Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:12:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phụ nữ đa đều để ý đến tuổi tác.
Bên cạnh Nhị Bảo nhiều khách hàng tầm hai mươi, ba mươi, thậm chí cả bốn mươi tuổi. Vừa nãy, họ đều thấy Nhị Bảo cứ mở miệng là gọi cô gái hai mươi tám tuổi là "dì".
Những vị khách lớn tuổi hơn cô gái hai mươi tám sợ Nhị Bảo gọi là "bác gái", ai nấy đều né tránh ánh mắt của bé. Khi Nhị Bảo hỏi họ mua bộ quần áo nào , họ cũng chỉ mỉm : "Để cô tự xem là , cháu cứ việc của ."
Nhị Bảo, nhiều từ chối: "..." Năng lực hành động của những vị khách cũng mạnh thật đấy! Mà và bận đến mức thời gian ăn cơm nhỉ?"
Vừa nghĩ thì hai cô gái trẻ bước cửa, bé vội vàng tới: "Chào hai chị, hai mua quần áo ạ?"
" ," một trong hai cô gái trả lời xung quanh, cuối cùng cũng thấy Tiểu Bảo. Ngay lập tức, cô gái nở nụ tươi rói, với Tiểu Bảo: "Bọn chị đến đây tìm em! Em trai Yến Hi, bọn chị mang tiền đến đây, hai bộ quần áo mà bọn chị thử hôm qua còn ?"
Tiểu Bảo thấy gọi tên , qua, ngạc nhiên : "Hai chị đến ạ? Còn chứ còn chứ, em chắc hai chị sẽ nên cố ý giữ hai bộ đó cho các chị. Chờ em một chút, em cầm qua cho hai chị!"
Chị?
Nhị Bảo chen câu nào, liền nhanh chóng chú ý tới cách mà Tiểu Bảo xưng hô. Cậu bé cau mày, quen gì gọi là "chị", quá kỳ cục, gọi như sẽ khiến hai vị khách nữ cảm thấy phản cảm ?
Cậu bé định gì đó để sửa chữa, thấy hai cô gái vô cùng vui mừng : "Em thật sự để cho bọn chị ? Phong cách đó nhiều thích lắm, lúc bảo em giữ bọn chị cũng ngại ghê! Em trai Yến Hi, em bụng quá ! Em sợ bọn chị nữa ?"
Việc khách ghé là chuyện thường tình. Chẳng hạn như hôm qua, cửa hàng của họ đón tiếp lên đến cả nghìn lượt khách, nhưng thực tế chỉ sáu bảy trăm thật sự xem. Trong đó, chốt đơn chỉ chiếm chừng một phần tư mà thôi, dù gì thì quần áo ở đây cũng hề rẻ.
Dù đang chương trình khuyến mãi khai trương "mua bộ thứ hai giảm 50%", nhưng điều đó đồng nghĩa với việc khách vẫn mua bộ đầu tiên với giá gốc. Thế nên, để sở hữu hai bộ quần áo, khách hàng chi khoản tiền tương đương một hoặc thậm chí hai tháng lương. Ngay cả những điều kiện ở thủ đô cũng ít đắn đo khi bỏ tiền lớn như .
Tuy nhiên, vì cảm thấy tò mò và thích thú với việc thử đồ miễn phí, họ đều ghé cửa hàng. Khi rời , ai nấy đều lấy cớ quên ví, về nhà lấy tiền, biệt tăm luôn.
Mà Nhị Bảo nữa giật chú ý. Yến Hi ư? Lại là Yến Hi đó ?
Không chắc lắm, kỹ mới !
"Có gì ạ? Hai chị xem xem, bộ tôn dáng, chất liệu thì khỏi chê!" Tiểu Bảo dựa theo trí nhớ đến móc treo lấy hai bộ quần áo mà hai cô gái xuống.
Mấy bộ quần áo sáng nay mới mang từ kho. Vì quá nhiều khách chỉ thử , bé vốn dĩ ý định giữ riêng cho hai cô gái !
điều đó cũng chẳng ngăn bé những lời đường mật. "Chị thì chắc chắn sẽ mà, em nhất định sẽ giữ đồ cho chị!"
"Thật ?" Hai cô gái bé dỗ ngọt thì phấn khởi mặt, lập tức cầm lấy bộ quần áo từ tay Tiểu Bảo.
"À tiện đây, chị ơi," Tiểu Bảo nhân cơ hội thêm, "Em nghĩ chiếc váy cũng hợp với chị đó, chị thử luôn ạ?"
Nhị Bảo trợn tròn mắt.
Ngay khi Nhị Bảo đang ngạc nhiên tột độ tự hỏi liệu chiêu hiệu quả , hai cô gái lên tiếng: " bọn chị thời gian thử đồ , bọn chị còn vội về việc nữa!"
Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, quả nhiên chiêu thể đơn giản ——
"Thôi, em cứ gói cho bọn chị !" Một trong hai cô gái dứt khoát .
Chữ "giản" đang mắc kẹt trong cổ họng Nhị Bảo, tài nào thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-359.html.]
"Không đúng ," Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi, "Hai chị thử ? Lỡ hợp thì ..."
"Bọn chị tin mắt thẩm mỹ của Yến Hi," hai cô gái khẳng định.
Nhị Bảo: "..." Không những vị khách khác dễ tính như đây.
Hai cô gái nhanh chóng thanh toán, cầm lấy quần áo vội vã rời .
Tiểu Bảo chốt sáu bộ quần áo cùng lúc, vui mừng mặt, cố ý châm chọc trai: "Anh hai, cũng đây nãy giờ , thế chốt mấy đơn ?"
"Cứ chờ xem," Nhị Bảo hừ một tiếng, "Chẳng qua là tìm khách hàng ưng ý mà thôi."
"Vì là hai của em, nên em sẽ truyền cho một chút bí quyết," Tiểu Bảo nhón chân, bộ tịch như từng trải vỗ vỗ bả vai . "Khi gặp những tầm tuổi bà nội, nhất nên gọi là dì thím. Còn nếu là các cô, các dì, các thím, thì gọi là 'chị lớn'! Ngoài , cứ thấy ai thì gọi là 'chị' hết, đảm bảo..."
Nghe đến từ "chị" mà Tiểu Bảo cứ nhấn nhấn , Nhị Bảo lập tức sởn gai ốc. "Biến , biến , biến ! Anh gọi ngọt xớt như , quen gì mà thế!"
Tiểu Bảo hai đẩy , đúng lúc khách gọi tới, bé liền hừ một tiếng chạy biến.
Nhị Bảo Tiểu Bảo khách vây kín, nhưng hề nản chí. Sau đó, tìm mục tiêu tiếp theo. Thấy một quý bà lớn tuổi bước , Nhị Bảo vội vàng chào hỏi. Ban đầu định gọi là "bà", nhưng lời của Tiểu Bảo vẫn văng vẳng bên tai, liền nhanh miệng hơn cả suy nghĩ, thốt một tiếng "Thím": "Thím mua quần áo ạ?"
Quả nhiên... Các thím cũng thích kiểu "ngọt lịm" như mấy cô chị gái trẻ, nhưng dù thì cách gọi vẫn thể chấp nhận !
Vị khách nọ xong, liếc Nhị Bảo một cái gật đầu: " , cháu thể giới thiệu vài bộ ?"
"Tất nhiên là !" Nhị Bảo mừng mặt, vội vàng chạy cùng vị khách, ngó nghiêng lấy một chiếc áo hoa văn rực rỡ. "Thím ơi, cháu thấy bộ cực kỳ hợp với thím đó ạ!"
Vị khách chiếc áo, : "Thím một bộ thoải mái một chút."
"Cái thoải mái lắm chứ ạ," Nhị Bảo nhanh nhảu đáp, "Thím xem , bộ rộng thùng thình luôn."
Rộng rãi thì nghĩa là thoải mái ? Vị khách thầm nghĩ, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Dù thì chiếc áo cũng thể coi là thoải mái, bà sắp xếp lời lẽ một chút: "Thím một bộ thoải mái, nhưng mặc lên trông trẻ trung một chút. Cái áo hoa trông tuổi !"
"Thím ơi, gì chuyện đó ạ!" Nhị Bảo lập tức vặn , vẻ mặt đầy kiên quyết, "Màu sắc bộ trẻ trung rõ ràng. Nhiều diễn viên nổi tiếng bên Hương Giang còn thích mặc kiểu khi dạo phố đó ạ, trông thời thượng bao nhiêu! Nếu cháu cứ bảo bây giờ còn đang học mà ăn mặc sành điệu quá là , thì cháu tự mua mấy chiếc áo sơ mi họa tiết về phiên mặc !"
Vị khách: "..." Cái bé bao nhiêu tuổi, bà bao nhiêu tuổi chứ? Người trẻ mặc đồ thời thượng thì là phong cách, nhưng ở tuổi bà mà mặc lên thì chẳng sẽ trông như già đang cố "cưa sừng nghé" ?
Nhị Bảo hề nhận sự khó xử của đối phương, miệng vẫn ngừng thao thao bất tuyệt về niềm yêu thích của dành cho áo sơ mi họa tiết. Mãi một lúc , mới phát hiện vị khách im lặng lạ thường. Nhìn sang, ôi thôi – một khuôn mặt cứng đờ, cảm xúc!
Nhị Bảo: "..." Cậu lỡ lời gì ? Hay là do thích cách gọi là "thím"? Chẳng lẽ thật sự gọi là "chị" ? Khuôn mặt Nhị Bảo tái mét vì cố kìm nén, , thể gọi như thế !
Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng chú ý đến tình hình bất bên , bé lập tức chạy tới, giọng ngọt ngào: "Thím ơi ~ Thím mua quần áo kiểu gì, thím cho cháu , để cháu chọn giúp thím nha? Cháu cho thím , gu thẩm mỹ của cháu tồi đó!"
Khuôn mặt Tiểu Bảo quá nghiêm nghị như Nhị Bảo, bé còn nhỏ hơn, phần mũm mĩm hơn Nhị Bảo một chút, toát lên vẻ đáng yêu trẻ con. Cộng thêm nụ tươi rói, dễ dàng khiến cảm thấy dễ chịu. Cộng thêm việc nhiều vây quanh bé, vị khách càng thêm tin tưởng mà nhờ bé giúp chọn quần áo. Sắc mặt bà dần dịu , thuật nhu cầu của cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tìm kiếm móc áo, lấy một chiếc áo cộc tay bằng vải lanh màu xanh lam thuần khiết, mang chút phong cách Á Đông thanh lịch, cùng với một chiếc quần đen ống rộng thoải mái. "Thím ơi, thím thấy bộ thế nào ạ?"
Gà Mái Leo Núi
Đôi mắt vị khách sáng bừng lên, "Bộ quá, thím thích đúng kiểu phong cách !"
Nhị Bảo: "..." Số tiền Tiểu Bảo kiếm ngày hôm qua quả thực là tiền xứng đáng bé nhận !