Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:34:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế là, ngày hôm , lúc Lý Thâm , liền Lý đợi sẵn ở cổng từ sớm, chặn hỏi chuyện.
Mẹ Lý thấp thỏm, lo âu, bày tỏ hết những nỗi băn khoăn đang giày vò lòng với Lý Thâm.
Đáp những lời của , Lý Thâm chỉ một câu vỏn vẹn: “Mẹ, nếu vợ con đỗ đạt, con và các cháu cũng sẽ theo cô lên thủ đô.”
“Cả nhà cũng lên thủ đô ?” Mẹ Lý thực sự giật , ngạc nhiên tột độ.
“Ừm.”
“Con định bỏ công việc đó thật ?” Mẹ Lý hỏi dồn, vẻ mặt bàng hoàng.
“Nếu đỗ đạt thì con sẽ cần nữa.” Lý Thâm . Điều là ngay chiều nay, sẽ tới đội vận chuyển để trình bày chuyện từ chức với đồng chí Lương Quân, vì việc từ chức cần mất một tháng để thủ tục bàn giao công việc.
Mà chỉ còn chừng một tháng nữa là tới kỳ thi đại học . Lúc đó, sẽ thể đưa vợ thi. Còn thi tuyển sinh của lớp thiếu niên nhà Đại Bảo... Nghe vợ , thể lên thành phố hoặc về tỉnh thi. Anh cần dành thời gian để cùng Đại Bảo thi. nếu vẫn ở đội vận chuyển, đúng dịp cuối năm công việc bận rộn, sẽ khó lòng xin nghỉ phép.
Còn về chuyện lỡ khi từ chức mà vợ thi đỗ, hoặc điều gì đó may xảy thì …
Dĩ nhiên, vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y tính toán kỹ lưỡng nhẽ. Với tiền bạc và vật tư tích cóp, họ đủ tự tin để đối mặt, chẳng sợ những tình huống khó khăn, bất trắc hiếm hoi đó.
Mẹ Lý lo lắng: “Cái công việc nhà nước định như thế, thể bỏ là bỏ ngay chứ?”
Mẹ Lý bỗng nghĩ điều gì đó, mắt bà sáng rực lên: “Hay là con lên thủ đô, bên thông gia thể giúp con sắp xếp cho một chân công việc hơn ở đó?”
“Ba của con ạ.” Lý Thâm còn kịp hết câu thì Nhị Bảo và Tiểu Bảo bước . Nhị Bảo nhanh nhảu đáp lời Lý.
Tối qua, trong bữa cơm, khi chuyện và các con đều sẽ lên thủ đô học hành, Nhị Bảo lo lắng hỏi một câu ai sẽ chăm sóc Tiểu Bối, thì bố cho ông sẽ ở nhà coi sóc cô bé.
"Đến lúc , và tụi con đều lên đường học hành, bố ở nhà coi sóc Tiểu Bối!"
"Cái gì?" Mẹ Lý ngớ , lắp bắp: "Thế thì mà chứ!"
Đàn ông con trai ai ở nhà chăm con bé! Dẫu vợ Lý Thâm so đo, nhưng bên sui gia thì sẽ coi thường thằng bé mất thôi.
Nói thì , cái chức vụ ở đội vận chuyển vẫn là công việc vẻ vang nhất!
Mẹ Lý thở dài thườn thượt, ngập ngừng khuyên nhủ: "Thằng hai , là con để Đại Bảo và các cháu theo vợ con lên thủ đô học hành, còn con thì cứ ở đây, giữ vững cái công việc ở đội vận chuyển. Tiểu Bối thì cứ để trông nom cho con, nhé?"
"Không , ạ!" Lý Thâm còn kịp mở miệng, Nhị Bảo nhanh nhảu xen , ý là gia đình quây quần đủ mặt, thể để bố và em út ở chứ.
"Anh hai!" Tiểu Bảo kéo vạt áo Nhị Bảo, hiệu.
Nhị Bảo định quát Tiểu Bảo một trận, thầm nghĩ, thằng bé dám ngắt lời lớn khi đang bàn chuyện? Đến cả bố đang , còn chẳng dám chen ngang!
Cậu cúi xuống, thấy Tiểu Bảo đang chiều ám chỉ điều gì đó.
Cậu đầu , rốt cuộc cũng chú ý tới ánh mắt chăm chú của bố đang .
"Ấy c.h.ế.t!" Nhị Bảo rụt cổ líu ríu. Cậu sai gì ư?
Lý Thâm nhướng mày hỏi: "Con hôm nay đến trường ?"
"Hôm nay thứ Bảy mà bố!" Nhị Bảo lí nhí đáp: "Đâu cần đến trường ạ."
Lý Thâm tiếp lời, giọng điệu sắc bén: "Thế thì con việc gì ?"
"..." Trực giác của Nhị Bảo mách bảo, nếu dám trả lời "", thể nào bố cũng sai mấy việc khó nhằn. Dù cũng học vài năm, cũng ý lớn, vội vàng đáp lời: "Có ạ, con hái rau!"
Ánh mắt Lý Thâm sắc như d.a.o cau.
Tiểu Bảo thật sự giận hai mà kém cỏi, thầm nghĩ, lẽ nên theo bố , để khỏi vạ lây. Cậu bé vội vàng bổ sung một câu: "Bố ơi, là gọi con và hai ạ."
Gà Mái Leo Núi
Lý Thâm nhắc đến vợ, sắc mặt liền dịu , thôi trách nữa: "Thế thì còn mau ?"
"Vâng ạ." Tiểu Bảo kéo tay hai , vội vã chạy biến.
"Ơ kìa!" Nhị Bảo ngỡ ngàng chạy theo Tiểu Bảo, trong bụng thắc mắc, ánh mắt lúc nãy của bố rõ ràng là giáo huấn một trận cơ mà? Sao dễ dàng bỏ qua như thế nhỉ?
Nhị Bảo: "Cái gì cơ?"
Thằng bé Tiểu Bảo đang giáo huấn ư? Rốt cuộc thì ai mới là , ai là em ở đây chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-223.html.]
Nhị Bảo sầm mặt : "Cái thằng nhóc con ..."
" mà, nể tình em tay kịp thời giúp , em sẽ so đo với ." Tiểu Bảo ngắt lời Nhị Bảo, dù chiều cao chỉ mới tới n.g.ự.c của hai, nhưng dáng một ông nhỏ, bĩu môi : " hai , nể tình hai chúng là em ruột, em một lời khuyên dành cho , lắng cho kỹ đấy!"
"Mày là em mà, ... cần tao mày khuyên cơ chứ?"
Nhị Bảo giơ tay véo tai Tiểu Bảo, nhưng kịp véo, lời còn dứt.
"Anh cứ em hết mà!" Tiểu Bảo ôm tai né tránh, lùi: "Nếu còn bố giáo huấn cho trò đấy!"
Nhị Bảo: "..."
Cậu quyết định nén giận, xem Tiểu Bảo rốt cuộc thể điều gì hồn, chứ nếu ... hừ!
"Thế thì mau !" Nhị Bảo lườm cháy mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo hì hì, : "Nếu lỡ bố ý, cứ nhắc tới là !"
Nhắc tới ư? Nhị Bảo nghi hoặc hỏi : "Thật sự hữu dụng đến ?"
"Hầu hết đều hiệu nghiệm ạ!" Tiểu Bảo thụt lùi, nhân lúc hai còn đang ngẫm nghĩ, ba chân bốn cẳng chạy biến , chỉ kịp để một câu: "Anh hai, tự hái rau nhé, em về nhà rửa bát đây!"
"..." Nhị Bảo mãi mới ngớ , tức giận mắng lớn: "Cái thằng nhóc ranh , dám lừa mày ! Xem mày về nhà đ.á.n.h cho mày một trận !"
Về phía Lý Thâm. Mẹ Lý vẫn còn đang một mực khuyên can đừng vội từ bỏ công việc ở đội vận chuyển.
"..." Lý Thâm bỗng nhiên xoay , ánh mắt thâm thúy hỏi: "Mẹ ơi, sợ con ở nhà trông nom con cái, vợ con sẽ bỏ mất ?"
Mẹ Lý khựng , đôi mắt ngẩn .
Lý Thâm chốt bằng một câu hỏi đầy ẩn ý: "Mẹ nghĩ xem, đối với con, vợ quan trọng hơn công việc quan trọng hơn?"
Mẹ Lý: “...”
Lời như gáo nước lạnh tạt Mẹ Lý, nếu Lý Thâm ở nhà mà việc, thì vợ con trai thứ hai bỏ thì ? Cô gia thế , học vấn, trẻ trung hệt như cô gái mười tám… thậm chí còn xinh hơn nhiều thiếu nữ tuổi đôi mươi. Nói cô độc , chắc chắn chẳng ai nghi ngờ.
Nếu cô về thủ đô, chắc chắn sẽ ít theo đuổi!
Mẹ Lý rơi thế khó xử.
Lý Thâm dội thêm một gáo nước lạnh nữa: “Ba đứa nhỏ đều theo vợ con đến thủ đô, nếu cô về nữa, chắc chắn ba đứa nhỏ cũng sẽ chẳng về !”
!!!
“Vậy .” Mẹ Lý sợ tới mức năng lộn xộn: “Con, con vẫn nên đến thủ đô !”
Bị coi thường thì coi thường , vẫn hơn là mất cả vợ lẫn con!
…
Lý Thâm từ chức, suýt chút nữa khiến Lương Quân bùng nổ, câu đầu tiên ông thốt chính là: “Lại là vì vợ của em?”
Lý Thâm mấy hài lòng với cái giọng điệu của Lương Quân khi nhắc đến vợ , giọng chợt lạnh mấy phần: “Vì vợ em thì ?”
Lương Quân nhận dùng ngữ khí như thể Thẩm Y Y đang liên lụy Lý Thâm, khiến Lý Thâm vui.
Ông dịu giọng : “Tiểu Thâm, em ý gì khác, nếu em từ chức là bởi vì tìm chỗ hơn, tuyệt đối sẽ cản em. Anh đây hiểu năng lực của em, chỉ cần em nguyện ý, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi cái miếu nhỏ của thôi! … em thật sự tìm chỗ hơn ?”
Lương Quân thiếu điều rằng cam tâm phí hoài tiền đồ của !
Lý Thâm vẫn khẳng định: “Phải!”
Lương Quân chợt thẳng dậy: “Ở ?”
“Năm năm nữa.” Lý Thâm , chỉ cần giống như vợ , kinh tế thị trường khôi phục, sẽ thể chứng minh bản .
Lương Quân: “...” Thật sự chỗ , vì đợi năm năm ?
C.h.ế.t tiệt, thế mà lấy thời gian để lừa gạt ông !