Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 358

Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:11:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Lý Thâm đương nhiên thật sự gọi vợ dậy từ năm giờ sáng để thực hiện lời trêu chọc đêm qua. Thậm chí, khi thấy cô thức dậy cùng lúc sáu giờ, còn dịu dàng khuyên Thẩm Y Y ngủ thêm chút nữa.

Đương nhiên là Thẩm Y Y thể lời . Hôm nay là ngày thứ hai khai trương cửa hàng, cô dậy sớm để kịp đến cửa hàng.

Sau bữa sáng, họ ai nấy đều lên đường.

Nhị Bảo thức dậy lúc bảy giờ rưỡi, vệ sinh cá nhân xong xuôi, ăn sáng tám giờ. Cậu bé dặn bà nội chuẩn bữa trưa sớm một chút, chuyên tâm việc học.

Bởi vì trong đầu mải miết nghĩ về chuyện bán quần áo, ban đầu tài nào tập trung sách vở . Tâm trí cứ bay bổng lung tung, khi bé nhận , mất cả tiếng đồng hồ.

Cậu bé thầm tự giễu bản . Lúc dạy Tiểu Bảo rằng việc học là quan trọng nhất thì thao thao bất tuyệt, đến lượt thì chẳng khá khẩm hơn chút nào.

Mãi đến khi trong lòng nghĩ về ngôi trường quân đội mơ ước, mường tượng bộ quân phục màu xanh mạnh mẽ trong tâm trí, bé mới thể kéo khỏi dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung, dốc hết sức lực tập trung bài vở.

Gà Mái Leo Núi

Chính vì quá tập trung, bé quên cả thời gian. Cho đến khi bà nội nấu xong, chờ mãi thấy , bà mới bước gọi: "Nhị Bảo, cháu định mang thức ăn đến cho ?"

"Cái gì? Mấy giờ ?" Nhị Bảo lúc mới nhớ , đồng hồ, gần mười hai giờ . Nghe hôm qua cửa hàng đông khách lắm, nên ban đầu sớm hơn, để ăn cơm đúng giờ.

Cậu còn kịp dọn dẹp sách vở vội vàng vội vã chạy ngoài tìm hộp cơm. Mẹ Lý lên tiếng hỏi: "Nhị Bảo, cháu ăn ở nhà mà ?"

"Cháu đến đó ăn luôn!" Nhị Bảo vội vã .

Nghe Nhị Bảo , Lý vội vàng cho thêm thức ăn hộp. Xong xuôi, bà bé vội vã cầm hộp cơm dắt chiếc xe đạp quen thuộc , quên dặn dò: "Cẩn thận đấy cháu."

"Cháu ạ," Nhị Bảo vọng vọt chiếc xe đạp.

Khi Nhị Bảo đến cửa hàng quần áo, hơn mười hai giờ, cũng là lúc cửa hàng đông đúc nhất. Nhị Bảo cầm hộp cơm bước , đập mắt bé là một khung cảnh đông nghẹt khách hàng.

Thẩm Y Y là đầu tiên thấy bé, "Nhị Bảo!"

"Mẹ!" Nhị Bảo đến chỗ , "Con mang bữa trưa đến cho , ăn ạ."

"Bọn ăn lót mấy cái bánh quy . Con cứ để đó , lát nữa bọn ăn ." Thẩm Y Y .

"Không ! Chẳng từng ăn uống đúng giờ sẽ hại cho sức khỏe ? Sao giờ đến lượt , giữ lời?" Nhị Bảo trách móc rõ ràng trong từng lời . "Mẹ mau ăn !"

Không để Thẩm Y Y kịp gì, một vị khách gần đó Nhị Bảo gọi "" liền ngạc nhiên vô cùng. Bà Thẩm Y Y một lượt cất lời hỏi: "Con trai cô lớn thế ư?"

"Vâng ạ." Thẩm Y Y mỉm .

"Thật ngờ đó, trông cô trẻ quá! mà con trai cô trai quá," vị khách , và nở nụ đầy thiện cảm.

Điều vị khách ngờ tới, tất nhiên là việc Thẩm Y Y còn trẻ như thế mà một đứa con trai lớn phổng phao như . Đây cũng là phản ứng thường thấy của hầu hết khi Thẩm Y Y một con trai lớn như Nhị Bảo.

Sau đó, bà tiện miệng giúp bé thuyết phục cô: "Nhìn đứa bé hiếu thảo như , cô cứ lời nó , ăn cơm . Cứ để chúng tự chọn đồ ."

"Thôi nào, đừng thằng bé thất vọng. Cứ để chúng tự lựa chọn, nếu ưng ý thì sẽ đưa tiền cho cháu."

" đó, chị cứ ăn thôi!" Các vị khách khác cũng hùa theo.

"Mẹ , con ở đây là . Mấy cô lớn đang ở đằng cả, nếu hiểu con sẽ hỏi ." Nhị Bảo tranh thủ đáp.

Nghe Nhị Bảo và các vị khách , Thẩm Y Y tiện từ chối thêm nữa. Cô đành : "Được , ăn đây. Mọi cứ thoải mái lựa chọn nhé. Nhị Bảo, rõ thì con cứ hỏi , hoặc là hỏi Tiểu Bảo cũng ."

Nửa câu cô dặn dò Nhị Bảo, thằng bé nhanh chóng đáp: "Vâng ạ!"

Mặc dù Nhị Bảo , nhưng trong lòng Thẩm Y Y vẫn yên tâm cho lắm, dù thằng bé thứ hai nhà cô tính cách khá thẳng thắn, hơn nữa... gu thẩm mỹ của thằng bé cũng cho lắm.

, khi ngang qua Tiểu Bảo, cô vẫn hỏi thêm: "Tiểu Bảo, con ăn ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-358.html.]

"Mẹ, ăn ạ," Tiểu Bảo , "Con còn khách ở đây mà."

Thẩm Y Y gật đầu, ép buộc nữa. Nhờ kinh nghiệm hôm qua, và nãy bọn nhỏ cũng ăn chút bánh quy lót , cho nên cô : "Anh hai con đang ở đây, lát nữa con nhớ để mắt giúp đỡ con một chút nhé."

"Vâng," Tiểu Bảo tiễn một vị khách , thấy cô thì đáp lời ngay. Sau khi , một cô gái khác gọi , nhờ phối đồ giúp.

Cậu bé suy nghĩ một chút, hai chắc chắn vẫn xoay sở một lúc nữa, nên ngay đến chỗ vị khách đó.

Tiểu Bảo thật sự ... đ.á.n.h giá cao hai !

"Cháu tên Nhị Bảo ?" Cô khách đống quần áo kệ, hỏi bé. "Thằng bé ở đằng là em cháu đó hả?"

Cô khách đang nhắc đến Tiểu Bảo, thằng bé trai, dễ thương khéo mồm khéo miệng, nên lòng .

"Dạ đúng dì ạ," Nhị Bảo cảm thấy đến lúc thể hiện tài năng, nhanh chóng theo cô khách, tươi roi rói đáp lời: "Thật cũng dễ nhận mà, ạ? Cháu với em trai cháu lớn lên khá giống , nhưng giống cháu nhất kể đến cả cháu kìa, bọn cháu giống y hệt luôn đó, vì bọn cháu là em sinh đôi mà... Dì ơi, chuyện gì ạ?"

Cô khách đột ngột dừng bước, Nhị Bảo hiểu lý do.

"Hả? Dì?" Cô khách nghi hoặc hỏi .

"Không cần hỏi ạ, chính là dì đó." Nhị Bảo tủm tỉm, cứ ngỡ cô khách rõ.

Đường nét khuôn mặt của Nhị Bảo đều thừa hưởng từ Lý Thâm, những đường nét sắc sảo, góc cạnh. nếu so với các em, Nhị Bảo trông mạnh mẽ và dứt khoát hơn nhiều. Tổng thể, thằng bé giống Lý Thâm nhất, mang vẻ rắn rỏi đầy nam tính, đặc biệt nụ rạng rỡ của thằng bé cực kỳ cuốn hút.

nụ cuốn hút thể xoa dịu sự kinh ngạc đang dâng trào trong lòng cô khách. Cô thằng bé mặt từ đầu đến chân một lượt, dù chính xác tuổi, nhưng trông bé cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu thôi. Cô nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ hỏi: "Cháu... bao nhiêu tuổi?"

Nhị Bảo cảm thấy cô khách lạ lùng. Chẳng lẽ thái độ nãy của đủ cung kính ? Nghĩ , Nhị Bảo lập tức nghiêm chỉnh đáp: "Dì ơi, cháu mười hai tuổi ạ!"

Cô khách thằng bé cứ mở miệng là "dì ơi, dì ơi", suýt nữa thì nghẹn thở. Dù thằng bé mới mười hai tuổi nhưng... cô vẫn cố hỏi : "Cháu nghĩ dì bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi hai? Hay ba mươi tư ạ?" Nhị Bảo thẳng thắn đáp.

Cô khách: "..."

nghiến chặt răng, "Chị mới hai mươi tám tuổi! Dù em trẻ, nhưng em đừng nghĩ ai cũng chăm sóc bản như em ?"

Dù cô tuổi Thẩm Y Y, nhưng con trai cô mười hai tuổi, trừ khi cô sinh con lúc mười hai tuổi, nếu cô chắc chắn lớn tuổi hơn Thẩm Y Y.

, cô cảm thấy Nhị Bảo đang ngầm so sánh cô với Thẩm Y Y.

Nhị Bảo khẽ "" một tiếng, thật hề so sánh vị khách hàng với !

Mẹ bé còn trẻ, dù ba mươi mốt tuổi nhưng trông chỉ như hai mươi ba, hai mươi bốn thôi. Cậu bé điều gặp nhiều nghĩ là em gái .

Thế nên, tất nhiên bé sẽ so sánh với khác.

Sở dĩ là vì thật sự cảm thấy mặt trông vẻ ngoài ba mươi tuổi...

"Cháu nghĩ là dì chăm sóc như cháu..." Nhị Bảo định giải thích, nhưng đột nhiên nhận gì đó ?

Khách hàng: "..." Nói đến đây, ý của bé là cô già !

Khuôn mặt khách hàng cứng đờ, "Chị tìm em trai em!" Cô cần vài câu "chị " để xoa dịu trái tim !

"Sao dì tìm em trai cháu?" Nhị Bảo vội vàng , "Em bận lắm, để cháu giúp dì xem..."

Vị khách lướt qua bé và về phía Tiểu Bảo.

Nhị Bảo: "..." Cậu bé sờ sờ mũi, hiểu chọc giận vị khách ở chỗ nào.

Cậu bé cũng bối rối lâu, nhanh chóng đầu tìm một vị khách khác.

Loading...