Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 334-339

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:27:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Ngô đột ngột ngẩng đầu: "Con cái gì? Con đang đuổi về? Sao con lương tâm như thế chứ? Mẹ tốn bao sức lực để tới đây, con là vì cái gì? Hả? Bây giờ con mà chán ghét ? Muốn đuổi ? Con..."

"Mẹ!" Ngô Tiểu Mạn quát lên một tiếng đầy dứt khoát: "Mẹ gây chuyện đủ ? Mẹ thật sự con ngóc đầu lên ở nhà họ Thẩm , con ly hôn mới hài lòng đúng ?"

Ngô Tiểu Mạn từng chuyện với Ngô bằng giọng điệu nghiêm nghị như . Mẹ Ngô thể tin nổi chằm chằm cô : "Con!"

Ngô Tiểu Mạn thấy như thế, bất lực thở dài khẽ nhắm mắt: "Con xin , con cũng chuyện với như ! con chỉ mong thể bình tĩnh để chúng cùng chuyện. Nếu , thôi! Con là con gái của , đương nhiên con sẽ vẫn về phía . Con sẽ ly hôn!"

Mẹ Ngô trừng mắt Ngô Tiểu Mạn, cuối cùng vẫn chịu thua. Bà xuống bên giường, mặt lạnh như tiền, hệt như : "Được, !"

Ngô Tiểu Mạn hít một thật sâu mới chậm rãi cất lời: "Mẹ, hai nhà chúng một cách , oán hận của dành cho nhà họ Thẩm chất chứa quá sâu đậm, và nhà họ Thẩm cũng ngày càng khúc mắc với . Mẹ về nhà ít nhất cũng thể xoa dịu phần nào mối quan hệ !"

"Về nhà chẳng lẽ là sợ bọn họ ? Mẹ về !" Mẹ Ngô khẽ đáp.

"Vậy thì con sẽ ly hôn, con và cùng về!" Ngô Tiểu Mạn kiên quyết.

Mẹ Ngô tức đến mức c.h.ế.t: “Rốt cuộc con là con gái của ai hả? Dùng chuyện ly hôn để uy h.i.ế.p , con ly hôn chẳng lẽ là chịu thiệt thòi ? Người chịu thiệt thòi chính là con đó, sợ con chịu khổ! Còn dám uy h.i.ế.p nữa hả, cái con bé c.h.ế.t tiệt !"

Lòng Ngô Tiểu Mạn mềm nhũn, giọng cô cũng dịu xuống: "Mẹ, con là suy nghĩ cho con, nên con mới đành dùng cách để nhượng bộ. thể vì con mà hy sinh một chút chứ, huống hồ những chuyện vốn dĩ chính là khơi mào !"

Mẹ Ngô mặt , n.g.ự.c bà phập phồng. Qua một lúc lâu, cuối cùng bà cũng gật đầu: "Được thôi, con bảo về, sẽ về! yên tâm để con ở đây một , con nhất định về với !"

"Làm con về với , con còn học..." Ngô Tiểu Mạn cau mày .

"Mẹ bây giờ, khi con nghiệp thì về." Mẹ Ngô ngắt lời cô: "Bây giờ con là sinh viên năm ba, còn một năm rưỡi nữa là nghiệp. Con và Thẩm Vũ Hoành kết hôn, nhưng hộ khẩu của con vẫn chuyển về nhà họ Thẩm, vẫn ở tỉnh Tân Cương. Hiện tại chính sách nghiệp đại học là phân công về nơi hộ khẩu, thế thì con cần chuyển nữa."

"Mẹ, thế nhưng đây con thi tuyển ở thủ đô, là vì Vũ Hoành sẽ điều động về thủ đô công tác... Không , , hiện tại con bảo về nghĩa là sẽ cho đến nữa ! Lúc chúng bàn bạc , chờ con nghiệp, Vũ Hoành điều về thủ đô, bố về hưu, đó chúng sẽ đến thủ đô sinh sống..."

"Dù con bảo về, sẽ tới nữa ." Mẹ Ngô ngang ngược .

Ngô Tiểu Mạn lập tức hiểu ý của . Ngụ ý của là nếu về thì dù Thẩm Vũ Hoành về thủ đô, cũng sẽ vướng bận và con trai, cuối cùng chọn ở tỉnh Tân Cương, như đạt mục đích trả đũa nhà họ Thẩm.

"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn cau mày : "Kể cả vì nhà họ Thẩm nữa, lẽ cũng rõ ràng, bất kể là con Vũ Hoành, việc thể ở thủ đô là nhất cho tương lai của chúng con!"

"Mẹ chứ." Mẹ Ngô cảm thấy chiêu của quả là cao tay, bà bình thản như , : "Vậy nên xem nhà họ Thẩm là quan tâm đến là đến tương lai của con trai !"

Ngô Tiểu Mạn cạn lời: “Đó cũng là tiền đồ của con gái và con rể của đấy!"

"Con đừng thêm phiền nữa!" Mẹ Ngô quát cô: "Lần nhất định khiến nhà họ Thẩm cúi đầu !"

Ngô Tiểu Mạn: "..." Thôi , dù cũng đồng ý về , thế là đủ.

Trong phòng ăn.

Mẹ Thẩm chút đau đầu, thở dài: “Cứ sống thế thì chi bằng chia nhà cho xong.”

nghĩ đến chuyện sống riêng, nhưng Thẩm Vũ Hoành ở nhà. Nếu chỉ tách riêng hai con Ngô Tiểu Mạn , thế nào cũng chút hợp lý. Hơn nữa, thái độ của Ngô cũng đổi, nên chuyện ở riêng bà gạt phăng sang một bên.

"Không hợp thì tách !" Mẹ Lý lập tức đồng tình: "Tình cảnh nhà còn phức tạp hơn nhà bà nhiều, cũng đau đầu suốt một thời gian dài, nhưng về sống riêng , ai nấy tự lo việc của , vui vẻ hơn nhiều so với việc cứ kéo dài mãi thế !"

Mẹ Thẩm khẽ gật đầu, chiều suy nghĩ. Bà về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y lắc đầu. Chuyện Ngô cố tình nhắm họ, mà là vấn đề trong mối quan hệ giữa Thẩm và Ngô Tiểu Mạn, cô tiện lên tiếng can thiệp, bèn : "Mẹ, cứ quyết là ạ!"

Mẹ Thẩm sang cha Thẩm. Mọi chuyện trong nhà vẫn luôn do Thẩm quyết định, cha Thẩm cũng ít khi nhúng tay, ông chỉ gật đầu : "Tất cả theo bà."

"Vậy lát nữa sẽ chuyện với Tiểu Mạn." Mẹ Thẩm cũng quyết đoán, quyết định là ngay!

Vừa dứt lời, Ngô Tiểu Mạn bước tới.

Không Ngô Tiểu Mạn thấy , nhưng Thẩm cũng hề bối rối vì bắt gặp. Dù bà cũng chuẩn chuyện với Ngô Tiểu Mạn , chẳng qua là cô sớm hơn một chút thôi. Bà bèn hỏi: "Tiểu Mạn, con ?"

"Mẹ con ạ." Ngô Tiểu Mạn nghiêm túc : "Bố, , dì, Lý Thâm, Y Y, con xin về chuyện liên quan đến con. Quả thực con đúng, gây phiền phức cho , con vô cùng xin ! Hiện tại bà định về nhà ở một thời gian ngắn, ngẫm nghĩ thêm một thời gian. Con mong thể tha thứ cho bà nhiều một chút, con cám ơn!"

"Mẹ con về nhà?" Mẹ Thẩm ngạc nhiên. Mẹ Ngô chỉ một đứa con gái là Ngô Tiểu Mạn, bà coi con cưng như trứng mỏng, nâng như nâng hoa, cũng kè kè bên cạnh. Ngay cả chăm Thành Thành cũng nâng niu trong lòng bàn tay, sợ rớt, ngậm trong miệng, sợ tan. Có điều bản Thẩm cũng thương yêu Thẩm Y Y, ở phương diện bà cũng thể hiểu Ngô.

Lại vì con trai cưới con gái độc nhất của bên đó nên bà tán thành việc con cái nên lo lắng, phụng dưỡng cho cả cha hai bên. Bởi , bà gì về chuyện Ngô đến thủ đô. giờ Ngô về?

Gà Mái Leo Núi

Mẹ Thẩm về phía Ngô Tiểu Mạn, trầm tư, đoán chừng đây là ý của Ngô Tiểu Mạn. Bà trầm ngâm một lát, về tỉnh Tân Cương thì chứ? Bà vẫn là ruột của Ngô Tiểu Mạn! Mâu thuẫn vẫn còn nguyên đó!

Mẹ Thẩm suy nghĩ một lát, : "Tiểu Mạn, thật lòng, gia đình con quả thực chút khó hòa hợp! bất kể con với gia đình thế nào, bà vẫn yêu con, những gì bà bỏ cho con là thật lòng. Con cần vì chuyện nhà mà bảo bà trở về, buồn lòng."

"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn xúc động. Mẹ chồng của cô quả là một thấu tình đạt lý, nhưng ruột của cô hiểu chứ?

Mẹ Thẩm tiếp tục : "Vậy thế , Tiểu Mạn, con và Vũ Hoành con cái, cũng coi như lập thành một gia đình nhỏ. Tương lai các con sống thế nào thì các con tự quyết định của , cha sẽ can thiệp nữa."

"Nếu như con , chúng sẽ tách riêng. Về gia đình và bà ai nấy tự lo liệu, ai phiền ai!"

"Nếu như con trở về, cha cũng giữ . Đợi khi bà trở về, vì con vẫn còn đang học, chúng sẽ vẫn tạm thời sống chung, đó cha sẽ chăm sóc Thành Thành, đến khi các con kế hoạch riêng cho tương lai."

Chương 334:

Mẹ Ngô đột ngột ngẩng đầu: "Con cái gì? Con đang đuổi về? Sao con lương tâm như thế chứ? Mẹ tốn bao sức lực để tới đây, con là vì cái gì? Hả? Bây giờ con mà chán ghét ? Muốn đuổi ? Con..."

"Mẹ!" Ngô Tiểu Mạn quát lên một tiếng đầy dứt khoát: "Mẹ gây chuyện đủ ? Mẹ thật sự con ngóc đầu lên ở nhà họ Thẩm , con ly hôn mới hài lòng đúng ?"

Ngô Tiểu Mạn từng chuyện với Ngô bằng giọng điệu nghiêm nghị như . Mẹ Ngô thể tin nổi chằm chằm cô : "Con!"

Ngô Tiểu Mạn thấy như thế, bất lực thở dài khẽ nhắm mắt: "Con xin , con cũng chuyện với như ! con chỉ mong thể bình tĩnh để chúng cùng chuyện. Nếu , thôi! Con là con gái của , đương nhiên con sẽ vẫn về phía . Con sẽ ly hôn!"

Mẹ Ngô trừng mắt Ngô Tiểu Mạn, cuối cùng vẫn chịu thua. Bà xuống bên giường, mặt lạnh như tiền, hệt như : "Được, !"

Ngô Tiểu Mạn hít một thật sâu mới chậm rãi cất lời: "Mẹ, hai nhà chúng một cách , oán hận của dành cho nhà họ Thẩm chất chứa quá sâu đậm, và nhà họ Thẩm cũng ngày càng khúc mắc với . Mẹ về nhà ít nhất cũng thể xoa dịu phần nào mối quan hệ !"

"Về nhà chẳng lẽ là sợ bọn họ ? Mẹ về !" Mẹ Ngô khẽ đáp.

"Vậy thì con sẽ ly hôn, con và cùng về!" Ngô Tiểu Mạn kiên quyết.

Mẹ Ngô tức đến mức c.h.ế.t: “Rốt cuộc con là con gái của ai hả? Dùng chuyện ly hôn để uy h.i.ế.p , con ly hôn chẳng lẽ là chịu thiệt thòi ? Người chịu thiệt thòi chính là con đó, sợ con chịu khổ! Còn dám uy h.i.ế.p nữa hả, cái con bé c.h.ế.t tiệt !"

Lòng Ngô Tiểu Mạn mềm nhũn, giọng cô cũng dịu xuống: "Mẹ, con là suy nghĩ cho con, nên con mới đành dùng cách để nhượng bộ. thể vì con mà hy sinh một chút chứ, huống hồ những chuyện vốn dĩ chính là khơi mào !"

Mẹ Ngô mặt , n.g.ự.c bà phập phồng. Qua một lúc lâu, cuối cùng bà cũng gật đầu: "Được thôi, con bảo về, sẽ về! yên tâm để con ở đây một , con nhất định về với !"

"Làm con về với , con còn học..." Ngô Tiểu Mạn cau mày .

"Mẹ bây giờ, khi con nghiệp thì về." Mẹ Ngô ngắt lời cô: "Bây giờ con là sinh viên năm ba, còn một năm rưỡi nữa là nghiệp. Con và Thẩm Vũ Hoành kết hôn, nhưng hộ khẩu của con vẫn chuyển về nhà họ Thẩm, vẫn ở tỉnh Tân Cương. Hiện tại chính sách nghiệp đại học là phân công về nơi hộ khẩu, thế thì con cần chuyển nữa."

"Mẹ, thế nhưng đây con thi tuyển ở thủ đô, là vì Vũ Hoành sẽ điều động về thủ đô công tác... Không , , hiện tại con bảo về nghĩa là sẽ cho đến nữa ! Lúc chúng bàn bạc , chờ con nghiệp, Vũ Hoành điều về thủ đô, bố về hưu, đó chúng sẽ đến thủ đô sinh sống..."

"Dù con bảo về, sẽ tới nữa ." Mẹ Ngô ngang ngược .

Ngô Tiểu Mạn lập tức hiểu ý của . Ngụ ý của là nếu về thì dù Thẩm Vũ Hoành về thủ đô, cũng sẽ vướng bận và con trai, cuối cùng chọn ở tỉnh Tân Cương, như đạt mục đích trả đũa nhà họ Thẩm.

"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn cau mày : "Kể cả vì nhà họ Thẩm nữa, lẽ cũng rõ ràng, bất kể là con Vũ Hoành, việc thể ở thủ đô là nhất cho tương lai của chúng con!"

"Mẹ chứ." Mẹ Ngô cảm thấy chiêu của quả là cao tay, bà bình thản như , : "Vậy nên xem nhà họ Thẩm là quan tâm đến là đến tương lai của con trai !"

Ngô Tiểu Mạn cạn lời: “Đó cũng là tiền đồ của con gái và con rể của đấy!"

"Con đừng thêm phiền nữa!" Mẹ Ngô quát cô: "Lần nhất định khiến nhà họ Thẩm cúi đầu !"

Ngô Tiểu Mạn: "..." Thôi , dù cũng đồng ý về , thế là đủ.

Trong phòng ăn.

Mẹ Thẩm chút đau đầu, thở dài: “Cứ sống thế thì chi bằng chia nhà cho xong.”

nghĩ đến chuyện sống riêng, nhưng Thẩm Vũ Hoành ở nhà. Nếu chỉ tách riêng hai con Ngô Tiểu Mạn , thế nào cũng chút hợp lý. Hơn nữa, thái độ của Ngô cũng đổi, nên chuyện ở riêng bà gạt phăng sang một bên.

"Không hợp thì tách !" Mẹ Lý lập tức đồng tình: "Tình cảnh nhà còn phức tạp hơn nhà bà nhiều, cũng đau đầu suốt một thời gian dài, nhưng về sống riêng , ai nấy tự lo việc của , vui vẻ hơn nhiều so với việc cứ kéo dài mãi thế !"

Mẹ Thẩm khẽ gật đầu, chiều suy nghĩ. Bà về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y lắc đầu. Chuyện Ngô cố tình nhắm họ, mà là vấn đề trong mối quan hệ giữa Thẩm và Ngô Tiểu Mạn, cô tiện lên tiếng can thiệp, bèn : "Mẹ, cứ quyết là ạ!"

Mẹ Thẩm sang cha Thẩm. Mọi chuyện trong nhà vẫn luôn do Thẩm quyết định, cha Thẩm cũng ít khi nhúng tay, ông chỉ gật đầu : "Tất cả theo bà."

"Vậy lát nữa sẽ chuyện với Tiểu Mạn." Mẹ Thẩm cũng quyết đoán, quyết định là ngay!

Vừa dứt lời, Ngô Tiểu Mạn bước tới.

Không Ngô Tiểu Mạn thấy , nhưng Thẩm cũng hề bối rối vì bắt gặp. Dù bà cũng chuẩn chuyện với Ngô Tiểu Mạn , chẳng qua là cô sớm hơn một chút thôi. Bà bèn hỏi: "Tiểu Mạn, con ?"

"Mẹ con ạ." Ngô Tiểu Mạn nghiêm túc : "Bố, , dì, Lý Thâm, Y Y, con xin về chuyện liên quan đến con. Quả thực con đúng, gây phiền phức cho , con vô cùng xin ! Hiện tại bà định về nhà ở một thời gian ngắn, ngẫm nghĩ thêm một thời gian. Con mong thể tha thứ cho bà nhiều một chút, con cám ơn!"

"Mẹ con về nhà?" Mẹ Thẩm ngạc nhiên. Mẹ Ngô chỉ một đứa con gái là Ngô Tiểu Mạn, bà coi con cưng như trứng mỏng, nâng như nâng hoa, cũng kè kè bên cạnh. Ngay cả chăm Thành Thành cũng nâng niu trong lòng bàn tay, sợ rớt, ngậm trong miệng, sợ tan. Có điều bản Thẩm cũng thương yêu Thẩm Y Y, ở phương diện bà cũng thể hiểu Ngô.

Lại vì con trai cưới con gái độc nhất của bên đó nên bà tán thành việc con cái nên lo lắng, phụng dưỡng cho cả cha hai bên. Bởi , bà gì về chuyện Ngô đến thủ đô. giờ Ngô về?

Mẹ Thẩm về phía Ngô Tiểu Mạn, trầm tư, đoán chừng đây là ý của Ngô Tiểu Mạn. Bà trầm ngâm một lát, về tỉnh Tân Cương thì chứ? Bà vẫn là ruột của Ngô Tiểu Mạn! Mâu thuẫn vẫn còn nguyên đó!

Mẹ Thẩm suy nghĩ một lát, : "Tiểu Mạn, thật lòng, gia đình con quả thực chút khó hòa hợp! bất kể con với gia đình thế nào, bà vẫn yêu con, những gì bà bỏ cho con là thật lòng. Con cần vì chuyện nhà mà bảo bà trở về, buồn lòng."

"Mẹ." Ngô Tiểu Mạn xúc động. Mẹ chồng của cô quả là một thấu tình đạt lý, nhưng ruột của cô hiểu chứ?

Mẹ Thẩm tiếp tục : "Vậy thế , Tiểu Mạn, con và Vũ Hoành con cái, cũng coi như lập thành một gia đình nhỏ. Tương lai các con sống thế nào thì các con tự quyết định của , cha sẽ can thiệp nữa."

"Nếu như con , chúng sẽ tách riêng. Về gia đình và bà ai nấy tự lo liệu, ai phiền ai!"

"Nếu như con trở về, cha cũng giữ . Đợi khi bà trở về, vì con vẫn còn đang học, chúng sẽ vẫn tạm thời sống chung, đó cha sẽ chăm sóc Thành Thành, đến khi các con kế hoạch riêng cho tương lai."

Chương 335:

“…” Ngô Tiểu Mạn thấu hiểu lòng của gia đình họ Thẩm. Nhớ đến thái độ khó hiểu của khi cứ nằng nặc đòi cô và Thẩm Vũ Hoành ở Tân Cương, thậm chí còn uy h.i.ế.p cả bố chồng cô, cô thấy đau đầu. Cô đang vò đầu suy nghĩ giải quyết thỏa chuyện, thì Mẹ Thẩm tiếp lời:

“Hơn nữa,” Mẹ Thẩm trầm ngâm tiếp, “dự định ban đầu của con và Vũ Hoành là khi con nghiệp sẽ ở thủ đô, Vũ Hoành sẽ chuyển công tác về đây, bố con nghỉ hưu cũng sẽ đến thủ đô sống cùng con. bây giờ tình hình đặc biệt, chắc con còn đến thủ đô nữa . Nếu bà đồng ý, con và Vũ Hoành định cư ở thủ đô tỉnh Tân Cương? Dù các con chọn nơi nào, bố cũng đều tôn trọng quyết định của hai đứa.”

Ngô Tiểu Mạn: “???”

Ngô Tiểu Mạn ngập ngừng hỏi: “Mẹ, chấp nhận để Vũ Hoành ở Tân Cương ?”

“Là cha , đương nhiên bố nó trở về,” Mẹ Thẩm ôn tồn đáp, “nhưng đó cũng , con trai lập gia đình, là một chồng, một cha, nó chọn kết hôn với con, nên dù , nó đều gánh vác trách nhiệm của . Với tư cách là của nó, tôn trọng quyết định của con trai !”

Ngô Tiểu Mạn: “...” Cô bố chồng đều là những tri thức học thức cao, nhưng ngờ họ sáng suốt và thấu đáo đến !

Thật nực khi cô vẫn còn đang đắc ý với những toan tính của , cứ ngỡ bố Thẩm và Thẩm sẽ vì con trai, vì cháu trai mà thỏa hiệp. Bà , trong mắt bố Thẩm và Thẩm, bà chẳng khác nào những tầm thường, đáng bận tâm.

Tâm trạng Ngô Tiểu Mạn thật sự phức tạp. Cô đáp: “Vâng, bố , con hiểu. Cảm ơn bố thông cảm. Con sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Vũ Hoành ạ.”

“Con hiểu là .” Mẹ Thẩm cũng lo lắng giải thích rõ, Ngô Tiểu Mạn hiểu sai ý, liền ân cần hỏi: “Vừa con ăn nhiều lắm, ăn thêm chút gì ?”

“Dạ ,” Ngô Tiểu Mạn lắc đầu, “con xem con thế nào ạ!”

“Được!” Mẹ Thẩm mỉm .

Sau khi Ngô Tiểu Mạn rời , Mẹ Thẩm đầu . Thẩm Y Y liền gắp cho một miếng thịt gà, : “Mẫu đại nhân nhà con thật sự thấu tình đạt lý!”

Mẹ Thẩm hừ một tiếng, bật : “ là cái miệng dẻo quẹo!”

“Rõ ràng là con bé đang khen bà, bảo nó miệng lưỡi trơn tru?” Cha Thẩm vui khi thấy con gái cưng của trêu chọc. Ông tiện tay gắp miếng thịt gà mà Thẩm Y Y mới đặt chén Mẹ Thẩm , ban đầu định đưa cho con gái, nhưng thấy dính hạt cơm, liền tự ăn.

Mẹ Thẩm và Thẩm Y Y , “...” Hai con gì đó, nhưng cuối cùng thôi.

“Ông ngoại, ông thật là trẻ con!” Nhị Bảo thẳng thừng nhận xét.

Cha Thẩm: “???”

Mặt ông nóng ran.

Nhị Bảo lập tức Lý Thâm quát khẽ: “Nói linh tinh gì đó, lo mà ăn cơm !”

Trong tiếng vui vẻ, họ nào , Ngô Tiểu Mạn bước ngoài trông thấy một bóng đang xổm cạnh cửa. Cô giật thốt lên, theo bản năng định hét toáng, nhưng bóng lộ rõ mặt mũi – đó chính là Mẹ Ngô!

Ngô Tiểu Mạn đầu , thấy Mẹ Thẩm và Thẩm Y Y để ý đến bên , cô vội vàng kéo trở phòng bên: “Mẹ, còn lén nữa ?”

Mẹ Ngô hất tay Ngô Tiểu Mạn , giận đùng đùng : “Nếu lén thì nhà họ Thẩm bọn họ lạnh lùng vô tình đến thế, ngay cả con ruột của cũng thể vứt bỏ!”

Ngô Tiểu Mạn “...” Đây mà gọi là vứt bỏ ư?

Thôi , chìm đắm trong sự cố chấp !

"Được! Được! Được!" Mẹ Ngô giận đến đỏ mặt, liên tục ba tiếng "": "Họ thể bỏ rơi cả con ruột, thì hai vợ chồng con cứ ở hẳn Tân Cương , xem họ hối hận !"

Ngô Tiểu Mạn: "..." Cha Thẩm, Thẩm hối hận thì cô , nhưng nhất định sẽ hối hận cho mà xem!

Mẹ Ngô lải nhải một , cuối cùng cưỡng ép Ngô Tiểu Mạn: "Bây giờ con lập tức mua vé cho , mai sẽ về Tân Cương!"

"Sáng mai con sẽ mua vé cho ." Ngô Tiểu Mạn còn ý định khuyên can nữa.

Lần Ngô , ngay ngày hôm trở về.

(Chuyện đó là của .)

Sau bữa ăn, Lý dẫn theo mấy đứa Nhị Bảo bắt xe buýt trở về, còn Thẩm Y Y và Lý Thâm thì lái xe đến nhà ga, chở vải vóc đến cửa hàng.

Thẩm Y Y lười biếng ở ghế phụ, Lý Thâm đ.á.n.h lái, đầu cô vài : "Vợ ơi, em mệt ?"

"Không , chỉ là chút cảm thán." Thẩm Y Y : "Trước em cứ nghĩ chồng khó tính, nhưng giờ thì thấy, dù đôi khi và em cũng những va chạm nho nhỏ, nhưng chung mặt đều mà!"

Lý Thâm bình luận gì.

Nếu Hà Chiêu Đệ Giang Ái Linh mà thấy đoạn đối thoại của hai vợ chồng, chắc chắn sẽ tức hộc m.á.u mất!

Nếu Lý là một chồng dễ tính, thì đời chẳng chồng nào dễ tính cả!

Đến nhà ga, đúng tám giờ, khi cùng nhân viên nhà ga xếp vải lên xe, Thẩm Y Y và Lý Thâm cửa hàng.

Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu cùng Chu Phong Thu, Trần Cường đều ở cửa hàng đợi sẵn. Mấy dỡ vải vóc xuống xe, dùng tấm ván gỗ kê vải, đề phòng ẩm ướt.

Thẩm Y Y lâu ghé đây, nhân tiện kiểm tra một chút. Vì cửa hàng vốn là kiểu mặt tiền cửa tiệm, còn phía là phân xưởng, nên khu vực sân "phân xưởng" khá rộng, ít nhất cũng năm, sáu mươi mét vuông.

Ba mươi chiếc máy may bày chỉnh tề, các máy đều đặt cùng một hướng, cực kỳ tiết kiệm gian sử dụng. Thêm đó, thời máy may chiếm diện tích nhỏ, nên ba mươi chiếc máy may cũng chỉ đủ một căn phòng!

" , chị cả, Đại Nữu, thông báo cho công nhân đến việc ?" Thẩm Y Y tay táy máy bật tắt đèn liên tục.

"Đã thông báo ạ." Lâm Đại Nữu đáp: "Em bảo họ ngày mai đến ."

"Vậy thì mai chúng thể bắt tay sản xuất luôn." Thẩm Y Y , bật tất cả đèn lên: "Hơi tối nhỉ, bóng đèn loại sáu mươi watt ?"

"Chị xem đèn." Lý Đại Nha ngửa đầu , thấy chói mắt cúi đầu xuống: "Hình như là ạ?"

"Chính xác là sáu mươi watt." Lý Thâm khẳng định.

"Công việc dệt may tỉ mỉ, dễ hại mắt, đổi loại một trăm watt ." Thẩm Y Y : "Anh Thâm..."

"Mai sẽ đổi!" Lý Thâm nhanh chóng .

Thẩm Y Y liếc một cái đầy tán thưởng, sang phòng sát vách. Căn phòng tương đối nhỏ, chừng hai mươi mét vuông, chắc đây dùng kho chứa đồ. Thẩm Y Y gọi Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu , : "Chị cả, Đại Nữu, căn phòng , văn phòng cho ba chị em nhé?"

"Được ạ!" Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha lập tức đồng ý, Lâm Đại Nữu nhanh nhảu : "Vậy mai em đặt bàn nhé!"

"Được!"

Mấy thương lượng kỹ lưỡng từng chi tiết một lượt, đó lái xe trở về nhà.

Gần mười hai giờ đêm, giờ là mùa hè, ai nấy cũng đều cảm thấy dính nhớp . Mấy đàn ông thì chẳng câu nệ gì, cứ thế tắm nước lạnh.

Còn mấy chị em phụ nữ bên Thẩm Y Y thì dùng nước nóng chuẩn sẵn cho các cô, nhanh chóng tắm rửa, đó vội vã lên giường ngủ.

Đêm đến, khi ngủ, Thẩm Y Y tự nhủ trời nóng thế , chắc lôi mấy chiếc quạt từ trong kho thôi.

Chương 336:

Sáng hôm , khi Lý Thâm rời giường, Thẩm Y Y đang ngủ mơ chợt cảm thấy bên cạnh se lạnh, mơ màng hỏi: "Mấy giờ ?"

"Năm giờ." Giọng Lý Thâm vang lên giữa tiếng sột soạt của quần áo đang mặc.

"Sao dậy sớm thế? Ngủ thêm chút nữa ..."

"Không ngủ , công xưởng phê liệu còn chút việc xong." Lý Thâm cúi hôn nhẹ lên trán cô, giọng dịu dàng: "Bây giờ còn sớm, em cứ ngủ thêm một lát !"

"Ừm." Thẩm Y Y khẽ đáp trong vô thức, cũng còn để tâm đến nữa, nhanh chóng chìm giấc mộng .

Lý Thâm rón rén rời .

Thẩm Y Y đ.á.n.h thức bởi tiếng lóc om sòm của Khoái Khoái và Lạc Lạc. Cô loáng thoáng là do hai đứa đòi xem TV, nhưng Lý và Lý Đại Nha cho phép, còn kéo chúng ngoài. Khoái Khoái và Lạc Lạc nào chịu, thế là lập tức òa nức nở.

Tiếng của hai nhóc con thật sự chói tai vô cùng, cả nhà xúm dỗ dành, tiếng lớn ồn ào cộng thêm tiếng trẻ con la khiến cả tiếng Nhị Bảo sách ở phòng bên cạnh cũng tăng âm lượng. Tai Thẩm Y Y tra tấn bởi thứ âm thanh hỗn độn , chịu hết nổi.

Không cần nghĩ Thẩm Y Y cũng nguyên nhân cho Khoái Khoái, Lạc Lạc xem TV là vì cô còn đang ngủ, ồn đến cô. Liếc đồng hồ, sáu giờ rưỡi, cô đành miễn cưỡng rời giường.

Tiểu Bối ôm con thú bông nhỏ, mặc chiếc váy ngủ dễ thương, ghế đẩu để út tết tóc cho. Trước đây Tiểu Bảo từng tết tóc cho em gái nhưng Tiểu Bối chê, đó để chứng minh tay nghề, mỗi sáng sớm rời giường, việc đầu tiên rửa mặt, mà là chạy ngay đến phòng em gái để tết tóc cho em! Sau một thời gian, nhóc luyện tay nghề tết tóc điêu luyện như thợ chuyên nghiệp.

Tiểu Bối thấy , vẻ mặt mừng rỡ, ngẩng đầu với Lý: "Bà nội ơi, dậy ! Có thể xem TV ạ! Anh út, nhanh nhanh bật TV lên!"

"Được thôi!" Tiểu Bảo lập tức buông tóc Tiểu Bối xuống, nhanh nhẹn chạy đến mở TV.

Vượng Tài và An An từ phòng bếp bưng bữa sáng trở về, lập tức ôm bát chạy đến chiếc ghế đẩu nhỏ của .

Tiếng của Khoái Khoái và Lạc Lạc đều ngừng bặt, chúng chùi nước mắt, dán mắt màn hình TV. Lý Đại Nha cảnh đó buồn bất lực, đành lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho hai đứa đút bữa sáng cho chúng.

Thẩm Y Y: "..."

"Thì là sáng sớm nay cả nhà đều chỉ vì xem TV thôi ?" Thẩm Y Y dở dở .

"Sáng sớm hai sách cũng là để xem TV sớm hơn đấy ạ." Tiểu Bảo thèm ngẩng đầu lên, còn quên lôi cả hai cuộc.

Tiểu Bối thì đầu , vẫy vẫy tay với cô: "Mẹ mau rửa mặt !"

Mẹ Lý bọn nhỏ chọc cho bật : "Còn ? Sáng sớm dậy , cứ rì rầm chuyện mãi ngoài , cứ tưởng ngủ quên mất, đồng hồ mới năm giờ rưỡi! Hóa là bọn nhỏ xem TV! Phải với chúng rằng lớn đang ngủ, xem TV sẽ ồn thì chúng mới chịu im lặng một chút đấy."

Chỉ Khoái Khoái, Lạc Lạc nhỏ nhất là lời, cứ la mãi thôi.

"Còn nữa." Mẹ Lý cáo trạng với Thẩm Y Y: "Đêm qua bọn nó cũng thế , xem tới tận mười một giờ, nếu dọa là cha sắp về thì chúng vẫn chịu ngủ !”

Thẩm Y Y , bực buồn , bước tới, chắn ngang màn hình TV, trừng mắt lũ oắt con!

"Mẹ ơi, xem !" Tiểu Bối kêu lên.

"Bác gái ơi, xem ạ." An An cũng hùa theo ngay phía .

Khoái Khoái và Lạc Lạc kêu a a hai tiếng, lảo đảo tới, ôm lấy chân cô, cố tách để TV.

Bọn nhỏ còn bé, cũng hiểu, Thẩm Y Y đành mặc kệ chúng, chỉ sang Tiểu Bảo và Vượng Tài.

Ánh mắt Vượng Tài lấp lóe vẻ chột , bé yên lặng cúi đầu húp cháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-334-339.html.]

Tiểu Bảo vốn lanh lợi, thấy tình hình vẻ , liền nịnh nọt: "Mẹ ơi, ạ? Mẹ đói bụng hả? Con mang đồ ăn sáng tới cho nhé?"

"Mẹ tự bưng lấy." Thẩm Y Y . Cô tiện dạy dỗ con của khác, chỉ đành liếc Tiểu Bảo và Tiểu Bối, nhưng lời thì dành cho tất cả bọn trẻ: "Xem TV nhiều cho mắt . Từ hôm nay trở , các con mỗi ngày chỉ xem hai tiếng thôi nhé, chia nhỏ thời gian , mỗi xem tối đa một tiếng thôi, rõ ?"

"..." Tiểu Bảo đáp. TV trong nhà mới mua, bé vẫn còn cảm thấy mới lạ. Bảo bé một ngày chỉ xem hai tiếng thì đương nhiên là cam lòng, trong đầu bắt đầu tính toán cách thương lượng.

"Không chịu thì về cho phép xem nữa." Thẩm Y Y lập tức cắt ngang lời bé: "Mẹ thì sẽ , chuyện thương lượng !"

"Vậy thì hai tiếng ạ, !" Tiểu Bảo lập tức , hiểu tính , khi mềm lòng thì mềm lòng hết mực, nhưng một khi quyết định thì khó mà đổi ý định, nên vội vàng nhấn mạnh : "Mẹ ơi, thì hai tiếng nhé!"

Tiểu Bối và An An cũng hiểu rõ khái niệm thời gian, thấy út đồng ý thì các cô bé lập tức gật đầu lia lịa.

Riêng Vượng Tài thì khỏi , do cảnh sống từ nhỏ nên bé trưởng thành sớm và hiểu chuyện. Cậu bé khác An An, cứ ở cha là nhà; Vượng Tài rõ gia đình đang nương nhờ nhà Thẩm Y Y, đương nhiên sẽ ý kiến gì.

Mà Khoái Khoái và Lạc Lạc chỉ cần thỏa mãn nhu cầu mắt là đủ, tính toán chuyện .

Thẩm Y Y quên trong nhà còn một Nhị Bảo đang dán mắt TV, cô lên tiếng: "Nhị Bảo, con ?"

Vừa tiếng gọi, Nhị Bảo vô thức nhỏ giọng , như giấu : "Biết ạ!"

"Biết là , thôi đừng sách nữa." Thẩm Y Y thêm: "Ăn sáng xong tiếp."

Nhị Bảo cũng chỉ đành đặt quyển sách xuống, từ trong nhà.

Mẹ Lý đám nhóc con ngoan ngoãn như mèo con, chợt cảm thấy thoải mái vô cùng!

Quả nhiên, những chuyện bà giải quyết , vẫn để Y Y tay!

Thẩm Y Y còn rửa mặt, rửa mặt . Lâm Đại Nữu đang ở phòng bếp bữa sáng, thấy cô tới liền : "Xem TV sức hút ghê gớm thật, Vượng Tài và An An nhà em sáng sớm dậy, đặc biệt là An An, cứ nài nỉ cô và cha nó đòi xem TV mãi, cho xem là ầm lên!"

"Bọn trẻ từng xem TV, thấy thích thú cũng là chuyện bình thường." Thẩm Y Y : "Chỉ là bọn nó đều còn nhỏ, xem quá nhiều chỉ hại cho mắt mà còn dễ gây nghiện, mất ý chí học hỏi."

"Vâng, đặc biệt là mấy đứa bé ở tuổi Nhị Bảo, Tiểu Bảo, xem TV quá nhiều sẽ khiến thành tích học tập tụt dốc, chút nào." Lâm Đại Nữu cũng gật đầu đồng tình, sực nhớ điều gì, : " , Y Y, chị rảnh thì thể giúp em xem bài tập của Vượng Tài ?"

Lâm Đại Nữu lo lắng : "Từ khi tới thủ đô, thành tích của nó giảm xuống nhiều. Hồi học trong thôn bé đều thể top ba, hiện tại chuyển tới thủ đô thì lùi xuống hơn hạng hai mươi. Tháng chín là bé sắp sửa lên tiểu học , theo kịp chương trình !"

Lâm Đại Nữu khiêm tốn là , chứ Vượng Tài luôn luôn hiểu chuyện, học tập cũng nghiêm túc. Cậu bé dù cùng tuổi với Đại Bảo, Nhị Bảo nhưng nhảy lớp như hai em, cho nên kiến thức tới vững chắc tới đó, trong thôn hầu như năm nào cũng nhất.

Chương 337:

"Thành tích giảm sút nhiều lắm ?" Thẩm Y Y trầm ngâm một lát hỏi: "Bọn chị lát nữa cửa hàng , thời gian bây giờ! Buổi tối , buổi tối chị sẽ dành thời gian kèm cặp cho thằng bé!

Mà em cũng cần quá sốt ruột , chắc thành tích của Vượng Tài sa sút thật . Có thể là do chương trình học ở thủ đô khó hơn trong thôn, với thằng bé cũng lên đây lâu, việc theo kịp là chuyện bình thường. Chỉ là lẽ cần cố gắng gấp đôi."

“Ôi, tiếc thật, em từng học hành gì tử tế.” Lâm Đại Nữu thở dài : “Thành thể kèm cặp cho nó .”

"Không ." Thẩm Y Y trấn an cô : "Trước đây chị khá nhiều tài liệu ôn tập cho Nhị Bảo nhà chị, giờ thì Nhị Bảo cũng còn dùng nữa, thể đưa cho Vượng Tài. Có điều, mấy bài tập đó Nhị Bảo đều từng , đó còn lời giải của thằng bé. Nếu Vượng Tài dùng thì tự chép đáp án đấy nhé."

"Thật ạ?" Lâm Đại Nữu mừng rỡ mặt: "Bọn em chứ! Em cảm ơn chị nhiều lắm, Y Y! Phù, cháo nóng quá, để em bưng phòng ăn cho chị nhé?"

"Không cần..." Thẩm Y Y còn dứt lời, Lâm Đại Nữu nhanh nhẹn múc cháo và ngoài.

"Em cẩn thận bỏng đấy.” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nhắc nhở cô .

"Không chị, da em lì lắm, nóng đến mức đó .” Lâm Đại Nữu đáp.

Thẩm Y Y: "..."

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Y Y, Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu lên đường đến cửa hàng. Lý Thâm và hai sáng nay lái xe tải giao hàng, để năm chiếc xe đạp cho ba chị em dùng.

Lúc các cô đến nơi, đúng tám giờ, cửa cửa hàng vài chờ.

Vừa thấy Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha, họ vội vàng tới. Dẫn đầu là một phụ nữ khá vạm vỡ, đang ngậm tăm xỉa răng. Bà lên tiếng: "Mấy đứa nhỏ, xem như cuối cùng cũng chịu tới, bọn thím chờ mòn gót chân đấy!"

Thẩm Y Y bình tĩnh quan sát họ.

"Xin , xin ạ.” Lâm Đại Nữu vội vã xin rối rít: "Chúng cố gắng chạy nhanh nhất thể , ngờ vẫn chậm trễ."

"Không , , đến ." Bà thím xòa một tiếng đầy phóng khoáng: "Mau mở cửa để bọn thím trong ."

"Được , ." Lý Đại Nha cũng vội , cầm chìa khóa mở cửa.

Một đám hò hét ầm ĩ phía cô. Trong lúc chờ đợi Lý Đại Nha mở cửa, nhiều ngừng quan sát Thẩm Y Y. Biết , vẻ của cô quá nổi bật, khiến thể nào lờ .

Bà thím đang ngậm tăm hỏi: "Cô gái trẻ, xin hỏi cô là?"

" đến chung với hai họ.” Thẩm Y Y nhẹ, hiệu về phía Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha.

" , thím béo." Lâm Đại Nữu tích cực giới thiệu: "Chị tên là Thẩm Y Y, chúng cùng hợp tác kinh doanh cửa hàng ."

"Ối dào, thật đấy!" Bà thím béo ngạc nhiên đ.á.n.h giá cô: "Nhìn cháu vẻ là thiếu tiền, cũng buôn bán nhỏ thế?"

Hóa cũng xem thường việc buôn bán nhỏ ? Hay lắm, chuyện thường tình thôi!

"Thím ơi, thím cũng thiếu tiền ." Thẩm Y Y nhướng mày : "Không thím cũng đến đây để nhập hàng ?"

"Thím buôn bán nhỏ .” Bà thím vội vàng đính chính.

"Mọi đến đây , đừng bận tâm mấy chuyện vặt nữa." Thẩm Y Y mỉm nhẹ nhàng : "Nếu cấp mà hỏi tới, thì thím cũng coi như đồng lõa, thể thoát . Đã thì cho tới, đúng nào?”

Bà thím béo: "..." Con bé đúng là dạng !

"Ôi chao, thím hiểu hết mà, cháu gái, cháu cũng đừng để bụng gì. Vừa thím chỉ là thấy cháu còn trẻ, vẫn nên tìm một chỗ định trong các đơn vị nhà nước, đừng để lỡ làng tuổi xuân.” Thím béo vẻ thiết, đẩy cửa bước khoác tay Thẩm Y Y, tiếp: "Còn như thím đây, tuổi cao, đơn vị đàng hoàng nào nhận. cháu thấy đó, ở cái tuổi như bọn thím, già trẻ, đều nuôi sống cả, cái cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi! Dù chẳng kiếm bao nhiêu, nhưng tóm cũng là công việc, chút thu nhập, ? Vừa cũng thể giúp đỡ các cháu, một công đôi việc đấy!"

dứt lời, còn sang hỏi những khác: "Mấy chị em ơi, thấy đúng nào?"

Những khác rộ lên, đều đồng thanh đáp: " !"

"Không, nghĩ ." Thẩm Y Y nhẹ nhàng lắc đầu: " chuyện suy tính kỹ lưỡng, cho nên sợ gánh chịu hậu quả. Ngược , là thím béo, cùng với các thím..."

Thẩm Y Y ngừng một lát. Lúc , họ sân của căn nhà. Thẩm Y Y vững, từ từ xoay . Những phía cũng theo đó mà dừng , thím béo cũng thẳng, vây quanh Thẩm Y Y thành một vòng tròn.

Thẩm Y Y đảo mắt quan sát bọn họ.

Ánh mắt cô hề gay gắt lạnh lùng, nhưng toát một khí chất độc nhất vô nhị, khiến bất giác tự động hạ thấp khí thế mặt cô, ai nấy đều trông vẻ yếu thế hơn hẳn.

Thẩm Y Y ngầm tạo lập uy tín xong, mới tiếp tục : “ hy vọng các thím nhớ kỹ điều . Thứ nhất, chúng cầu xin các thím, cũng cần các thím 'giúp đỡ'. Chúng bỏ tiền để 'mời' các thím đến việc một cách đàng hoàng! Thứ hai, mặc dù chúng chỉ là một công xưởng nhỏ, nhưng chúng bỏ tiền , thì cũng cần các thím đạt năng suất. Nếu như thím nào cảm thấy lớn tuổi, còn nổi nữa, hoặc bao nhiêu, thì xin nhé, các đơn vị nhà nước điều lệ khai trừ nhân viên, và xưởng nhỏ của chúng cũng điều khoản tương tự!"

"Cho nên..." Thẩm Y Y mỉm về phía thím béo: "Thím béo, thím thím lớn tuổi, bao nhiêu thật ?"

"Không , thím giỏi lắm! Cháu thím khỏe mạnh thế , từng ở xưởng may nhiều năm, nhất định sẽ việc!" Thím béo vội vàng xua tay: "Vừa là thím sợ đạt yêu cầu của các cháu, nên mới thôi. bất kể thế nào, thím đều sẽ cố hết sức!"

.” Thẩm Y Y khẽ gật đầu, chiều ' hiểu', về phía những khác, hỏi: "Còn thì ? Cũng giống thím béo chứ?"

" , đúng ." Những khác cũng vội vàng gật đầu lia lịa.

"Được ." Thẩm Y Y như thể trút gánh nặng: "Vậy thì, việc ! Chị cả, chị phân công nhé! Đại Nữu, em cùng chị đến văn phòng một chuyến!"

Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu Thẩm Y Y , thu nhận những thông tin mà đó họ kịp nắm bắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Nghe Thẩm Y Y gọi tên, họ mới giật phản ứng , vội vã đáp lời.

Nhìn bóng lưng Thẩm Y Y khuất dần, thím béo: "..." Không ngờ Thẩm Y Y trông vẻ dễ bắt nạt, ai ngờ là một kẻ dễ đối phó chút nào!

Còn Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu tiến cái gọi là văn phòng – thực chất chỉ là một căn phòng trống , lúc Lâm Đại Nữu mới nén thắc mắc: "Y Y, thím béo lười biếng nên chị mới... chỉnh đốn bà ?"

Lâm Đại Nữu cũng chắc dùng từ đúng , nhưng cô nghĩ mãi từ nào khác.

mà, chỉnh đốn ư... Tại chỉnh đốn? Cô còn cảm thấy thím béo bụng mà!

"Chính xác hơn thì chị đang lập uy đấy." Thẩm Y Y , giọng chắc nịch.

Lập uy? Lâm Đại Nữu ngơ ngác, vẻ nắm bắt ý tứ.

"Có em thấy thím béo là , lúc nào cũng tủm tỉm đúng ?" Thẩm Y Y hỏi, thẳng mắt cô.

Lâm Đại Nữu lập tức nhẹ gật đầu. Thím béo đúng là lúc nào cũng niềm nở, lời lẽ ngọt ngào, tỏ vẻ quan tâm các cô hết mực. Nghĩ đến đây, cô khẽ giật : "Chẳng lẽ thím béo là kẻ giả nhân giả nghĩa?"

"Không . Theo chị thì bây giờ bà hẳn , nhưng em thấy bà luôn tỏ vẻ là bề mặt chúng ?" Thẩm Y Y hỏi , nhấn mạnh.

"Bà ... đúng là trưởng bối mà." Lâm Đại Nữu ngập ngừng đáp.

" chúng là đang kinh doanh, mời về đây để bề của ." Sợ Lâm Đại Nữu hiểu sâu sắc, Thẩm Y Y kiên nhẫn giải thích: "Bây giờ bà thể tỏ vẻ bề , quan tâm em, nhưng thể lợi dụng cái danh trưởng bối để yêu cầu em đủ thứ. Giống như già , chân tay chậm chạp. Nếu em cứ nhượng bộ, sẽ cớ để việc tắc trách hoặc gì cả!"

"..." Lâm Đại Nữu ngỡ : "Em hiểu !"

"Hiểu ." Thẩm Y Y khẽ thở phào. "Em cứ với chị cả ! Tóm chỉ hai điều cần nhớ: Chúng dùng tiền mời bọn họ đến việc, việc họ thành chỉ tiêu là quyền lợi của chúng và cũng là trách nhiệm của họ! Không nên để những lời đường mật của họ cho mờ mắt, cũng cần sợ cái gì mà chính sách nọ. Hiện tại thời thế đổi khác, chúng tự chủ, buôn bán nhỏ cũng chẳng hổ cả!"

Chương 338:

Thẩm Y Y nghĩ nghĩ , thấy tình hình chút nào.

Hiện tại, việc kinh doanh của họ lẽ sẽ càng ngày càng phát triển, quy mô cũng càng lớn, mà hai Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đều từng học hành gì, đặc biệt là Lâm Đại Nữu, chữ nghĩa cũng chẳng bao nhiêu. Nếu như cô và Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha cứ luôn hợp tác như thế , chắc chắn sẽ gặp rắc rối nhỏ về lâu dài.

Cho nên, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha nhất vẫn nên học lớp buổi tối để trau dồi thêm!

Tìm cơ hội đề nghị với bọn họ thử xem , Thẩm Y Y thầm nghĩ, xem họ đồng ý .

Có điều nhóm thím bác quả thật khó đối phó. Họ hoặc là tuổi cao, hoặc là quá chênh lệch về tuổi tác với Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha. Lại thêm việc họ xưa nay sinh sống trong thủ đô, qua là những từng trải, cực kỳ khéo léo và cách ứng xử. Mà Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha mới từ quê lên, tư duy còn khá ngây ngô, chất phác và đơn thuần vô cùng. Hai bọn họ mà rơi tay những bác gái, chị lớn lọc lõi, khéo đưa đẩy , khi lừa bán còn hồ hởi đếm tiền giúp họ. Ví dụ như thím béo rõ ràng đang dùng chiêu trò tâm lý để thao túng hai bọn họ, mà các cô đều phát hiện. Về nếu cô ở đây, hai cô nàng ngây thơ Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi từ những kẻ già đời . Hơn nữa, tiền lương trả cho họ là cố định bốn mươi đồng một tháng, dù nhiều ít thì vẫn nhận bằng đó tiền, đám chị cả, bác gái chắc chắn sẽ lén lút trốn việc. Vẫn nên giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Y Y hỏi Lâm Đại Nữu: "Đại Nữu, với trình độ của em, một giờ thể bao nhiêu chiếc áo sơ mi?"

"Nếu như cần tự tay cắt và may, chắc là ba đến bốn chiếc. Còn nếu vải cắt sẵn thì mười chiếc thành vấn đề." Lâm Đại Nữu đáp, quần áo mùa hè dễ hơn mùa đông, chỉ điều vải khá khó cắt thôi!

Thẩm Y Y trầm ngâm suy nghĩ, đó lượt hỏi về các kiểu dáng quần, váy khác, Lâm Đại Nữu cũng trả lời chi tiết từng loại.

Sau khi Thẩm Y Y nắm rõ, cô sang gọi Lý Đại Nha .

"Y Y, Đại Nữu, thế nào ?" Lý Đại Nha tới hỏi, nét mặt đầy mong chờ.

"Em chuyện bàn bạc với hai chị đây." Thẩm Y Y .

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha lập tức dồn sự chú ý, "Y Y, em cứ , bọn chị đây."

Thẩm Y Y liền , "Em nghĩ tới một chuyện, thấy cách tính lương hiện tại của chúng hình như hợp lý lắm."

"Lương bốn mươi đồng là quá cao ?" Lý Đại Nha hỏi, giọng lo lắng.

Trước đây, Thẩm Y Y từng bảo hai chị tuyển thêm , dù đồng ý nhưng thực lòng các chị chẳng gì về khoản . Từ lượng cần tuyển đến chế độ lương thưởng phúc lợi, thứ đều m.ô.n.g lung. Mà Thẩm Y Y quá bận rộn, các chị cũng tiện phiền. Thế là, hai chị đành đến mấy xưởng may gần đây để hỏi về mức lương dành cho công nhân. Căn cứ những con đó, hai chị chốt mức lương trung bình là bốn mươi đồng.

"Mức lương thì hợp lý ." Thẩm Y Y đồng tình, giải thích những gì với Lâm Đại Nữu cho Lý Đại Nha , đó mới đưa một ví dụ: "Lương cố định bốn mươi đồng một tháng, thực chẳng khác nào cách việc ở nông thôn ngày xưa. Cứ hình dung thế , một ngày công trồng trọt là mười công điểm, dù nhiều ít thì vẫn chỉ là mười điểm đó. Sẽ vài tìm cách lén lút trốn việc, lợi dụng kẽ hở . Ngược , nếu là đất nhà họ, tình trạng sẽ hiếm, bởi vì họ càng chăm chỉ trồng trọt, lương thực thu hoạch cũng sẽ càng nhiều."

"Vậy là Y Y , sẽ tính lương theo sản lượng sản phẩm hả?" Lâm Đại Nữu thận trọng hỏi.

Thẩm Y Y tán thưởng cô. Thực Lâm Đại Nữu vẫn thông minh, giải thích hiểu ngay. "Chính xác!"

"Cách thật!" Lý Đại Nha cũng chợt nhận , tiếc nuối , "Sao lúc đầu chị nghĩ nhỉ?"

"Không chị nghĩ , mà là bây giờ hầu hết các nhà máy đều tính lương theo giờ việc mà." Thẩm Y Y trấn an. "Không nghĩ cũng là chuyện bình thường thôi, chúng cứ liệu tình hình mà ứng biến là !"

Lý Đại Nha chút ngượng ngùng, , "Y Y , em ý tưởng gì thì cứ thế mà thôi, cần phiền phức bàn bạc với bọn chị nữa. Bọn chị chẳng hiểu gì cả, cũng góp ý ."

"Phải đó, Y Y." Lâm Đại Nữu cũng tiếp lời, "Nếu em cần bọn chị gì thì cứ thẳng nhé!"

"Nói gì lạ chứ? Chúng là đối tác ăn cơ mà, cùng mở cửa hàng thì bất kỳ ý tưởng nào liên quan, đương nhiên cùng bàn bạc chứ. Hơn nữa, chính vì bây giờ các chị gì, nên mới cần học hỏi. Có ai sinh hết thứ ?" Thẩm Y Y trách nhẹ.

Thẩm Y Y rõ hiện tại Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha thể đưa nhiều ý kiến, nhưng cô quyết định hợp tác với họ. Mọi chuyện liên quan đến cửa hàng, dĩ nhiên bàn bạc kỹ lưỡng. Một thể gánh vác bộ công việc kinh doanh quần áo , đặc biệt là khi cô còn phát triển nó ngày càng lớn mạnh hơn. Cô chỉ cần kỹ thuật may vá của hai chị, mà còn cần sự giúp sức của họ. Chỉ cần thể dìu dắt họ, cô cũng sẽ đỡ vất vả nhiều. Hơn nữa, một là bạn , một là chị của cô, cô vẫn sẵn lòng giúp đỡ họ.

Những lời Thẩm Y Y khiến Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vô cùng xúc động.

Cửa hàng do Thẩm Y Y bỏ tiền túi mua. Từ máy may, vải vóc, hệ thống quản lý, đến sợi và các công cụ dệt, tất cả đều là Thẩm Y Y chi tiền. Ngay cả chiến lược phát triển cửa hàng và bản vẽ thiết kế quần áo cũng do cô tự lên ý tưởng. Có thể , khâu thiết yếu đều do Thẩm Y Y một tay lo liệu.

Trong khi đó, nếu so sánh với Thẩm Y Y, ưu thế duy nhất của hai chị em họ là kỹ năng may vá. quần áo thì cũng , chỉ cần bỏ bốn mươi đồng là thể thuê những thợ may lành nghề. Bởi , dù bên ngoài họ thường Thẩm Y Y là đối tác ăn, nhưng trong thâm tâm, hai chị em luôn nghĩ chỉ đóng vai trò phụ giúp. Thế nên mỗi chia tiền, dù ngoài miệng là ba phần bình đẳng, nhưng thực tế, phần của Thẩm Y Y bỏ nhiều hơn hẳn tổng của hai họ.

Thế mà ngờ, Thẩm Y Y thật sự hùn vốn với các cô một cách đàng hoàng!

"À đúng ," Thẩm Y Y nhân tiện đề nghị: "Chị cả, Đại Nữu, hai chị học thêm lớp buổi tối ?"

"Lớp học buổi tối?" Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha rõ ràng từng nghĩ đến chuyện , hai ngớ : "Bọn chị nổi ?"

"Đương nhiên là ," Thẩm Y Y khẳng định: "Lớp học buổi tối mở đặc biệt dành cho những bận rộn nâng cao kiến thức, kỹ năng giờ . Hai chị đủ điều kiện."

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha há hốc mồm. Chuyện quá bất ngờ, các cô đang cố gắng hình dung tính khả thi của nó.

"Hiện giờ chúng tuyển thêm vài , các chị cần tự tay hết việc. Ít nhiều gì cũng thể sắp xếp chút thời gian, cân nhắc chuyện học. Học chữ nghĩa, dù là cho cuộc sống công việc hiện tại của các chị, đều sẽ hữu ích." Thẩm Y Y .

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha chợt tỉnh ngộ. Các cô đang hùn vốn với Thẩm Y Y, một sinh viên xuất sắc của Bắc Đại, trong khi bản họ thậm chí còn học hết cấp hai. Khoảng cách ... thật sự quá lớn!

Chương 339:

Nghĩ đến đó, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đang định mở lời rằng các cô sẽ học lớp buổi tối ngay.

Thẩm Y Y thấy hai im lặng, mặt vẫn hiện rõ vẻ kinh ngạc và thiếu tự tin, cô tiếp tục hỏi: "Chị cả, Đại Nữu, hai chị từng nghĩ đến quy mô kinh doanh mà đạt tới ?"

"Chỉ... chỉ một cửa hàng thôi ư?" Đây là giới hạn lớn nhất mà Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha thể hình dung và . khi Thẩm Y Y, ánh mắt họ tràn đầy bất an và thiếu tự tin.

" em đến cả nước, thậm chí..." Thẩm Y Y thản nhiên buông một lời tuyên bố động trời: "Vươn thế giới!"

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha sững sờ, há hốc mồm kinh ngạc. Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha choáng váng đến mức đầu óc cuồng!

mơ, các cô cũng thể tưởng tượng nổi Thẩm Y Y dã tâm lớn đến nhường ?!

Đây là chuyện họ từng nghĩ đến, thậm chí nghĩ cũng dám. Giao thông, liên lạc và thông tin ở thời đại còn phát triển, thậm chí còn cho phép kinh doanh tự do một cách rộng rãi, mà Thẩm Y Y tuyên bố đưa việc kinh doanh vươn thế giới. Để điều đó, cần bao nhiêu dã tâm và năng lực vượt trội? Nếu là khác những lời , chắc chắn các cô sẽ nhạo kẻ đó là mơ mộng hão huyền, viển vông!

Thế nhưng Thẩm Y Y... Cô chỉ nuôi dạy một đứa con thiên tài, mà bản cũng là một hiện tượng mới nổi, thi đỗ Bắc Đại danh giá, còn dẫn dắt các cô đến thủ đô, giúp các cô kiếm tiền mà đây mơ cũng dám nghĩ tới, và sống một cuộc đời mà các cô dám khát vọng.

Thẩm Y Y , thì... hẳn là thể thật.

Thẩm Y Y chốt : "Chuyện lớp học buổi tối, hai chị cứ từ từ cân nhắc..."

Còn cân nhắc nữa?

Các cô dám chắc liệu thể đạt đến mức độ đó , nhưng nếu sánh vai cùng Thẩm Y Y, thì tuyệt đối thể trở thành gánh nặng kéo chân cô !

"Y Y, em sẵn lòng học lớp buổi tối ạ!" Lâm Đại Nữu vội vàng thốt lên.

"Chị cũng !" Lý Đại Nha cũng kém cạnh, nhanh chóng tiếp lời.

Thẩm Y Y mỉm hài lòng: "Được, chúng sẽ tìm thời gian để ghé Lớp học buổi tối tìm hiểu nhé."

"Vâng, !" Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha ngừng gật đầu, gương mặt ửng hồng vì phấn khích và hào hứng.

"Bên ngoài hình như ồn ào thì ?" Thẩm Y Y nghiêng tai lắng , quả nhiên đúng như . Cô : "Hai chị xem thử , em sẽ phác thảo nhanh các quy định liên quan!"

"Được ." Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha nhanh chóng ngoài, tinh ý khép hờ cánh cửa. Sau đó, hai .

Từ ánh mắt của đối phương, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên tột độ pha lẫn niềm hào hứng khôn tả.

"Thật ngờ," Lâm Đại Nữu cảm thán, "Y Y tầm xa đến !"

" ," Lý Đại Nha liên tục gật đầu, vỗ nhẹ lên ngực. "Em cảm giác gì , Đại Nữu?"

"Rất kinh ngạc, hào hứng," Lâm Đại Nữu vẫn còn vỗ nhẹ lên ngực, tâm trạng vẫn còn xao động bởi những lời Thẩm Y Y . Cô cố gắng tìm kiếm trong vốn từ hạn hẹp của những lời để diễn tả cảm xúc: "Có một cảm giác như thể cuộc đời còn thể rộng lớn đến , khiến cũng dốc sức cố gắng vì nó!"

"Chị cũng !" Lý Đại Nha vội vàng lên tiếng xác nhận.

Hai , cùng nở một nụ rạng rỡ.

Trong phòng, Thẩm Y Y lấy chiếc ghế dài bàn, bệt xuống đất và bắt đầu việc một cách tạm bợ. Sau một tiếng, cô định dậy, nhưng chân động đậy mỏi nhừ, cứng đơ tài nào thẳng nổi.

Tê hết cả chân !

Cô nhăn nhó, khó nhọc dậy, nghỉ ngơi một lát cầm trang giấy kín đặc chữ ngoài.

Trước đó Lý Đại Nha từng ở nhà máy may mặc, nên cô vẫn nắm rõ quy trình may một bộ đồ cần phân chia thế nào. Rất nhanh, cô phân công công việc cho các chị em, cô bác. Sau khi Lâm Đại Nữu , cô tập hợp , cầm bản vẽ Thẩm Y Y thành và phổ biến kiểu dáng, kích thước cần may cho họ.

Các cô, các dì khi thấy những kiểu dáng đó đều cảm thấy vô cùng mới mẻ: "Những mẫu trông độc đáo, dù nhưng cảm giác nhất định sẽ nhiều ưa chuộng, bán chạy!"

Cùng với sự phát triển của phim ảnh Hồng Kông và sự đổ bộ của ít kiểu dáng quần áo mới lạ từ Quảng Đông, dân ở lứa tuổi tại thủ đô đều dần tiếp nhận và quen với những bộ đồ mang hướng thời đại .

"Vậy thì cứ cố gắng nhé," Thẩm Y Y tươi bước tới. "Chỉ cần bán chạy, kiếm tiền, đều phần!"

Thẩm Y Y dứt lời, các chị em, cô bác ngay lập tức xôn xao. Họ chỉ là những thuê tới may đồ, mà quần áo bán chạy thì họ cũng chia tiền ư?

Một cô bác trông thanh mảnh, giản dị liền vội vàng hỏi: "Nói cô Thẩm?"

"Có nghĩa là càng nhiều, chúng bán càng nhiều, thì sẽ kiếm càng nhiều tiền!" Thẩm Y Y giải thích.

"Ý gì ?" Một cô bác khác vẫn còn mơ hồ, hiểu rõ ý cô là gì.

"Ý là từ giờ trở , chúng sẽ áp dụng hai chế độ lương," Thẩm Y Y cầm trang giấy tay giải thích. "Một là chế độ lương theo giờ, cũng chính là mức mà chúng thỏa thuận đó, mỗi tháng trả cho bốn mươi đồng. Chế độ thứ hai là lương theo sản phẩm, tức là dựa lượng quần áo để tính lương!"

Thẩm Y Y hề đổi mức lương thỏa thuận từ , bởi lẽ, cô rằng họ mời những phụ nữ với mức lương cố định bốn mươi đồng một tháng. Nếu bắt đầu công việc mà hủy bỏ mức lương cũ, e rằng những chị em, cô bác nếm vị ngọt của lương theo sản phẩm sẽ lập tức phản đối gay gắt.

Nghe , vội vàng hỏi: "Vậy chúng một bộ đồ thì bao nhiêu tiền?"

" ghi ví dụ ở đây, tự xem nhé." Thẩm Y Y , cầm cuộn băng dính dán tờ giấy ghi chi tiết lên tường.

Mấy cô, mấy bác lập tức xúm xem xét: "Áo sơ mi một hào rưỡi, quần một hào bảy, váy nửa một đồng rưỡi, váy dài một đồng bảy..."

"Mấy mức giá chỉ là ví dụ nêu thôi." Thẩm Y Y nhấn mạnh: "Giá cả chính xác chủ yếu vẫn phụ thuộc độ phức tạp của kiểu dáng và thời gian thành mỗi sản phẩm. Trước khi chúng đưa bất kỳ kiểu dáng nào, đều sẽ công bố giá cụ thể của kiểu đó."

"Hiện tại, các thím thể chọn một trong hai phương án: Một là theo giờ việc, tức là mức lương cố định bốn mươi đồng một tháng; phương án thứ hai chính là tính theo sản phẩm ." Thẩm Y Y mỉm , đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh: "Thật , tính theo sản phẩm sẽ lợi hơn nhiều. Mọi thử tính xem, ví dụ như chiếc áo sơ mi , tính là một đồng rưỡi một chiếc. Nếu tính cả khâu cắt vải, trung bình một giờ thể ba chiếc. Vậy theo tính toán, một ngày lao động tám giờ, một ngày kiếm ba đồng sáu. Một tháng ba mươi ngày, tổng cộng sẽ là một trăm linh tám đồng! Có cao hơn chế độ tiền lương tính theo giờ nhiều ? Chưa kể, đều là thạo việc, tốc độ nhanh hơn, một giờ chỉ ba chiếc. Nếu chăm chỉ, một ngày cũng chỉ tám tiếng."

Không khí bỗng chốc như ngừng .

Nghe Thẩm Y Y tính toán, mắt mấy cô, mấy bác ai nấy đều tròn xoe kinh ngạc.

Một tháng một trăm linh tám đồng, thậm chí còn thể cao hơn nữa!

Con khủng khiếp đến mức nào?

Nó tương đương với tiền lương của hai ba tháng ở nhà máy quốc doanh!

Tiếng nghị luận của đám đông bỗng nhiên lớn dần, họ rôm rả bàn bạc về tính khả thi của phương án !

Thẩm Y Y mỉm , kiên nhẫn đợi họ thảo luận xong mới cất lời: "Thế nào? Mọi nghĩ kỹ ?"

"Chúng nghĩ kỹ , chúng chọn tính theo sản phẩm ạ." Thím béo dứt khoát lên tiếng, khuôn mặt rạng rỡ.

"Không ai chọn theo giờ ?" Thẩm Y Y giả vờ tiếc nuối.

Khóe môi ai nấy đều cong lên, ánh mắt đầy vẻ vui sướng: Đồ ngốc mới chọn theo giờ chứ!

Loading...