Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:26:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nể mặt Lý, đều gượng gạo vài tiếng.
Mẹ Lý tự giác chuyển chủ đề: “Ài, bên ngoài lạnh quá, chúng đừng hóng gió lạnh ở đây nữa, về nhà thôi?”
“Dạ .” Thẩm Y Y .
Bên Lý Thâm cùng Triệu Hữu Lương lấy hành lý của họ xuống. Sau khi tạm biệt Triệu Hữu Lương, liền trở về đội vận chuyển.
Lý Thâm và ba đứa con trai cầm hành lý. Thẩm Y Y thì dắt Tiểu Bối theo bố Lý về phía nhà .
Vốn dĩ những vây xem theo họ về, chỉ tại chỗ dõi mắt theo họ xa dần.
Có hâm mộ tấm tắc : “Gia đình họ đổi lớn, nếu gặp ngoài đường, cũng chẳng dám nhận !”
Cách ăn mặc ở thủ đô vốn thời thượng hơn so với thôn Thanh Thủy nhiều. Cộng thêm bây giờ thời thế khác xưa, Thẩm Y Y ưa chuộng cái , cần giấu giếm như thuở . Dù là cô Lý Thâm và các con, trong khoản ăn mặc, cô dụng tâm phối hợp cho hợp với khí chất, tính cách riêng của từng .
So với một năm vì để đảm bảo sự an , phong cách của cả nhà đương nhiên đổi khác nhiều.
“Chứ còn gì nữa? Thẩm Y Y khỏi , vốn dĩ cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc từ trong trứng nước, chút cũng chẳng lạ gì! mấy đứa nhỏ nhà họ, đúng là giống trẻ con lớn lên ở nông thôn chút nào, còn Lý Thâm nữa chứ, chao ôi, thần thái còn mạnh mẽ hơn cả , tưởng vị lãnh đạo nào đó tới thăm cơ đấy!”
“ là khác khác phận!” Có buột miệng cảm thán.
Nói đều là sự ngưỡng mộ, ai bảo Lý Thâm cưới vợ như thế? Ai bảo Lý Thâm gan lớn đến ? Ai bảo họ cái khí chất như Lý Thâm?
“Này , mấy lời của các cho lắm đấy, cái gì mà cành vàng lá ngọc? Trong nhà Thẩm Y Y là công nhân chính quy và phần tử trí thức cả, bây giờ ngay cả cô cũng là sinh viên đại học thực thụ, các đừng mà vu khống cho lung tung!” Vương Yến tức giận .
Bây giờ ai ai cũng quan hệ giữa Vương Yến với Thẩm Y Y , ngượng hai tiếng: “Ấy da, chúng cũng ý đó, chỉ là khen ngợi cô thôi mà, hơn nữa bây giờ hội cách mạng cũng còn nữa , ai còn chấp nhặt chuyện gì chứ?”
“Không chấp nhặt thì nhất.” Vương Yến liếc xéo bọn họ: “Nếu cho Thẩm Y Y , đến lúc đó cô mà tới tìm các tính sổ thì đừng trách nhắc nhé!”
Mọi : “...” Thế là giải tán giải tán.
Bởi vì cha Lý vẫn đang thương, tiện ở bên ngoài quá lâu, Chu Phong Thu liền đưa ông về nhà cũ.
Phía Thẩm Y Y thì đang tay xách nách mang hành lý, cả nhà về thẳng căn nhà nhỏ của họ .
Một năm về, trong nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi họ rời , hề bẩn thỉu lộn xộn như Thẩm Y Y vẫn tưởng tượng, là thường xuyên tới quét dọn.
Còn ai tới quét dọn, Thẩm Y Y cần nghĩ cũng đoán .
Cô thành tâm một tiếng cảm ơn với Lý: “Mẹ, con cảm ơn !”
“Có gì đáng cảm ơn chứ? Các con ở nhà, trông nom giúp các con là lẽ đương nhiên mà.” Mẹ Lý ha hả , bàn còn chút bụi, mang theo chút áy náy : “Mấy hôm đến mùa thu hoạch, qua quét dọn , nhà cửa bám đầy bụi .”
“Không , đợi lát nữa quét dọn chút là mà.” Thẩm Y Y : “Vẫn ở ngon lành!”
“A!” Bên Nhị Bảo phấn khích c.h.ế.t, chạy vòng quanh sân: “Cuối cùng con cũng về !”
Mẹ Lý nhóc hưng phấn khôn tả, ngay đó Tiểu Bảo ôm cánh tay: “Bà nội, con nhớ bà c.h.ế.t !”
“Bà cũng nhớ con c.h.ế.t !” Nhìn đứa cháu trai một năm gặp, Lý vô cùng yêu thích: “Tiểu Bảo của chúng ngày càng trai đấy nhé!”
“Vậy con thì ạ, bà nội, còn con nữa?” Nhị Bảo chịu thua kém mà sán .
“Không trai bằng em .” Tiểu Bảo châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-288.html.]
Gà Mái Leo Núi
“Hứ.” Nhị Bảo phục, đanh giọng : “Em còn cao bằng !”
Hai thằng em thối bắt đầu chí chóe với , Đại Bảo thì tham gia với chúng, đặt đồ xuống, cầm giẻ bắt đầu lau dọn.
Lý Thâm thấy , liền gõ đầu hai em đang đùa giỡn: “Mau đặt đồ xuống, dọn dẹp nhà cửa ngay , nếu đừng hòng ngoài chơi!”
Nhị Bảo nãy vốn hẹn với Hà Vệ Đông bọn họ cất hành lý xong sẽ chơi, nghĩ tới quét dọn vệ sinh nhà cửa, liền dời sang buổi tối.
“Tới đây tới đây.” Nhị Bảo xắn tay áo, túm lấy Tiểu Bảo, bắt đầu to: “Chỉ chút việc vặt thôi, lẽ nào còn thể khó con ?”
“Vậy giao hết cho em nhé?” Đại Bảo đưa giẻ lau cho .
Nhị Bảo: “...”
Cười he he, đẩy giẻ lau : “Lỡ lời lỡ lời , là chút việc cỏn con, lẽ nào còn thể khó mấy em chúng chứ?”
Đại Bảo hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lau chùi.
Thẩm Y Y vốn định dọn dẹp phòng ngủ của hai vợ chồng, thì Lý Thâm bưng một chiếc ghế lau sạch tới. Anh dịu dàng: “Vợ , chuyện quét dọn cứ để mấy cha con lo liệu, em nghỉ một lát . Anh sẽ sang bên nhà cũ đun chút nước nóng cho em tắm rửa, xong xuôi là thể nghỉ ngơi .”
Tiểu Bảo bên thấy, liền cất giọng lanh lảnh: “Phải đó ơi, bây giờ chúng con sẽ quét dọn giường trong phòng bố , đợi lát nữa trải chăn lên, nóng giường là thể ngủ một giấc thật ngon lành !”
Nhị Bảo dứt lời, Đại Bảo và Tiểu Bảo cần gọi, tự động cầm chổi quét tước căn phòng nhỏ của bố .
Tiểu Bối thấy cũng cun cút lẽo đẽo theo, định bụng phụ giúp quét dọn, nhưng chẳng mấy chốc ba lớn vội vàng đuổi : “Tiểu Bối ngoan, nghỉ ngơi với con.”
“Tiểu Bối mệt ạ.” Cô bé .
“Không mệt cũng nghỉ với .” Ba lớn cho Tiểu Bối nhúng tay , thế là cô bé đuổi một cách tội nghiệp, bặm môi phụng phịu .
Thẩm Y Y phì , bụng bảo cuối cùng cũng cùng hội cùng thuyền với . Cô vẫy tay: “Thôi , đây nghỉ với con.”
Tiểu Bối hai tay chắp lưng, bước đôi chân ngắn ngủn tới.
Thẩm Y Y bụng đói, liền thò tay một túi hành lý lấy đồ .
Vì họ ở nhà lâu, ăn Tết xong là trở về ngay, nên hành lý mang theo cũng chẳng đáng kể, ngoài mấy bộ quần áo thì là đồ ăn: nào thịt, nào bánh quy, nào kẹo, đều là những thứ Thẩm Y Y kịp thời lấy từ gian riêng lúc chuẩn về.
Cô bóc một gói bánh xốp cho Tiểu Bối, lấy thêm hai gói khác, định bụng đưa cho Lý một gói thì thấy bà xắn tay áo, cầm chổi lông gà quét dọn nhà cửa !
“Mẹ ơi.” Thẩm Y Y gọi bà: “Đừng quét nữa ạ, cứ để ba đứa nhỏ chúng con cho.”
Mẹ Lý xua tay: “Không , mệt . Mấy đứa tàu mấy ngày trời mới là mệt mỏi. Mẹ phụ một tay cho xong sớm, các con cũng nghỉ ngơi sớm.” Nói đoạn, bà thoăn thoắt quét quét lau lau, tay chân cứ thoăn thoắt ngừng nghỉ!
Thẩm Y Y: “...”
là lâu ngày gặp, cảm giác chồng cô cứ nhiệt tình hơn hẳn khi!
Hết cách, Thẩm Y Y đành gọi Nhị Bảo: “Nhị Bảo, bà nội con đang việc kìa!”
“Hả?” Nhị Bảo từ trong phòng , thấy đúng là bà nội đang hì hục việc, liền nhíu mày: “Bà ơi, bà cứ bảo lớn tuổi , còn mấy việc nặng nhọc thế chứ? Bà mau nghỉ , cứ để mấy em chúng con lo, bà với cứ đó chuyện trò, ăn uống ạ!”
Mẹ Lý: “...” Bà ngớ .