Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:11:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Y Y bận rộn cả ngày, cảm thấy cả chút uể oải, nhưng Tiểu Bảo thì tràn đầy sức sống như sạc đầy pin, hề chút biểu hiện mệt mỏi nào.
Chiều cao của bé còn đến một mét sáu, chỉ thể ở gióng xe của . Thấy thấm mệt, bé liền nhảy xuống xe: "Mẹ, con đẩy xe giúp nhé, giữ c.h.ặ.t t.a.y lái nha!"
Thẩm Y Y nắm chặt ghi đông xe đạp, ngạc nhiên hỏi: "Con mệt ?"
"Không mệt chút nào!" Tiểu Bảo lớn tiếng đáp, giọng đầy tự hào, "Mẹ thon thả nhẹ thế , con cần dùng nhiều sức!"
Thẩm Y Y khẽ bật : "..." Với cái miệng dẻo quẹo của Tiểu Bảo thế , nếu là khách hàng, cô cũng sẽ chẳng ngần ngại mua hết quần áo mà bé bán mất thôi!
Nhìn Tiểu Bảo tràn đầy năng lượng như , Thẩm Y Y cũng để mặc bé, coi như giúp tiêu hao bớt chút sức lực. Bằng , về đến nhà bày trò ầm ĩ đến mức nào nữa.
Về đến nhà.
Mẹ Lý đang chuẩn bữa tối trong bếp, những còn thì ở ngoài sân. Mấy đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, tiếng giòn tan cả một góc vườn.
Ông Lý cạnh Nhị Bảo, tay cầm sổ và bút, hỏi bé: "Nhị Bảo, cháu cho ông , chữ thứ hai trong câu là gì, 'bồng... sinh huy'?"
Nhị Bảo sách, đáp: "Là chữ 'tất', ạ. 'Bồng tất sinh huy'."
Gà Mái Leo Núi
"À~" Ông Lý gật gù vẻ hiểu, vội vàng ghi chú phiên âm sổ, hỏi: "Vậy cả cụm từ đó nghĩa là gì?"
Nhị Bảo giải thích: "Nó nghĩa là cho ngôi nhà đơn sơ thêm phần rực rỡ, lộng lẫy ạ!"
Ông Lý ngẫm nghĩ một lát: "Ông chữ 'huy' nghĩa là ánh sáng, 'bồng tất' là chỉ một ngôi nhà đơn sơ, mộc mạc đúng ?"
Nhị Bảo đáp: "Chắc là ý đó ạ!"
"Chắc là? Vậy chính xác thì nó nghĩa là gì?" Ông Lý bỏ qua, hỏi tiếp.
"..." Nhị Bảo còn cách nào khác, đành khẳng định chắc nịch: "Dạ, chính là ý nghĩa đó ạ!"
Ông Lý gật đầu hài lòng, hỏi: "Thế còn chữ 'sinh' thì ?"
"......Là 'thêm ', ý nghĩa là tăng thêm, thêm nữa!"
"Ông hiểu ," Ông Lý gật đầu lia lịa: " từ dùng trong ngữ cảnh nào? Nhị Bảo, cháu giải thích cặn kẽ cho ông nội !"
Nhị Bảo: "......" Ai đó ơn đến cứu với!
Vốn dĩ Nhị Bảo là ham học, nếu vì trường quân đội, còn chẳng buồn đụng đến sách vở. Giờ đây, vất vả lắm mới thi xong kỳ thi trung học, thời gian học tập còn gấp gáp như nữa, thể thỏa thích chơi, đương nhiên dồn thời gian việc học hành.
Hôm đó, ông bà nội vì chăm sóc Khoái Khoái và Nhạc Nhạc nên thể đến lớp học buổi tối . Thoáng chốc, bé chợt vẻ, liền tự tin rằng thể dạy cho ông bà nội. Vừa dứt lời, hối hận ngay lập tức. May mắn , đó ông nội chỉ bảo hỏi vài câu, liền nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì nhóc cho rằng những vấn đề ông nội hỏi cũng giống như những câu hỏi mà hỏi , chỉ khi gặp vấn đề khó nhằn mới cần nhờ đến sự trợ giúp.
Cậu quên mất rằng ông nội từng học hành bài bản trong bất kỳ hệ thống trường lớp nào. Ông chỉ loáng thoáng vài chữ, nên đối với Ông Lý mà , chỉ cần gặp một vấn đề nhỏ thôi, thì đó hầu như đều trở thành nan đề khó giải quyết!
Giống như ông chỉ mới học đến chữ , tuy là cộng trừ nhân chia, nhưng đến lúc học giải phương trình, phương trình nào ông cũng mù tịt. Mỗi một bài toán đều giảng giải cho ông từng bước từ những phép tính cộng trừ nhân chia cơ bản nhất.
Đây chẳng là dạy từ đầu ?
Mà ông nội của bé là cực kỳ ham học hỏi. Ngoại trừ phiền trong thời gian học bài riêng tư, còn những lúc khác thì ông cứ như thể tận dụng triệt để từng khoảnh khắc, hễ câu hỏi là tìm đến ngay!
Nhị Bảo thực sự khổ sở c.h.ế.t.
May mắn duy nhất của chính là, ông nội còn trông nom Khoái Khoái và Nhạc Nhạc. Có đôi khi, dù ông hỏi bài cũng đành lực bất tòng tâm. Nếu thì chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mà vất vả lắm mới , chắc chắn sẽ đổ hết việc kèm cặp ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-356.html.]
Nhị Bảo cẩn thận giải thích cho Ông Lý . Ông Lý lắng nghiêm túc. Đến khi bé giải thích xong xuôi, vì sợ Ông Lý tiếp tục đặt câu hỏi, Nhị Bảo như bôi dầu gót chân, chuẩn chuồn êm.
Cánh cửa lớn "ầm" một tiếng bật mở. Một Nhị Bảo oai phong lẫm liệt xuất hiện ở ngưỡng cửa, lớn tiếng tuyên bố: "Anh về đây!"
Nhị Bảo đúng là thủ lĩnh của đám trẻ trong nhà. Lũ nhóc đều vô cùng yêu quý bé. Vừa thấy trở về, chúng reo lên vui sướng: "Anh nhỏ về !"
Đám trẻ như đàn ong vỡ tổ, ùa về phía Nhị Bảo, ríu ran gọi " nhỏ"——
"Anh nhỏ, chơi mà lâu thế? Bọn em nhớ nhiều lắm!"
"Anh nhỏ, thật là đáng ghét! Ngày nào cũng chạy ngoài chơi mà chẳng thèm dẫn bọn em theo!"
" đó! Nếu còn như thế, bọn em sẽ chơi với nữa !"
"Anh nhỏ..."
Khoái Khoái và Lạc Lạc, với cái tuổi còn bi bô tập , tốc độ chậm rãi khiến chúng chẳng thể chen lời cuộc trò chuyện của lớn. Đến lúc cuống quá, hai đứa bé bám chặt lấy chân Tiểu Bảo, miệng "a a" gọi liên hồi. Dù chẳng hiểu rõ mười mươi lời chúng đang lẩm bẩm, nhưng biểu cảm hờn dỗi cùng ánh mắt trách móc thì cũng đủ đoán , chúng đang "lên án" Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo, dù các em quây lấy chỉ trích tới tấp, vẫn chẳng hề bối rối chút nào. Cậu bé kiêu hãnh phẩy tay: "Mấy đứa đừng ồn ào nữa! Anh chơi, việc quan trọng đấy!"
"Anh Nhỏ dối! Mấy hôm cũng bảo chuyện quan trọng, mà chạy tót chơi với chị gái xinh ! Em với bà nội Lý mua đồ ăn là thấy hết nhé!"
"Mấy đứa linh tinh gì chứ? Đó là bạn cùng lớp của , cả con trai lẫn con gái ở đó, đông nghịt ! " Tiểu Bảo cố gắng thanh minh, "Với chuyện đó lâu lắm mà!"
Mặc kệ lời thanh minh của , các em vẫn bĩu môi: "Dù cũng chẳng thèm dẫn bọn em chơi! Bọn em giận , thèm chơi với nữa !"
Tiểu Bảo thầm nghĩ: "Chẳng bây giờ mấy đứa đang bám riết lấy đó ?"
"Không , mấy đứa chẳng hiểu chuyện gì hết ? Anh bảo chơi! Thôi , thật cho mà , kiếm tiền đấy!" Nói đến đây, Tiểu Bảo vênh mặt đắc ý, "Anh kiếm nhiều tiền lắm, mấy đứa ngoan ngoãn đợi đến lúc nhận lương nhé, sẽ dẫn tất cả cửa hàng bách hóa tổng hợp, đến lúc đó mua gì cũng mua cho hết!"
"Thật ạ?" Bọn trẻ mắt sáng rỡ, hớn hở reo lên: "Em một chiếc váy xinh xắn!"
"Kẹo, kẹo! Muốn mua kẹo!"
"Còn em kẹp tóc, Anh Nhỏ mua cho em!"
"Kẹo! Em mua kẹo!"
"Được , mua mua mua hết!" Tiểu Bảo vung tay lên, dáng một tay chơi lắm tiền, "Anh mua cho tất!"
Thẩm Y Y dắt xe đạp nhà, chứng kiến cảnh tượng đó thì chỉ cạn lời. Đến cô cả mấy trăm nghìn đồng cũng chẳng thể bày cái vẻ "đại gia" như Tiểu Bảo .
Nhị Bảo đang định lén lút chuồn , thấy màn khoe khoang đó thì dừng hẳn . Cậu bé khinh khỉnh quát thẳng mặt Tiểu Bảo: "Ngày nào cũng chẳng trò trống gì hồn, chỉ ba hoa khoác lác! Yên lặng một chút hả?"
"Anh mới là đồ chẳng đàng hoàng! Em đây là kiếm tiền đấy!" Tiểu Bảo bĩu môi, lầm bầm oán giận.
"Việc quan trọng nhất của em bây giờ là học hành! Chứ kiếm tiền!" Nhị Bảo lớn tiếng đáp .
"Em học cách kiếm tiền cũng gì sai !" Tiểu Bảo cũng nâng giọng, bướng bỉnh cãi , "Kết quả thi cuối kỳ của em , em thứ ba đó!"
"Thi thứ ba thì gì mà đáng tự hào hả? Đáng lẽ em cố gắng đạt vị trí thứ nhất chứ!" Nhị Bảo giáo huấn em trai.
"Em thấy thứ ba là đủ ." Tiểu Bảo lẩm bẩm, lén liếc hai một cái, sợ ăn đòn nên hạ giọng nhỏ: "Anh ngay cả vị trí thứ ba cũng giành , dựa mà bắt em thi nhất chứ?"
"Em cái gì cơ?" Nhị Bảo lờ mờ thấy điều gì đó, lập tức trợn mắt giận dữ Tiểu Bảo.
"Em ..." Mặc dù từ tới nay Tiểu Bảo và Nhị Bảo vốn hợp tính, thường xuyên cãi cọ chí chóe, nhưng bé cũng phận, thừa thể đ.á.n.h hai, nên vội vàng đ.á.n.h trống lảng: "Hôm nay em kiếm nhiều tiền lắm!"