Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:18:20
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Đại Nữu xác nhận hỏi: "Chị , chị may đồ cho Thâm ư?"
" !"
Lâm Đại Nữu khựng , cầm tấm vải của cô lên: "Chị may như thế nào?"
"May một chiếc áo ba lỗ , áo bông thì vẫn đổi bông để nhồi."
Lâm Đại Nữu gật đầu, bắt đầu dạy Thẩm Y Y đo đạc hướng dẫn cách đạp máy may.
Thẩm Y Y mất gần cả buổi sáng mới miễn cưỡng học cách thao tác máy may, tay còn kim châm mấy bận, vải cũng hỏng mất mấy mảnh.
Lâm Đại Nữu vải hỏng , xót ruột nguôi. Tuy là vải nhà cô , nhưng cái cũng quá lãng phí .
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của cô , an ủi : "Không , vải hỏng vẫn thể may vá cho ba đứa nhỏ."
Lâm Đại Nữu: "..." là điều kiện, tiêu xài chẳng cần tính toán!
Sau một buổi sáng miệt mài, sự cố gắng ngừng của Thẩm Y Y, cùng với sự hướng dẫn tận tình của Lâm Đại Nữu, cuối cùng cô cũng may xong một chiếc áo ba lỗ nam. Chỉ điều, chiếc áo trông xiên xẹo, vẹo vọ, đường kim mũi chỉ cũng đều, còn nhiều sợi chỉ thừa.
Thẩm Y Y thở dài: “Thôi thôi, về nhà nấu cơm .”
Trước khi , cô còn cẩn thận lấy chiếc áo ba lỗ đó mang theo. Lâm Đại Nữu thấy , cố nín . Thẩm Y Y cô bạn một cái, khỏi lắc đầu.
Về đến nhà, ba đứa trẻ vẫn thấy . Thẩm Y Y đặt chiếc áo may hỏng sang một bên, bắt đầu nấu cơm. Cô hầm chỗ giò heo còn thừa từ hôm qua, mảnh vườn con con hái một mớ cải trắng tươi non.
Đang lúc định cho cải chảo xào, cô thấy Lý Thâm dẫn ba đứa con về.
“Mẹ ơi!”
Nhị Bảo mặt mũi hớn hở chạy về phía cô, hăm hở : “Mẹ, may cho cha một chiếc áo thật ạ?”
Thẩm Y Y giật , vội vàng về phía Lý Thâm, đang ở ngoài sân rửa tay.
Thẩm Y Y lập tức xổm xuống, ghé sát tai nhỏ với Nhị Bảo: “ , nhưng con đừng … với cha nhé, chiếc áo đó lắm.”
Chưa đợi cô dứt lời, Nhị Bảo gọi to cha bé: “Cha ơi, con thật đấy! Sáng nay thật sự may cho cha một cái áo!”
Thẩm Y Y chỉ cạn lời.
“Đã may xong ư?” Quả nhiên, Lý Thâm bước nhà, giọng chứa đựng vẻ mong chờ kín đáo: “Anh xem thử ?”
Khụ! Thẩm Y Y dậy, dặn phụ nhóm lửa, nghiêm nghị : “Đợi lát nữa , nấu cơm .”
Còn cái sự “đợi lát nữa” cụ thể là khi nào, Thẩm Y Y . Tóm , cho đến khi Lý Thâm ca cũng chẳng thấy chiếc áo .
Sau khi Lý Thâm , Thẩm Y Y như khi nấu nồi cháo đậu xanh thơm lừng, dọn dẹp nhà cửa qua loa một chút. Sau đó, cô ôm ấp ba đứa trẻ ngủ trưa một giấc, chờ chúng tỉnh giấc mang cháo đậu xanh cho kịp bữa chiều.
Về đến nhà, cô uống một ngụm nước mới sang nhà họ Trần.
Mấy đứa trẻ chẳng thể yên một chỗ, í ới gọi chạy sân chơi, Thẩm Y Y cũng ngăn cấm chúng.
Trải qua thêm một buổi sáng học hỏi, Thẩm Y Y hì hụi thao tác thêm chừng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cho lò một chiếc áo coi như tươm tất. Đương nhiên, thành quả cũng nhờ một phần lớn sự giúp đỡ của Lâm Đại Nữu.
Lâm Đại Nữu đang mang thai, , ở nhà ngoài việc cơm nước còn chăm sóc Trần bệnh liệt giường, nhưng nhờ cũng rảnh rang ít thời gian. Thi thoảng cô hướng dẫn Thẩm Y Y một chút, thấy cô may vá nghiêm túc, bèn bên cạnh tranh thủ xử lý những mảnh vải vụn mà Thẩm Y Y bỏ . Dựa theo kích thước của ba đứa nhỏ, cô cắt những mảnh vải vụn đó thành từng miếng nhỏ xinh.
Đợi khi Thẩm Y Y may xong, Lâm Đại Nữu liền đạp máy may, chẳng mấy chốc, những chiếc áo nhỏ xinh thành. Thẩm Y Y thấy mà tấm tắc khen ngớt.
Tuy Lâm Đại Nữu nhất quyết nhận, nhưng Thẩm Y Y vẫn kiên trì dúi tay cô hai chiếc áo nhỏ. Vượng Tài trạc tuổi Đại Bảo và Nhị Bảo, mặc là in.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-35.html.]
Đang lúc định dọn dẹp đồ đạc để về nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo dẫn Tiểu Bảo và Vượng Tài nức nở chạy về. Đứa nào đứa nấy lấm lem bùn đất từ đầu đến chân. Nhị Bảo và Vượng Tài thì t.h.ả.m nhất, trông chẳng khác gì những ông cụ non bằng bùn.
Gà Mái Leo Núi
Nếu con ruột, lẽ Thẩm Y Y cũng khó lòng nhận nổi con trai .
“Sao ?” Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu vội vàng tiến , dỗ dành Tiểu Bảo và Vượng Tài đang nấc.
Đại Bảo và Nhị Bảo trông chột , chẳng dám ngẩng mặt lên . Thẩm Y Y chúng sợ cô sẽ trách mắng vì gây chuyện, bèn thẳng toẹt: “Đứa nào ức h.i.ế.p mấy đứa?”
Nhị Bảo về phe , liền lập tức hùng hổ chỉ tay: “Là thằng Thiết Trụ!”
Nói xong, bé còn siết chặt nắm đ.ấ.m con con, cứ như thể nếu Thiết Trụ mặt ngay đây, bé sẽ tung một cú đ.ấ.m mặt .
Thẩm Y Y mặt cô lạnh tanh hỏi: “Nó dám đ.á.n.h các con ư?”
“Nó cướp cá của bọn con nữa !” Lần , đến cả Đại Bảo vốn điềm đạm cũng nhịn cất lời, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Con cá đó là Vượng Tài thấy cơ mà, mà cứ khăng khăng là của , còn đẩy thằng bé xuống mương nước!”
Đại Bảo định kéo Vượng Tài thì Lý Thiết Trụ bên cạnh, té bùn nước mương lên mặt Đại Bảo.
Thấy trai và bạn bắt nạt như , dĩ nhiên Nhị Bảo thể khoanh tay , liền tiến lên đẩy Thiết Trụ. Thiết Trụ lớn hơn , đám bạn bè cạnh, kết quả là Nhị Bảo cũng xô ngã xuống mương bùn.
Còn Tiểu Bảo… Tiểu Bảo Vượng Tài , bé cũng òa theo.
“Có thương ?” Thẩm Y Y lau những vết bùn lấm lem mặt bọn nhỏ.
Ba đứa trẻ tủi lắc đầu lia lịa.
Thẩm Y Y khẽ thở phào, thương thì .
“Đi rửa mặt , sẽ dẫn các con đòi công bằng!” Thẩm Y Y .
“Mẹ, thật ạ?” Nhị Bảo mắt mở to kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Cậu bé vẫn còn nhớ dáng vẻ sợ hãi của Lý Thiết Trụ khi chỉnh đốn nó hai hôm .
“Mẹ sẽ để các con ai đó chèn ép mà ai bảo vệ.” Thẩm Y Y : “Các con rửa mặt .”
Nhị Bảo , nhanh nhẹn kéo Tiểu Bảo rửa mặt. Đại Bảo cũng Vượng Tài, Vượng Tài gạt vội nước mắt, líu ríu theo Đại Bảo.
Lâm Đại Nữu bóng lưng của Vượng Tài, chút do dự Thẩm Y Y: “Y Y, chị thật sự định đòi công bằng cho bọn nhỏ ?”
“Ừm.” Thẩm Y Y bóng lưng như bùn của ba đứa con, dứt khoát đáp lời.
“…” Lâm Đại Nữu bất giác thấy bất an.
Thẩm Y Y nhận thấy điều đó, đầu cô một cái, cũng đoán nỗi lo lắng trong lòng Lâm Đại Nữu.
Dù thì Vượng Tài cũng là đứa con cô dẫn tới khi tái giá, con ruột của Trần Cường. Ở trong thôn, phận của bé vốn dĩ nhạy cảm, lưng bao nhiêu lời tiếng . Thậm chí một còn công khai chế giễu, cợt bé.
Nếu bé xung đột với trẻ con trong thôn, tới lúc đó chắc chắn trong thôn sẽ bao che cho con nít trong làng hơn.
Tới khi đó, Vượng Tài sẽ càng khó ăn , khó hòa nhập trong thôn.
Làm của Vượng Tài, Lâm Đại Nữu dĩ nhiên hy vọng con trai đối mặt với tình huống như thế , cho nên nhiều lúc Vượng Tài bắt nạt, cô cứ bảo con nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Thẩm Y Y đồng tình với cách , nhưng nỗi lòng của Lâm Đại Nữu quả thật lý.
thấy dáng nhỏ bé gầy gò của Vượng Tài, suy cho cùng Thẩm Y Y cũng thể ngơ, cô : “Cứ nhịn mãi, chỉ coi là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.”
Sau đó cô gọi ba đứa con tới. Vượng Tài thấy Thẩm Y Y dường như cùng bé, ngơ ngác , đó như hiểu điều gì đó, cúi đầu, lặng lẽ về cạnh Lâm Đại Nữu.
Nhìn nét mặt tủi , rụt rè của con trai, lòng Lâm Đại Nữu thắt . Bỗng nhiên cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Vượng Tài: “Đi, đòi công bằng cho con!”