Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 189
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:42:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dẫu , Đại Bảo và Nhị Bảo dù cũng mới tám tuổi, Thẩm Y Y yên tâm để hai em tự chăm sóc Tiểu Bối một , nên cô thường dõi theo chúng.
mặc kệ thế nào, cả kỳ nghỉ hè, hai em chúng ở đây, Thẩm Y Y sống một kỳ nghỉ hè thật nhàn nhã. Ngày thường, ngoài việc chăm sóc Tiểu Bối, cô còn dành thời gian tưới cây nhổ cỏ, và kiên nhẫn dạy dỗ ba đứa con .
, Thẩm Y Y bắt đầu dạy cả Tiểu Bảo , .
Chủ yếu là bởi vì Thẩm Y Y thấy Tiểu Bảo thích lẽo đẽo theo hai trai ngoài chơi như thế, sợ thằng bé trở thành đứa trẻ thứ hai trong nhà màng chuyện học hành.
Tới lúc đó, Tiểu Bảo thì sẽ dễ bảo ban như Nhị Bảo .
Thằng bé nũng nịu hơn hẳn hai , dáng cũng tròn trĩnh, mũm mĩm hơn.
Thẩm Y Y nuôi dưỡng thói quen sách học chữ cho con ngay từ khi tính cách còn non nớt.
Bình thường, cô sẽ dạy thằng bé những phép toán đơn giản, những chữ Hán thông dụng và thuộc thơ cổ.
Mà Nhị Bảo, Thẩm Y Y dựa theo tiến độ học tập ở trường của thằng bé tiến hành dạy học.
Ví dụ kỳ nghỉ hè , Thẩm Y Y sẽ dạy nội dung của học kỳ , đợi khi khai giảng, dựa theo tiến độ học tập của , ôn tập nữa cho .
Như , thế nào cũng đảm bảo nó trở thành một mù chữ.
Còn Đại Bảo, là đứa trẻ đặc biệt nhất, cũng là đứa trẻ Thẩm Y Y tốn nhiều công sức nhất trong việc học hành.
Đại Bảo thông minh, cố gắng, học một hiểu mười.
Cho nên Thẩm Y Y bó buộc con những kiến thức trong sách giáo khoa. Ngoài dạy thư pháp và tiếng Anh, cô còn dặn dò Lý Thâm khi chở hàng lên thành phố, ghé thư viện mượn thêm sách về cho con.
Sách mượn cũng thể loại cố định. Đó là cách Thẩm Y Y Đại Bảo khám phá sở thích của qua nhiều thể loại sách, từ đó định hình hướng phát triển cho thằng bé.
Ban đầu, Đại Bảo thể chăm chú bất kể sách gì trong một lúc. Thế nhưng, Thẩm Y Y vẫn tinh ý nhận , loại sách bé dành nhiều thời gian nhất, nhiều , chính là sách y học!
Kể từ đó, ngoài việc nhờ Lý Thâm ghé thư viện tỉnh mượn sách, Thẩm Y Y còn trở thành khách quen của vựa phế liệu trong huyện. Vào thời điểm , ít sách cổ về y học xem như rác rưởi mà vứt bỏ, thậm chí đốt cháy, khiến nhiều phương thuốc, kiến thức quý giá cũng theo đó mà thất truyền. Chẳng ngại dơ bẩn, Thẩm Y Y cũng tìm thấy ít cuốn sách quý giá ở đó, mang về cho Đại Bảo nghiên cứu.
Tuy Thẩm Y Y đích chỉ dẫn, Đại Bảo học chậm hơn đôi chút, nhưng may mắn bé thông minh, từ từ nghiền ngẫm cũng thể lĩnh hội điều.
…
Thoáng cái đến ngày khai giảng, Đại Bảo và Nhị Bảo chính thức bước năm học mới, trở thành hai học sinh lớp ba.
Gà Mái Leo Núi
Lý Thâm xin nghỉ hai tháng, công tác, Lương Quân vắt kiệt sức lực của để bù đắp những tổn thất trong hai tháng vắng mặt. Sau gần hai tháng việc quần quật, cuối cùng Lương Quân cũng động lòng trắc ẩn, cho nghỉ phép một tuần. Lý Thâm tranh thủ về thành phố một chuyến.
Đồng thời, tại một quân khu thuộc tỉnh Tân Cương...
Dạo gần đây, đám lính mới thể là sống trong dầu sôi lửa bỏng, khổ cực kể xiết. Ban ngày huấn luyện, ban đêm luyện tập tăng cường. Hễ sai sót, những hình phạt như chạy bộ, chống đẩy, nhảy ếch, bước vịt, nghiêm tư thế quân đội... là điều thể tránh khỏi.
Những tân binh kiêu ngạo, khó bảo khi mới nhập ngũ giờ đây mài giũa dần những góc cạnh, coi quân lệnh như núi, quân kỷ như sắt. Họ chỉ mong Liên trưởng Thẩm 'ác quỷ' của họ thể thấy sự đổi , mà bớt nghiêm khắc với họ một chút!
Thế nhưng… Liên trưởng Thẩm 'ác quỷ' của họ dường như chẳng hề , mà còn ngày càng khắc nghiệt hơn. Anh cặp mắt tinh tường, chỉ cần ai đó gãi ngứa mà hô báo cáo là phát hiện ngay, cả đội phạt .
“Giải tán!”
Cuối cùng cũng đến lúc giải tán. Mọi hăng hái hô vang khẩu hiệu của liên đội, đó trật tự rời sân huấn luyện. Chỉ khi , họ mới dám nhỏ giọng thì thầm to nhỏ.
“Khỉ thật! Dạo Liên trưởng 'ác quỷ' đúng là ngày càng ác quỷ hơn. Cứ tiếp tục thế nữa, sợ sẽ c.h.ế.t trong tay mất thôi! Biết thế hồi đó chẳng hò hét như mặt đồng chí Ngô, ai mà ngờ thù dai đến chứ.”
“Cậu nhóc , thật sự cho rằng là vì lúc đầu chúng hò hét như thế ? Ngốc nghếch!”
“ nghiêm khắc, nhưng tân binh khóa cũng t.h.ả.m như chúng !”
“Các chú ý tới , dạo đồng chí Ngô tới tìm nữa?”
“Bởi vì đồng chí Ngô? Không thể nào? Không thích cô ? Đã từ chối cô nhiều như thế.”
“Này, câu 'yêu mà tự ' đấy!”
“ thấy khả năng lắm chứ. Trước đây chúng hò hét như , cũng là chuyện ba tháng , khi ác nghiệt đến . Thực sự... suỵt, đẩy gì?” Người đó lầm bầm một tiếng, tiếp tục: “Cái lúc mà trở nên ‘ác quỷ’ chính là hai tháng , khi đồng chí Ngô cùng với chính ủy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-189.html.]
Người đó càng càng nhỏ dần giọng, rõ ràng nhận ánh mắt tuyệt vọng của đang về phía lưng .
Lòng dấy lên linh cảm chẳng lành, đó vô thức đầu. Khi thấy bóng phía , cơ thể liền thẳng tắp theo phản xạ, lập tức tư thế quân đội chuẩn mực: “Liên trưởng!”
“Khi đồng chí Ngô và chính ủy cùng …” Thẩm Vũ Hoành lạnh: “Rồi đó thì nữa?”
Người đó nước mắt, chỉ câm như hến, chẳng dám thêm lời nào.
“5 kilomet!” Thẩm Vũ Hoành lạnh lùng vô tình lệnh: “Có ý kiến gì ?”
“Không !” Cả đám đồng thanh hô vang. Làm gì ai dám ý kiến chứ! Lén lút bàn tán chuyện cấp , đó chính là điều tối kỵ trong quân đội.
Đợi khi họ đồng loạt chịu phạt, Thẩm Vũ Hoành trở về thẳng ký túc xá. Không như ý nguyện khi chẳng thấy bóng dáng thương khu nhà tập thể, thoáng khựng xoay tới nhà ăn. Cuối cùng, cũng thấy gặp.
Ngô Tiểu Mạn cũng thấy , nhưng chỉ liếc qua hờ hững đầu , tiếp tục trò chuyện vui vẻ với đối diện. Lúc , Thẩm Vũ Hoành mới để ý tới đang mặt cô — đó chính là chỉ đạo viên của đơn vị họ, Trịnh Quốc Cường.
Sắc mặt Thẩm Vũ Hoành sa sầm , đến nỗi chính cũng hề , lấy cơm.
Anh đến muộn, đồ ăn chẳng còn gì, chỉ vỏn vẹn một ít cơm thừa canh cặn. Đồng chí phụ trách bếp thể xào một đĩa rau xanh cho , nhưng cần, cứ thế mà ăn.
Những ăn cơm xong lượt rời . Ngô Tiểu Mạn và Trịnh Quốc Cường vẫn nán . Không vì cuộc trò chuyện quá rôm rả, vì nhà ăn trống vắng, mà giọng của họ ngày càng lớn, tiếng của Ngô Tiểu Mạn thì ngừng vang lên.
Thẩm Vũ Hoành còn khẩu vị, nhưng cũng thể lãng phí, đành cố nuốt hết.
Ăn xong, toan dậy, thì bất chợt Ngô Tiểu Mạn : “Vậy thứ bảy về nhà em gặp cha em nhé? Sau đó chúng bàn chuyện hôn sự một chút!”
“Được…”
“Chuyện hôn sự? Em sắp kết hôn ư?” Trịnh Quốc Cường còn kịp dứt lời, một giọng khác cắt ngang. Anh đầu , thấy Thẩm Vũ Hoành đang đó với vẻ mặt khó lòng tin nổi.
“Phải.” Ngô Tiểu Mạn đáp gọn.
“Hai mới quen vỏn vẹn hai tháng.” Thẩm Vũ Hoành một cách khó khăn, giọng ứ nghẹn: “Sao nhanh như tính chuyện trăm năm ?”
“Nếu hợp ý, một ngày cũng thể tính đến chuyện kết hôn. Còn nếu hợp, dù theo đuổi hơn một năm trời cũng chẳng đến !” Thái độ của Ngô Tiểu Mạn chút khiêu khích. Cô trực tiếp nắm lấy tay Trịnh Quốc Cường, thẳng thừng: “Liên trưởng Thẩm, từng thích ? Vậy thì kết hôn liên quan gì đến ?”
Thẩm Vũ Hoành nghẹn lời, họ nắm tay , chỉ cảm thấy thật gai mắt.
Ngô Tiểu Mạn đúng, chuyện chẳng liên quan gì tới . Anh sớm từ chối cô mà.
Thẩm Vũ Hoành , chỉ là bước chân vẻ lảo đảo.
Trịnh Quốc Cường chú ý tới điều đó, bèn nhướng mày về phía Ngô Tiểu Mạn.
Ngô Tiểu Mạn đắc ý nhếch mày.
Trịnh Quốc Cường trợn trắng mắt: “Nói , cô em họ! Cái đầu óc của em, mà nghĩ chiêu ?” Anh nhấn mạnh hai chữ “cô em họ” một cách trêu chọc.
“Đầu óc em thì ? Sao thể là do em nghĩ chứ?” Ngô Tiểu Mạn lườm .
“Nếu em mà nghĩ cách , thì chẳng khổ sở theo đuổi hơn một năm trời mà vẫn chẳng .” Trịnh Quốc Cường hừ một tiếng: “Chắc chắn là bày mưu tính kế cho em, cái đầu óc em thể lanh lợi như ?”
“...” Ngô Tiểu Mạn tức tới nghiến răng, bĩu môi : “Được , em nghĩ , là cô em chồng tương lai của em bày đấy.”
“Cô em chồng tương lai của em?” Trịnh Quốc Cường nhất thời phản ứng ai là “cô em chồng tương lai” trong lời cô: “Là ai cơ?”
“Là em gái của Thẩm Vũ Hoành đó!” Ngô Tiểu Mạn giận dỗi. Cô em chồng chẳng là em gái của chồng cô ?
Trịnh Quốc Cường nhắc nhở cô: “Liên trưởng Thẩm còn chồng em .”
“Rồi sẽ sớm thôi!” Ngô Tiểu Mạn đắc ý . Nếu là hai tháng , cô cũng dám nghĩ sẽ tự tin thốt câu như .
hai tháng nay, cô lời Thẩm Y Y, quan sát kỹ các cung bậc cảm xúc vui buồn lẫn lộn mà Thẩm Vũ Hoành dành cho cô, liền kinh ngạc phát hiện : thật sự thích !
Phát hiện khiến cô kinh ngạc vui mừng. con đúng là một khúc gỗ khô, hai tháng nay ghen ít, mà vẫn chẳng gì cả.
Cô cứ chịu đựng như , sớm muộn cũng hao tổn tâm trí.