Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:34:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bé xổm bên cạnh Thẩm Y Y vội vàng chắn , đôi tay nhỏ trắng nõn xua xua con giun đang lúc nhúc bò đất: “Sâu to , đừng hại con!”
Con giun vẫn đang lúc nhúc, quả nhiên chui tọt trong vũng bùn đất.
“Mẹ, sâu to .” Tiểu Bối ngửa đầu với , giống như đang trấn an, bảo đừng sợ hãi.
“Tiểu Bối giỏi quá.” Thẩm Y Y dùng khuỷu tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trán Tiểu Bối.
Tiểu Bối mím môi tủm tỉm , ngây ngô xổm xuống, tiếp tục nhổ cỏ.
Trần Giai Di ngơ: “...”
Cô tự cảm thấy hơn Thẩm Y Y một bậc, kìm , cất cao giọng gọi: “Thẩm Y Y!”
Giọng điệu phần khó chịu, Tiểu Bối thấy, ngửa đầu cô , chau mày , bỗng nhiên với : “Mẹ, con thích dì .”
Dì?
Tiểu Bối phát âm tuy tròn vành rõ chữ, nhưng Trần Giai Di vẫn cô bé gì, chỉ cảm thấy đầu óc cuồng, tự chủ mà sờ lên mặt , cô già đến thế ?
Không kìm mà liếc Thẩm Y Y, tay cô dính khá nhiều bùn đất vì nhổ cỏ, nhưng lớp bùn đen càng tôn lên vẻ trắng nõn, mảnh mai của đôi tay rõ hơn.
Ngay cả Trần Giai Di cũng thừa nhận, đôi tay như thật nên vùi trong đám bùn đất dơ bẩn .
Cô tay của , do lao động quanh năm, lòng bàn tay nổi lên những vết chai cứng cỗi, làn da ngăm đen, khô ráp, nhiều chỗ thậm chí còn in hằn sẹo, trong móng tay còn đất đen…
Trần Giai Di bất giác giấu bàn tay , đó chú ý tới Thẩm Y Y liếc mắt sang , tự động hiểu rằng Thẩm Y Y đang nhạo , nhịn thẹn quá hóa giận : “Thẩm Y Y, là thấy cô thể về thành phố, đến để thăm hỏi cô, còn bảo cô khó khăn cần giúp đỡ thể tới tìm , cô cần dạy con bé châm chọc như ?”
“Tìm cô ư? Để cặp cha 'quỷ hút máu' đó của cô giúp giải quyết phiền toái ư?” Thẩm Y Y mỉa mai đáp trả.
Mặt Trần Giai Di lập tức trắng bệch.
“Anh trai, em trai cô đều yên bề gia thất cả ? Cô liệu về đó còn chốn dung ?” Thẩm Y Y tiếp tục , vốn dĩ để tâm đến kẻ gây sự , nhưng cô cứ luôn lải nhải bên tai cô mãi thôi.
“Cút .” Thẩm Y Y mất kiên nhẫn, năng cũng chẳng hề giữ kẽ: “Muốn giúp ư, cũng tự lượng sức xem xứng !”
Mặt Trần Giai Di khi đỏ khi trắng, hổ tức giận: “Thẩm Y Y, cô thật quá đáng... a!”
Trần Giai Di đang định lý lẽ với Thẩm Y Y, nào ngờ Tiểu Bối từ lúc nào nhặt một thứ gì đó từ đất ném tới, ném lên cổ của cô . Một cảm giác dính nhớp chợt ập đến, cô bỗng bật nảy lên như điện giật: “Thứ gì , ọe!”
— Con giun đất mới dọa Thẩm Y Y đó!
Thẩm Y Y sợ Trần Giai Di phát rồ mà hất con giun đất lên Tiểu Bối, liền vội vàng kéo Tiểu Bối về phía .
Tiểu Bối chỉ tay về phía Trần Giai Di, nhấn mạnh với : “Người !” Cho nên bé mới lấy con sâu to ném cô .
“Ừ, đúng , dì là , sẽ đuổi dì ngay!” Thẩm Y Y vỗ về Tiểu Bối.
Tiểu Bối Lý Thâm và Thẩm Y Y che chở cẩn thận, tính tình ngây thơ, chất phác, nhưng cô bé một năng lực đặc biệt – khả năng cảm nhận thiện ác của khác một cách cực kỳ nhạy bén.
Vừa nãy bé cảm nhận sự ác ý Trần Giai Di dành cho , trong lúc lo sợ, bé liền hành động.
Gà Mái Leo Núi
Đầu óc Trần Giai Di sắp nổ tung, một hồi la hét ầm ĩ mới chịu bình tĩnh trở , định mở miệng mắng nhiếc.
Nào ngờ, một cục bùn bất ngờ bay thẳng mặt. Trần Giai Di giật , vội vàng né tránh, kết quả khi ngẩng mặt lên là một cục bùn khác. Rốt cuộc, cô nhớ bài học xương m.á.u đó, dám đối đầu trực tiếp với Thẩm Y Y nữa, vội vàng chạy , chạy quên buông lời chua ngoa, cay độc: “Thẩm Y Y, đời của cô mãi mãi chỉ là một cô gái thôn quê, bao giờ sánh với , ha ha!”
“Rầm!” Trần Giai Di vấp thứ gì đó, ngã sấp mặt, mặt đúng lúc đập một bãi phân bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-211.html.]
Thẩm Y Y khẽ lạnh, đừng quên, cô năng lực di chuyển vật thể theo ý trong gian riêng của mà!
Dĩ nhiên Trần Giai Di hề rằng đó là do Thẩm Y Y giở trò, vũng phân bò ngay bờ ruộng, đám cỏ dại che khuất nên chẳng ai để ý thấy nó từ lúc nào.
Trần Giai Di chỉ đành tự nhận xui xẻo, hổ tẽn tò, đặc biệt là mặt Thẩm Y Y, cô căn bản dám ngẩng đầu lên thẳng, cứ thế ôm đầu chạy biến.
Nghe Vương Yến kể Trần Giai Di tìm Thẩm Y Y gây sự, Mẹ Lý giấu một cục đá lớn, vội vàng chạy tới.
Vừa thấy bóng dáng Trần Giai Di đang ôm đầu cắm cổ chạy, bà liền tò mò hỏi: “Vợ thằng hai, con đ.á.n.h nó thành đầu heo ?”
Thẩm Y Y ngẩn Mẹ Lý: “Mẹ , trong lòng , con hung dữ đến ư?”
Chứ còn gì nữa!
Đương nhiên Mẹ Lý dám thẳng như , bà sợ lát nữa Thẩm Y Y dám tay cả với . Nghĩ đến lời Nhị Bảo về của nhóc, bà đành gượng : “Đương nhiên , con hung dữ chứ? Con hiền lành yếu ớt thế , thể đ.á.n.h thành đầu heo , là nhất thời nghĩ quàng xiên .”
Thẩm Y Y cũng truy hỏi thêm.
Mặc dù cô luôn giữ quan điểm rằng với kẻ đáng ghét thì tay còn hơn suông, nhưng mặt Mẹ Lý, cô dường như từng để lộ bộ mặt hung dữ đó. Hơn nữa, vẻ ngoài của cô trông đỗi hiền lành, dễ lừa , nên Mẹ Lý cảm thấy cô dịu dàng yếu đuối cũng chẳng gì kỳ lạ.
Nếu Mẹ Lý những suy nghĩ thật của cô, chừng bà sẽ giận đến hộc máu.
Thẩm Y Y tiếp tục cặm cụi nhổ cỏ.
Mẹ Lý ném cục đá xuống, bà chơi đùa với Tiểu Bối, dáng vẻ như lơ đễnh nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vợ thằng hai, cô thanh niên trí thức Trần tới gây sự với con ?”
“Cũng thể xem là .” Thẩm Y Y đáp: “Chủ yếu là cô tới khoe khoang với con rằng cô sắp về thành phố.”
Tin tức về việc thanh niên trí thức về thành phố lan truyền nhanh.
Đương nhiên Mẹ Lý cũng , thế nên mấy hôm nay bà gần như chẳng ngủ ngon giấc, chỉ sợ Thẩm Y Y cũng về thành phố.
Dù cô kết hôn, nhưng… nếu ly hôn, đó chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay ! Hơn nữa, gia đình Thẩm Y Y quyền thế như thế, chuyện phối hợp giải quyết ly hôn cũng dễ dàng thôi…
Mẹ Lý càng nghĩ càng hoảng hốt: “Vợ thằng hai, tuy thành phố , nhưng thật nông thôn cũng mà, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Tuy… là nghèo, nhưng thằng Lý Thâm nó cũng kiếm tiền, còn đối xử với con, chẳng kém gì cuộc sống ở thành phố , con thấy ?”
Thẩm Y Y buồn rầu : “Chỉ là quá xa, về thăm cha con thì tiện.”
???
Mẹ Lý vắt óc suy nghĩ: “Nếu con nhớ cha , năm nay… cứ cách hai năm… mỗi mùa đông con đều thể cùng Lý Thâm về thăm cha con, dù thì bây giờ các cháu cũng lớn cả , cũng thể dẫn theo. Nếu con dẫn chúng theo cũng , cứ để ở nhà chăm sóc giùm con!”
“Chuyện đó để hãy tính!” Thẩm Y Y đáp.
Chuông cảnh báo trong lòng Mẹ Lý gióng lên vang dội, bà Thẩm Y Y, mấp máy môi, nhưng cuối cùng chẳng gì thêm.
Thẩm Y Y để ý đến sắc mặt của Mẹ Lý. Công việc nhổ cỏ cũng hòm hòm, cô liền dẫn Tiểu Bối chuẩn về nhà. Thấy Mẹ Lý vẫn còn sững ở đó, cô liền gọi một tiếng: “Mẹ, chúng con về nhé.”
“Ừm.” Mẹ Lý thất thần đáp, lẳng lặng theo Thẩm Y Y về nhà.
Thẩm Y Y bước cửa thì Lý Thâm cũng trở về. Anh còn kịp chào vợ, Mẹ Lý bỗng nhiên lén lút gọi : “Thằng hai, đây một lát!”
“Mẹ…” Lý Thâm mở miệng, Mẹ Lý liền động tác “suỵt”, còn liếc Thẩm Y Y một cái.
“Chúng một góc mà chuyện!” Mẹ Lý : “Nói nhỏ tiếng thôi, đừng để vợ con thấy.”
“...” Lý Thâm nhíu mày, khựng một chốc, vẫn theo ngoài.