Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:11:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Kiếm nhiều tiền ư?" Mẹ Lý tiếng Thẩm Y Y về liền bước từ trong bếp, khi mấy lời Tiểu Bảo thì gương mặt bà sáng bừng, vui vẻ hỏi: "Ngày đầu tiên mở cửa hàng quần áo mà buôn bán đến ?"
"Tốt cực kỳ luôn ạ! Tốt đến nỗi bọn cháu còn chẳng thời gian ăn cơm nữa." Giọng Tiểu Bảo giấu nổi vẻ khoe khoang, "Làm bọn cháu mệt bở tai, nãy cháu còn sức đạp xe về, vẫn là cháu đẩy xe đưa về tận nhà đó!"
Ngoài miệng Tiểu Bảo mệt mỏi, nhưng cả bé toát lên vẻ hừng hực khí thế, tràn trề năng lượng. Mẹ Lý vốn quá tin lời thằng bé, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Y Y mệt mỏi, trong nháy mắt bà liền tin sái cổ, xót xa : "Đến bữa cơm cũng thời gian ăn ? Vậy thì quá mệt ! Đừng đó nữa, mau đây nghỉ , cơm sắp xong !"
Mẹ Lý dứt lời, trong khí liền thoang thoảng một mùi khét. Bà vỗ đùi cái bốp, vội la lên "khét !", cuống quýt chạy bổ bếp.
Tiểu Bảo tiếp tục lải nhải: "Thật như cũng , kiếm nhiều tiền như thế, cho dù mệt một chút cũng đáng giá!"
"..." Thẩm Y Y buồn liếc mắt đến nhóc, xoay xuống. Nhị Bảo theo phía , vẻ mặt rõ ràng là ghét bỏ thẳng với Tiểu Bảo: "Cả ngày chỉ tiền là tiền, trong mắt em chỉ tiền, tầm thường!"
Tiểu Bảo hề cảm thấy thích tiền là tầm thường. Cậu bé theo sát phía trai , kiên nhẫn chọc ghẹo: "Vậy đoán xem hôm nay em kiếm bao nhiêu tiền?"
Nhu cầu vật chất của Nhị Bảo khá thấp, chỉ cần thể ăn no uống đủ là , hề quan tâm đến tiền bạc. Cậu phẩy tay : "Không , hứng thú!"
"Ba mươi phẩy hai đồng thôi ~" Tiểu Bảo thản nhiên đáp.
"Ba mươi phẩy hai đồng thì ba mươi phẩy hai đồng, trong nhà thiếu chút tiền của em. Anh cho em , em cứ coi trọng tiền tài như nhất định sẽ hối… hận," Nhị Bảo sực tỉnh, bất chợt phắt , "Em hôm nay em kiếm bao nhiêu cơ?"
"Cũng chỉ ba mươi phẩy hai đồng thôi mà," Tiểu Bảo kín đáo, giơ ngón tay lên giả vờ đếm: "Nếu như một tháng thì chín trăm linh sáu đồng, một kỳ nghỉ hè cũng chỉ một nghìn tám trăm mười hai... Haizzz, hai nghìn luôn, thật sự quá bèo bọt! Mẹ ~ thấy đúng ạ?"
Tiểu Bảo hì hì, nháy mắt tinh quái với .
Thẩm Y Y: "..." Tại cô cảm giác trong lời của Tiểu Bảo nhà thâm ý trêu chọc chứ? Là ảo giác ?
Cho dù nhu cầu vật chất của Nhị Bảo thấp, bé cũng ba mươi đồng là tiền lương một tháng của nhiều công nhân. Tiểu Bảo một ngày liền kiếm nhiều tiền như , quả thực bé choáng váng.
Sao thể như ? Tiểu Bảo nào bản lĩnh ?
Nhị Bảo tin, nhất định là cho Tiểu Bảo tiền!
Nhị Bảo trừng mắt Tiểu Bảo một cái, bước nhanh tới mặt , biểu cảm nghiêm túc, đau lòng : "Mẹ, thể cho Tiểu Bảo nhiều tiền như ? Mẹ cho em nhiều tiền như thế, em sẽ ỷ , chịu học hành tử tế!"
Không đợi Thẩm Y Y chuyện, Tiểu Bảo vui. Cậu bé bán một bộ quần áo giá mười mấy, hai mươi tệ mới hai hào tiền công, đây là mồ hôi công sức của con, là tiền con xứng đáng , cho con. Lòng đầy ấm ức, bé nghiễm nhiên chắn mặt , sang đối mặt với trai : "Anh hai, như là đúng! Em bán một bộ quần áo hai hào, bán một ngày, một ngày, khản cả cổ, mỏi nhừ chân tay mới bán tận 151 bộ quần áo, mới kiếm tiền ."
Nhị Bảo nghiêng tai lắng , chợt nhận giọng Tiểu Bảo quả thực khàn thật, "......" Thật ?
Gà Mái Leo Núi
"Là thật," Thẩm Y Y tiếp lời xác nhận. Hôm nay Tiểu Bảo nhiều sức như , nếu cô cho bé tiền , cô sẽ cảm thấy lương tâm c.ắ.n rứt. Cô bổ sung một câu: "Tiểu Bảo còn bán nhiều quần áo hơn cả nữa cơ."
???
Nhiều hơn cả ? Làm thể chứ?
"...... Chuyện thật ?" Nhị Bảo xác nhận hỏi.
"Thật đấy!" Tiểu Bảo ưỡn ngực, liếc xéo hai , hừ một tiếng. "Lần hai em bằng con mắt khác chứ?"
Trong lòng Tiểu Bảo dâng lên một sự mong chờ, nhưng kết quả thì...
Anh hai bé, Nhị Bảo, vẻ mặt trầm tư. "Đến cả em còn bán nhiều như , nếu thì chẳng còn bán nhiều hơn gấp bội ?"
Tiểu Bảo: "..." Anh hai đúng là quá tự tin bản .
Nhị Bảo càng nghĩ càng thấy lý. Cậu bé luôn cho rằng trừ việc học hành, mặt khác đều vượt trội hơn Tiểu Bảo, bèn : "Ngày mai cũng bán quần áo. Chắc chắn sẽ kiếm cả trăm tám mươi đồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-357.html.]
Tiểu Bảo: "......" Hay lắm, còn 'điên' hơn cả !
Vậy thì cứ chờ mà xem!
Nhị Bảo chạy tìm , Thẩm Y Y, hào hứng kể về ý định ngày mai bán quần áo. Thẩm Y Y: "..."
Cứ bán , nếu đụng tường nam sẽ chịu đầu [1], bất ngờ!
[1] Thành ngữ ám chỉ cứng đầu, chịu lắng những ý kiến khác.
" mà," Thẩm Y Y dặn, "buổi sáng con vẫn ở nhà học bài, buổi trưa mới , tiện thể mang cơm trưa cho và luôn nhé."
"Vâng!" Nhị Bảo đắc ý, sảng khoái đáp lời.
Tối hôm đó, khi Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha trở về, họ bắt đầu tính toán doanh thu ngày hôm nay. Không ngờ nhiều đến hơn năm ngàn sáu trăm tệ. Trừ các khoản chi phí, ước tính tiền lãi kiếm hôm nay ít nhất cũng hơn bốn nghìn tệ.
Mọi mừng rỡ kinh ngạc. "Cứ tiếp tục thế , chẳng chúng sẽ nhanh chóng trở thành hộ vạn nguyên [2] ?"
[2] "Hộ vạn nguyên" là một thuật ngữ nổi tiếng thời bấy giờ, đồng nghĩa với đại gia, là mục tiêu phấn đấu của nhiều tự kinh doanh.
Trở thành hộ vạn nguyên tất nhiên là vấn đề, nhưng Thẩm Y Y vẫn cần dội một gáo nước lạnh để hai tỉnh táo . "Đây là ngày đầu tiên chúng mở cửa hàng, hơn nữa là cửa hàng quần áo đầu tiên ở thủ đô. Khách hàng tò mò, thích sự mới lạ, cộng thêm danh tiếng chúng gây dựng từ mới thu hút lượng khách lớn như thế. Mấy ngày tới việc kinh doanh chắc chắn vẫn sẽ , nhưng về lâu dài, doanh thu chắc chắn thể duy trì mức . Chúng cần chuẩn tinh thần và nhận chuyện một cách thực tế."
"Ừm," Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vội vàng gật đầu lia lịa.
Mấy thảo luận kỹ lưỡng thêm vài chuyện, ai nấy mới trở về phòng.
Lý Thâm thấy cô trở về, đặt cuốn sách đang xuống. Dù bận rộn đến mấy, ngày nào cũng dành chút thời gian cho việc sách.
"Nói chuyện gì mà lâu đến thế?" Lý Thâm ôm cô, khẽ hỏi.
Thẩm Y Y kể với Lý Thâm về tiền họ kiếm trong ngày hôm nay. Lý Thâm ngỡ ngàng, "Lợi nhuận bán quần áo cao đến thế ?"
" là cao," Thẩm Y Y gật đầu đồng tình, " mà cũng mệt một chút. Em tuyển thêm vài nhân viên bán hàng."
Buổi trưa Lý Thâm đến cửa hàng, thấy cô bận tối mặt, kịp thở, đến bữa trưa cũng chẳng kịp động đũa. Trong lòng nảy sinh ý nghĩ , bây giờ lời vợ, liền : "Tuyển thêm , đừng để em vất vả thế."
"Ừm," Thẩm Y Y đáp. Cô chỉ cần nắm giữ định hướng chung là .
Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Y Y đưa tay vuốt ve yết hầu của Lý Thâm. Một giây , Lý Thâm tức thì nắm chặt lấy tay cô.
"Ngoan nào!" Giọng Lý Thâm khẽ mang ý cảnh cáo. "Nếu lát nữa mệt mỏi thêm!"
"Không cần thì thôi !" Thẩm Y Y khẽ khẩy, lúc rời khỏi n.g.ự.c , còn cố tình nhấn một chỗ "nhạy cảm" .
Lý Thâm: "..."
"Năm giờ sáng mai gọi em dậy," Lý Thâm xuống và dặn dò một câu.
"Gọi em dậy sớm như ..." gì.
Thẩm Y Y khẽ giật , trừng mắt Lý Thâm. Khóe môi cong lên nụ đầy ý vị, thuận tay tắt đèn, giữa màn đêm đen kịt, một tiếng "em" rõ mồn một vang lên bên tai cô.
Thẩm Y Y: "..."