y Y liền đưa bốn đồng tiền cho Lý Đại Nha.

Đây là tiền mà khác mạo hiểm mạng sống mới kiếm , Lý Đại Nha cũng hổ mà nhận lấy. Thấy Lâm Đại Nữu kiên quyết, cô chỉ giữ một đồng, coi như tiền mua vải vụn, nhét phần còn tay Lâm Đại Nữu. " chỉ lấy bấy nhiêu phí mua vải vụn là ."

Thấy Lý Đại Nha cũng kiên trì như , Lâm Đại Nữu hiểu cô sẽ chịu nhận tiền của , đành thu tiền .

Sau đó, nể mặt Thẩm Y Y, Lý Đại Nha cũng vài lấy thêm vải vụn cho Lâm Đại Nữu. Lâm Đại Nữu vô cùng cảm kích, mỗi lấy vải vụn đều trả gấp đôi tiền mà Lý Đại Nha .

Vải vụn ở nhà máy Lý Đại Nha thể tự mang về nhà, chỉ cần trả tiền mà cần tem phiếu, coi như là một dạng phúc lợi cho công nhân, nên xét theo quy định thì đây cũng là việc hợp pháp.

, theo thời gian, Lý Đại Nha cũng dần nhận cái lợi từ việc . Hai năm , mỗi tháng cô cung cấp cho Lâm Đại Nữu hai ba đợt vải vụn, nhờ kiếm thêm chừng bốn năm đồng tiền lãi.

Còn Lâm Đại Nữu, mỗi tháng cũng thể kiếm từ mười mấy đến hai mươi đồng, quả là một khoản thu nhập kha khá.

đó là chuyện về .

Vào ngày đầy tháng của Tiểu Bối, tại khu ký túc xá quân khu ở tỉnh Tân Cương, trong một căn phòng.

Thẩm Vũ Hoành đang luyện tập thêm. Sau khi tuyên bố giải tán, đang định về ký túc xá thì thoáng thấy một bóng thướt tha cầm hộp cơm lầu. Anh vội vàng xoay , định tránh .

Thật trùng hợp, mấy tân binh quyền tình cờ ngang qua, vặn chứng kiến cảnh tượng .

Thẩm Vũ Hoành vốn tính tình trầm lặng, nghiêm khắc. Hôm nay, đám tân binh quyền trải qua một buổi huấn luyện khắc nghiệt, ai nấy đều dám đối mặt trực tiếp với , trong lòng chất chứa đầy vẻ oán thán.

lúc thấy thể "kiềm chế" , thể bỏ lỡ cơ hội thế ? Lập tức đứa lớn tiếng hô to: "Thẩm đại đội trưởng!"

Người phụ nữ bên thấy tiếng gọi, vui vẻ đầu . Kết quả thấy động tác của , giọng ngọt ngào pha lẫn chút giận dỗi vang lên: "Thẩm Vũ Hoành, định tránh mặt em đó !"

Thẩm Vũ Hoành khựng . Đám tân binh tủm tỉm, như thể thực hiện thành công kế hoạch của , nhanh chân chuồn mất.

Thẩm Vũ Hoành: "..." Xem huấn luyện thêm một giờ vẫn còn thấm !

Bị buộc đầu , đắn hỏi: "Đồng chí Ngô, cô việc gì ?"

Ngô Tiểu Mạn nhét hộp cơm tay : "Biết chắc chắn kịp ăn cơm vì còn huấn luyện thêm. Thế nên em mang cơm tới cho đây, ăn mau , kẻo đói bụng ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Đồng chí Ngô, chuyện thích hợp." Thẩm Vũ Hoành đặt hộp cơm trở tay Ngô Tiểu Mạn, do dự một chút, vẫn : "Đồng chí Ngô, nhớ với cô , chúng hợp..."

"Không thích hợp!" Ngô Tiểu Mạn ngắt lời : "Lời đến tám trăm !"

Vậy mà cô vẫn còn kiên trì đến thế ?

Thẩm Vũ Hoành sức phớt lờ niềm vui khó tả len lỏi trong lòng, khẽ nhíu mày day day thái dương.

Anh cũng chút thiện cảm với cô, nhưng... ý định yên bề gia thất, cũng lỡ dở duyên phận của . Thế nên, chỉ đành dứt khoát khước từ.

 

Loading...