Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:42:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ lời Thẩm Y Y , Ngô Tiểu Mạn khỏi phấn khởi, sang Trịnh Quốc Cường nhắc nhở: “Anh đừng quên kế hoạch của chúng thứ Bảy nhé!”

“Được thôi.” Trịnh Quốc Cường cũng mỉm , vui vẻ giúp cô thành tâm nguyện.

Thoáng cái, đến ngày thứ Bảy theo hẹn.

Trịnh Quốc Cường tay xách nách mang bao nhiêu là đồ, Ngô Tiểu Mạn nép khoác tay , cùng về đến nhà cô.

Thẩm Vũ Hoành, vẫn luôn lảng vảng bên khung cửa sổ đối diện, bỗng chốc ghé sát hơn, lẳng lặng dõi theo Trịnh Quốc Cường bước nhà Ngô Tiểu Mạn. Bố xuất hiện, nhưng Trịnh Quốc Cường vẫn nhoẻn miệng , dường như đang chào hỏi phía trong.

Ngô Tiểu Mạn khép cửa, gương mặt vốn đang tươi rạng rỡ bỗng chốc hướng về phía .

Tim Thẩm Vũ Hoành đập thình thịch, ngỡ cô phát hiện , chột vội vã dời ánh mắt .

Một lát , mới chợt sực tỉnh: phòng hề bật đèn, bên trong tối mịt, thêm cửa sổ đóng kín, bên ngoài căn thể thấy gì trong.

Anh bèn ngẩng đầu , cô gái nãy còn tươi rạng rỡ, giờ đang về phía cửa sổ của , ánh mắt bỗng chốc ngập tràn một nỗi bi thương…

Trái tim Thẩm Vũ Hoành bắt đầu đập loạn xạ.

vẫn còn thích , Thẩm Vũ Hoành chợt nhận .

Cả vòm trời u ám bao ngày bỗng chốc bừng sáng lên trong khoảnh khắc đó.

Anh lao đến điều với cô!

Khoảnh khắc , Thẩm Vũ Hoành hiểu rõ hơn bao giờ hết, tuyệt đối thể đ.á.n.h mất cô!

Anh lao vọt ngoài, cánh cửa nhà cô khéo khép . Anh chạy nhanh hơn nữa – chắc mẩm Ngô Tiểu Mạn đang cánh cửa. Chỉ cần gõ, cô sẽ mở, và sẽ kéo cô chạy thật xa…

Bất kể thế nào, hủy bỏ cuộc gặp gỡ gia đình , tính .

ngờ, gõ cửa, cánh cửa bật mở, một bàn tay vươn nắm lấy tay . Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vô thức bước nhà, dựa lưng cánh cửa.

“Thẩm Vũ Hoành, tới !” Ngô Tiểu Mạn .

“Ưm…” Thẩm Vũ Hoành vô thức đáp lời, đầu óc vẫn còn chút m.ô.n.g lung, chẳng hiểu vì lẽ gì mà chuyện diễn biến đến nước .

“Vậy vì đến đây?” Ngô Tiểu Mạn hỏi, thêm một câu đầy hàm ý: “Đây là cuối cùng em hỏi đấy!”

thích em, em bàn chuyện hôn sự với bất kỳ ai khác!” Thẩm Vũ Hoành vội vàng đáp lời, sợ rằng chậm một giây thôi, sẽ đ.á.n.h mất cô gái mắt.

Ngô Tiểu Mạn khẽ , nụ đầy vẻ đắc ý: “Vậy thì chúng ở bên nhé?”

“Được!” Thẩm Vũ Hoành đáp.

Ngô Tiểu Mạn mừng rỡ khôn xiết, lao đến ôm hôn . Thẩm Vũ Hoành vốn nụ của cô mê đắm lòng , khi cô kiễng chân lên trao nụ hôn, càng thêm rung động khôn tả.

Chỉ là khi định ôm lấy vòng eo của Ngô Tiểu Mạn, bỗng chợt nhận đang ở , liền đột ngột kéo cô .

Ngô Tiểu Mạn mới chạm môi đẩy , cô ngơ ngác: “???”

“Để bố em thấy thì tiện lắm.” Thẩm Vũ Hoành vội chỉnh trang quần áo, bên trong nhà, thấy bóng dáng bố cô và Trịnh Quốc Cường cả, bèn hỏi: “Bố em ?”

“Không nhà.”

Thẩm Vũ Hoành: “???”

Không là cuộc gặp gỡ gia đình ?

Anh hỏi: “Vậy còn Trịnh Quốc Cường ?” Anh giờ cũng chẳng còn gọi là "đồng chí chỉ đạo" nữa.

“Sau khi họ em , em bảo về bằng cửa !”

Anh họ?

Thẩm Vũ Hoành chợt vỡ lẽ, nhận điều gì đó: “Em lừa ?”

“Em lừa , chẳng qua là đến giờ vẫn còn chối bỏ em thôi.” Ngô Tiểu Mạn bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Hay là , vì em lừa , nên thích em nữa?”

“Không!” Bản năng mách bảo khiến Thẩm Vũ Hoành vô thức phủ nhận ngay. Ngô Tiểu Mạn bỏ bao công sức vì như , thể vui , nhưng mà…

“Ai dạy em?”

Ngô Tiểu Mạn: “...” Lẽ nào cô thể tự nghĩ trò ?

Ngô Tiểu Mạn bỗng chốc như một nhát d.a.o vô hình cứa lòng, nhưng giãy giụa, đành thú nhận: “Là em gái !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-190.html.]

Thẩm Vũ Hoành ngớ : “???”

đang c.h.ử.i mắng ?

Khi chuyện đều do cô em gái mách nước cho Ngô Tiểu Mạn, Thẩm Vũ Hoành tức đến nổ đom đóm mắt: “Thế thì, dáng vẻ đau khổ thê lương ban nãy của em cũng là do em gái bày mưu cho em nốt ?”

“Vâng.” Ngô Tiểu Mạn cẩn thận ngước mắt : “Thực lúc đó em đang cố nhịn .”

Thẩm Vũ Hoành: “...”

Khỉ thật!

Trong sân, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo đang đùa giỡn với Tiểu Bối, còn Đại Bảo và Nhị Bảo thì ngắt đậu đũa.

Thẩm Y Y bất chợt hắt mấy tiếng.

Đại Bảo lo lắng : “Mẹ ơi, cảm ?”

Tiểu Bảo , chạy xăm xắp về nhà chính, định lấy nước cho .

“Không con.” Thẩm Y Y : “Mẹ cảm thấy lẽ ai đó đang nhắc đến chăng?”

Nhị Bảo lập tức ngẩng đầu, siết chặt nắm tay: “Ai dám nhắc đến con bằng lời lẽ ? Con đ.á.n.h ngay!”

Thẩm Y Y: “...”

“Con cứ an phận một chút .” Thẩm Y Y vỗ đầu bé: “Đừng suốt ngày hô đ.á.n.h đánh đ.á.n.h như thế.” Nếu , cô thật sự lo lắng đứa trẻ sẽ thành kẻ gây chuyện mất thôi.

“Khà khà!” Nhị Bảo hì hì một tiếng: “Mẹ thích , con sẽ mặt nữa.”

“Thằng bé láu cá .” Thẩm Y Y liếc , định gì đó, thì ngoài cổng vọng đến một tiếng phụ nữ trẻ.

Gà Mái Leo Núi

“Phụ của Lý Yến Thanh, Lý Yến Khải nhà ạ?”

“À, là cô giáo Tiểu Ngô đó .” Đại Bảo .

“Con mở cổng.” Nhị Bảo dậy, chạy vụt .

là cô .

Thẩm Y Y ôm Tiểu Bối dậy, : “Cô giáo Tiểu Ngô tới ạ.”

“Chào chị ạ.” Cô giáo Tiểu Ngô đáp: “ ghé thăm gia đình .”

“Vậy mời cô giáo Tiểu Ngô nghỉ ạ.” Thẩm Y Y kéo một chiếc ghế dài .

“Vâng.” Cô giáo Tiểu Ngô đáp lời, xuống, lặng lẽ quan sát xung quanh. Khi thấy sân nhỏ mộc mạc mà tươm tất, mang một vẻ giản dị khác lạ, cô cũng lấy lạ gì.

Tuy cô giáo Tiểu Ngô là giáo viên do huyện cử về thôn, nhưng nhà Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng coi là gia đình tiếng tăm khắp thôn, đương nhiên cô giáo Tiểu Ngô cũng từng đến.

Đương nhiên cô cũng từng về phận của Thẩm Y Y, bởi , khi chị, ánh mắt cô giáo mang theo chút tiếc nuối phức tạp.

Với nhan sắc và gia cảnh như Thẩm Y Y, đáng lẽ chị thể một cuộc sống hơn, thật đáng tiếc…

Đang nghĩ ngợi, cô giáo Tiểu Ngô thấy Tiểu Bảo cẩn thận bưng một ly nước tới, tưởng là bưng cho , liền định đưa tay đón lấy.

Kết quả Tiểu Bảo đưa thẳng tới mặt : “Mẹ ơi, cảm uống nước nóng mới khỏe!”

“Mẹ cảm, nhưng dù cũng cảm ơn Tiểu Bảo nhé con trai.” Thẩm Y Y nhận lấy, dịu giọng : “Con rót cho cô giáo Tiểu Ngô một chén nước chè con!”

“Vâng ạ!” Tiểu Bảo khúc khích , ngây thơ sang với cô giáo: “Cô giáo Tiểu Ngô chờ con một lát nhé, con rót nước cho cô liền đây ạ.”

“À , , cô giáo cảm ơn Tiểu Bảo nhiều nhé.” Cô giáo Tiểu Ngô , bóng lưng của Tiểu Bảo, khen ngợi: “Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn.”

Hai chuyện trò dông dài về gia cảnh, Thẩm Y Y tinh ý nhận cô giáo Tiểu Ngô vẫn cứ quanh co mãi, chịu thẳng điều , đại khái là vì Đại Bảo và Nhị Bảo đều đang ở đây.

Cô bèn sai bảo Đại Bảo và Nhị Bảo. Cô dặn Đại Bảo bế Tiểu Bối ngoài sân dạo một lát, còn Nhị Bảo thì bếp cùng Tiểu Bảo chuẩn bữa cơm trưa.

Cô giáo Tiểu Ngô thấy cách chúng thoăn thoắt việc trông thạo đời đến thế, ngạc nhiên: “Ở nhà chúng cũng đều như ?”

.” Thẩm Y Y : “Chúng đều ngoan, việc nhà đứa nào cũng tranh , cũng chẳng cần nhúng tay việc gì.”

Nếu là phụ khác lời , hẳn cô giáo Tiểu Ngô sẽ nghĩ họ đang khoe con mặt giáo viên để ghi điểm. Thế nhưng, nếu là Thẩm Y Y…

Ánh mắt cô giáo Tiểu Ngô dừng đôi bàn tay thon dài, trắng ngần như ngọc của Thẩm Y Y. Chỉ thoáng qua, liền đó đôi tay của phụ nữ quanh năm việc đồng áng bếp núc. Ánh mắt cô chuyển lên khuôn mặt Thẩm Y Y. Dù sinh bốn mặt con, tuổi đời cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy, nhưng làn da cô vẫn căng mịn, non tơ, trông chẳng khác nào thiếu nữ mười chín đôi mươi. Nói cô là chị của Lý Yến Thanh Lý Yến Khải e rằng cũng tin.

 

Loading...