Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:27:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Lý Thâm rời , Thẩm Y Y liền đến dãy phòng phía Tây. Hiện tại, khu vực ba gian phòng, một trong đó dùng xưởng may nhỏ, bên trong kê hai chiếc máy may, chất đầy vải vóc ở góc tường và những bộ quần áo thành treo gọn gàng giá.

Lý Đại Nha đang miệt mài bên máy may, còn Lý thì phụ giúp cô bé cắt vải.

"Lâm Đại Nữu ạ?" Thẩm Y Y hỏi.

"Con bé đang dùng bữa trưa," Lý đáp, "Con ăn gì đúng ? Mẹ phần cơm để cho con đó, mau ăn !"

"Con và Thâm ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh ạ." Thẩm Y Y tiến lên định phụ giúp.

Mẹ Lý nhanh chóng ngăn cô , "Con bận rộn cả buổi sáng , mau nghỉ . Tay chân nhanh nhẹn hơn con nhiều."

Thẩm Y Y: "..."

Thôi .

trở về phòng chính, cha Lý đang chơi đồ chơi cùng lũ trẻ, còn Lâm Đại Nữu thì cạnh đó ăn cơm.

Gà Mái Leo Núi

Nghe xong, Thẩm Y Y mới lũ nhóc đang hóa thành các nhân vật trong Tây Du Ký. Tiểu Bảo đóng Tôn Ngộ Không, Tiểu Bối là Trư Bát Giới, An An thì Bạch Long Mã, còn Khoái Khoái và Lạc Lạc là Sa Tăng và Đường Tăng. Vượng Tài đáng thương trở thành yêu quái.

Cả đám nhỏ hùa "đánh hội đồng" mỗi Vượng Tài – ngoại trừ Tiểu Bảo, những đứa khác cơ bản còn chẳng phân biệt ai là phe địch, ai là phe . Khoái Khoái và Lạc Lạc thậm chí còn bộ, chỉ bò lổm ngổm theo chân các chị, còn cha Lý thì kè kè phía , đề phòng chúng va vấp ngã.

Vừa thấy Thẩm Y Y bước , lũ nhóc như ong vỡ tổ ùa đến vây lấy cô. "Yêu quái to gan, mau nộp mạng!"

"Ai, ai, ai?" Tiểu Bảo, đang sức "đánh" Vượng Tài, vội vàng chạy tới ngăn cản, "Đây là Vương Mẫu nương nương! Là một nhà, thể đánh!"

Nghe , lũ trẻ con ngơ ngác , tiếp tục tấn công Vượng Tài.

Thẩm Y Y: "..."

Lâm Đại Nữu tít mắt, ngậm miệng.

Thẩm Y Y xuống, bực buồn , "Mấy đứa trẻ con đúng là ồn ào chịu ."

"Chúng còn nhỏ mà, ồn ào một chút cũng là chuyện ." Lâm Đại Nữu , nhớ cảnh nhà ở quê ngày , nào bao giờ náo nhiệt như thế .

"Cũng đúng," Thẩm Y Y gật gù, chợt nhớ điều gì. "À đúng , chị lo xong chuyện trường tiểu học cho Vượng Tài và An An . Vì là học sinh dự thính, học phí sẽ đắt một chút, ba mươi đồng một học kỳ."

"Ba mươi đồng?" Lâm Đại Nữu sửng sốt. Ở quê, một học kỳ chỉ mất hai ba đồng thôi. giờ đây, cô kiếm kha khá tiền, ba mươi đồng đối với cô cũng đáng kể. Cô liền : "Được thôi chị Y Y, cảm ơn chị nhiều lắm!"

"Không ," Thẩm Y Y đáp. Không thấy Nhị Bảo , cô hỏi Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, hai con ?"

"Anh đang học bài trong phòng!" Tiểu Bảo nhanh nhảu trả lời.

Nhị Bảo nhà cô đúng là đứa trẻ tự giác! Thẩm Y Y vui mừng thầm nghĩ, chợt cha Lý ––

" , thằng bé còn ăn cơm đó," Cha Lý chợt nhớ . "Lúc ăn cơm gọi thằng bé , nhưng nó bảo xong bài thi mới ăn, mà nãy giờ vẫn thấy nó !"

Vậy mà còn ăn cơm? Thẩm Y Y khẽ nhíu mày.

Lâm Đại Nữu vô cùng ngưỡng mộ: "Nhị Bảo nhà chị quả là đứa chăm chỉ, em thấy đứa nhỏ nào siêng năng như luôn."

Cho dù chăm chỉ thì cũng nên đến mức bỏ bữa như thế.

Thẩm Y Y gọi Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, con gọi hai con ăn cơm, bảo là gọi con ."

"Vâng ạ!" Tiểu Bảo chạy ngay .

Thẩm Y Y bếp múc cơm cho Nhị Bảo, pha thêm một ly sữa. Vừa trở phòng khách, cô tiếng Nhị Bảo gắt gỏng: "Em đừng phiền nữa , còn đúng một bài nữa là xong!"

"Lúc nãy cũng một bài nữa là xong, cái bài lâu thế?" Tiểu Bảo líu lo, "Em giải một bài vèo cái xong."

"Em , việc bao lâu thì liên quan gì đến em?" Giọng Nhị Bảo rõ vẻ khó chịu.

"Anh còn ăn cơm!"

Nhị Bảo gằn giọng: "Không ăn ! Mau ngoài cho !"

"Là gọi ăn cơm mà!" Tiểu Bảo vẫn cố cãi.

Cả phòng im lặng một chốc.

"Rầm!" một tiếng, Nhị Bảo nổi giận đùng đùng bỏ ngoài.

Tiểu Bảo lẽo đẽo theo , chắc vì mắng mà bé thấy ấm ức: " ơn mắc oán mà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-315.html.]

"Em còn ?" Nhị Bảo cáu kỉnh.

"Đừng cãi , đừng cãi nữa." Cha Lý vội vàng can, thấy khuôn mặt bực bội cau của Nhị Bảo, cha Lý kéo Tiểu Bảo , hiệu cho bé đừng thêm.

Tiểu Bảo cũng giận dỗi, tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác, tức tối chạy ngoài. Cha Lý giữ cũng chẳng kịp.

"Tiểu Bảo!" Thẩm Y Y gọi với theo.

Bước chân Tiểu Bảo khựng , miễn cưỡng giải thích một câu: "Mẹ, con tìm bạn bè chơi, lát nữa sẽ về!"

"Đừng về muộn quá đấy!" Thẩm Y Y dặn dò.

"Biết ạ!" Tiểu Bảo phóng như bay.

Trong phòng khách chỉ còn Nhị Bảo đang hầm hầm tức giận. Những đứa trẻ khác đều bé dọa sợ, xô đẩy trốn lưng Vượng Tài, đứa lớn nhất trong đám, sợ đến mức dám ho he lời nào.

Mẹ Lý và Lý Đại Nha ở phòng bên thấy tiếng ồn cũng nhanh chóng chạy tới: "Có chuyện gì ?"

"Anh hai hung dữ!" Đám trẻ nháo nhào chạy đến tố cáo.

Đám , Nhị Bảo đang hầm hầm một cục bên bàn, Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y tiến gần, đặt bát cơm mặt Nhị Bảo, dịu giọng: "Ăn cơm con!"

Nhị Bảo vốn nổi giận đùng đùng, một cái, mở miệng định gì đó thôi. Cậu bưng bát cơm đến mặt, ăn ngồm ngoàm từng muỗng lớn.

"Ăn chậm thôi," Thẩm Y Y , đẩy ly sữa đến mặt bé, "Uống chút sữa , kẻo nghẹn."

"Mẹ, bây giờ con đang bực bội lắm, đừng gì với con cả, con nổi giận với ." Nhị Bảo , và thêm muỗng cơm miệng, nhưng tốc độ chậm trông thấy.

"Vậy chẳng gì cả, cứ đây với con thôi, ?" Thẩm Y Y hỏi.

Nhị Bảo im lặng gật đầu.

Mẹ Lý và thấy thế, hiểu ý liền kéo mấy đứa nhỏ ngoài để Nhị Bảo yên tĩnh.

Sau một hồi im lặng, Nhị Bảo cuối cùng cũng ăn xong. Tâm trạng bé dường như khá hơn nhiều, lúc mới lên tiếng: "Mẹ, !"

"Có học đến phát bực con?" Thẩm Y Y hỏi.

Nhị Bảo lắc đầu, gật đầu, mím môi đầy vẻ bướng bỉnh.

"Nếu thấy khó chịu thì đừng học nữa." Thẩm Y Y .

"..." Nhị Bảo khựng , ngẩng đầu cô một cái, lí nhí hỏi: "Không học thì con thi trường quân đội ?"

"Không bảo con từ nay về cần học nữa," Thẩm Y Y kiên nhẫn giải thích, "Ý của là nếu như con học mệt , thể ngoài hít thở khí, chơi với em trai, em gái , con xem lúc nãy bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ thế nào kìa?"

"Con cần chơi , đều là mấy đứa nhóc con!" Nhị Bảo ghét bỏ .

"Vậy thì tìm cả." Thẩm Y Y gợi ý, "Anh con đang ở nhà bà ngoại, con cũng thể qua nhà bà ngoại mà chơi, dù bây giờ còn đến ngày khai giảng, con cứ chơi thỏa thích đến lúc khai giảng."

Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm, ép học nữa! "Mẹ, sợ con chơi nhiều quá, còn tâm trạng học hành gì nữa ?"

Cậu vẫn nhớ rõ lúc nào cũng ân cần nhắc nhở tập trung học hành!

"Mẹ chỉ con thiếu kiến thức mà thôi," Thẩm Y Y dịu dàng . "Chính con là bày tỏ nguyện vọng thi trường quân đội, mới khuyến khích con học hành như , con quên ?"

Nhị Bảo: "..."

" giờ con thấy chút trường đó nữa," Nhị Bảo lựa lời khéo, chính xác hơn là bé cảm thấy thể học nổi. "Một đề con thấy khó quá, con !"

Thẩm Y Y hiểu rõ nỗi lòng của con, cô thở dài trong lòng. Thứ gọi là chỉ thông minh , đôi khi cứ cố gắng là sẽ theo kịp. Bản tính của Nhị Bảo vốn là một đứa trẻ yêu thích sách vở, việc nỗ lực học tập đến mức đáng khen .

Ban đầu Thẩm Y Y chỉ mong Nhị Bảo thể sống một cuộc đời vui vẻ là đủ. Nếu việc học hành khiến con đau khổ đến , cô nên thuận theo ý con, ủng hộ con đường mà con .

Thế nhưng, thấy vẻ mặt bướng bỉnh và chút cam lòng của Nhị Bảo, cô con nuối tiếc vì giây phút chùn bước hiện tại. Cô liền , "Hay là dẫn con xem một bộ phim nữa nhé, ? Nếu đó con vẫn từ bỏ việc thi trường Quân Đội, thì sẽ ủng hộ con!"

"Vâng ạ!" Nhị Bảo nhanh chóng đáp lời, trong lòng bé cũng cần một lý do để tiếp tục kiên trì.

"Được , hai con xem phim nhé?" Thẩm Y Y nhẹ nhàng hỏi dò.

"Gọi cha cùng nữa ạ," Nhị Bảo .

 

Loading...