Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:12:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù Lý sẽ tự nấu cơm, nhưng Thẩm Y Y và Nhị Bảo nỡ để bà một , cả hai đều bếp giúp đỡ.
Bữa cơm hôm nay khá thịnh soạn, đến khi Lý Thâm và mấy về tới nhà mà vẫn thành xong.
Lý Thâm về đến nhà, thấy cả bàn đồ ăn thịnh soạn bày biện, khỏi kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt ? Sao ăn uống linh đình thế ?"
Nhị Bảo bưng đồ ăn tới, cha hỏi , chỉ khẩy mấy tiếng.
"Con thái độ gì thế hả?" Lý Thâm chú ý đến vẻ mặt của bé, ánh mắt lạnh như băng lập tức liếc sang.
"Khinh bỉ cái vẻ mặt của cha đấy!" Nhị Bảo đặt đĩa thịt kho tàu lên bàn, mặt xụ xuống, u oán : "Cha chẳng hề quan tâm đến con trai cha gì cả!"
Nói đoạn, bé đặt đồ ăn xuống là bỏ .
Lý Thâm: "..."
Anh từ phía tóm lấy vai bé, kéo giật trở . Nhị Bảo lập tức bướng bỉnh, ngấm ngầm dùng sức giằng co. sức đọ cha, cuối cùng vẫn liên tục đẩy lùi, đành chịu thua mà kéo về.
"Với ba cái trò mèo vặt vãnh mà con đòi thắng cha ?" Lý Thâm khẩy.
Nhị Bảo bực bội, cãi bướng: "Cha đợi con lớn thêm chút, chờ con cao bằng cha , nhất định con sẽ thắng cha!"
"Khi nào thắng hãy ." Lý Thâm thản nhiên đáp, đó chuyển đề tài: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà nhiều món thế?"
"Hôm nay là ngày điểm thi cấp ba của con đấy!" Nhị Bảo bực dọc .
Lý Thâm: "..." Anh bận đến quên béng mất, vội hỏi: "Con thi đỗ trường cấp ba chuyên ?"
"Vớ vẩn! Nếu thi đỗ thì nhiều món thế ?" Nhị Bảo cự nự.
Lý Thâm liếc bé với ánh mắt đầy thâm ý.
Nhị Bảo thấy liền sợ ngay, lập tức đổi giọng: "Đương nhiên là thi đỗ ạ."
Lý Thâm gật đầu, vẻ .
Nhị Bảo tiếp tục bất mãn, trách móc : "Cha ơi, cha thật sự là quá thờ ơ với con! Chẳng bằng chút nào, sớm mua rau thịt về chuẩn bữa ăn mừng cho con !"
"Con đúng là đứa con 'hiếu thảo' ghê ha." Lý Thâm khẩy: "Mẹ con việc cả ngày mệt mỏi như , mà con còn để nấu cơm ăn mừng cho con nữa!"
Gà Mái Leo Núi
Nhị Bảo lập tức xìu mặt, yếu ớt : "Con khuyên nhưng chịu ."
"Cha việc khuya thế , con thương cha gì cả, còn trách móc cha nữa." Lý Thâm tiếp.
Nhị Bảo: "..." Cha bé quả thực trông vẻ khá mệt mỏi... Cậu nhóc thấy áy náy!
"Mau gọi con nghỉ ngơi ." Sắc mặt Lý Thâm vẫn bình thản .
"À." Nhị Bảo mang theo chút áy náy, chạy vội bếp gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-363.html.]
Khi Thẩm Y Y thấy Nhị Bảo với vẻ mặt đầy áy náy bảo cô nghỉ, Thẩm Y Y chỉ mỉm .
như Thẩm Y Y liệu , tuần đầu tiên việc kinh doanh của tiệm quần áo khá sôi động, đó bắt đầu chậm một chút. Phải đến một tháng , công việc mới từ từ định trở , nhưng doanh thu trung bình mỗi ngày vẫn đạt hai, ba ngàn đồng. Dù giảm gần một nửa, tổng thể vẫn lỗ, thậm chí còn lãi đậm.
Nhờ Thẩm Y Y nhắc nhở từ , Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha cũng chuẩn tâm lý, còn quá bận tâm.
Khi công việc kinh doanh bắt đầu định hơn, Thẩm Y Y tính đến chuyện tìm thêm vài nhân viên bán hàng.
Có ít thanh niên trí thức từ nông thôn về thành phố vẫn việc , vì Thẩm Y Y nhanh chóng tìm ba nhân viên bán hàng đều khá trẻ tuổi. Từ khi nhân viên, Thẩm Y Y, Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu còn bận rộn như nữa, cuộc sống của họ cũng dần quỹ đạo.
Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha gần như ngày nào cũng mặt ở tiệm quần áo từ tám giờ sáng. Sau đó, năm giờ chiều tan , họ về nhà ăn uống xong xuôi đến lớp học buổi tối.
Thời gian việc của Thẩm Y Y linh hoạt hơn nhiều. Công việc chính của cô vẫn là vẽ, mà vẽ vời cũng khó cô. Thế nên, cô thường ngủ đến khi nào tự tỉnh, đó thong thả thưởng thức bữa sáng kiêm bữa trưa, chơi đùa với đám nhóc Tiểu Bối một lát. Chờ Mẹ Lý chuẩn xong cơm trưa, cô mới mang đến tiệm quần áo, tiện thể ghé thăm mấy cô thím đang miệt mài may vá và xem xét tình hình buôn bán. Chiều đến, nếu việc gì, cô ung dung về nhà. Những lúc rảnh rỗi, cô nhớ đứa con trai lớn của . Mặc dù Đại Bảo lớn, kỹ năng sinh hoạt cơ bản đều thành thạo, nhưng Thẩm Y Y, dù xuyên về đây khá lâu, vẫn từng xa Đại Bảo lâu đến , tất nhiên là cô yên lòng.
Đại Bảo đến Tương Thành hơn nửa tháng. Trước đó, cô dặn bé khi đến nơi thì gửi thư về nhà, kèm theo cách thức liên lạc.
Hai ngày nay cô vẫn luôn nhớ mong, hôm nay về nhà cuối cùng cũng Mẹ Lý Đại Bảo gửi thư về. Thẩm Y Y vội vàng mở , quả nhiên thấy Đại Bảo rõ cách thức liên lạc, liền lập tức gọi điện thoại. Không bao lâu , đầu dây bên nhấc máy. Thẩm Y Y rõ ý thì đối phương lập tức tìm bé.
"Mẹ?" Giọng Đại Bảo ấm áp vọng đến.
"Là đây." Thẩm Y Y thấy tiếng con, vội đáp: "Đại Bảo, con sống bên đó thế nào ?"
"Rất ạ." Giọng ấm áp của Đại Bảo vang lên, bé hỏi: "Mẹ, cha, với mấy đứa em đều khỏe chứ ạ?"
"Cả nhà đều khỏe mạnh, con cần lo lắng chuyện ở nhà ." Thẩm Y Y dặn dò, "Tiền còn đủ dùng con?"
"Đủ ạ. Chỗ chúng con khá hẻo lánh, gần đó cửa hàng bách hóa xã cung tiêu gì cả, con cũng chẳng tiêu bao nhiêu."
"Căn cứ nghiên cứu cung cấp chỗ ăn ở cho con luôn ?" Thẩm Y Y hỏi.
Đại Bảo đáp lời từng chút một. Căn cứ nghiên cứu mời họ đến thì đương nhiên sẽ dành cho họ chế độ đãi ngộ cao nhất, sắp xếp chỗ ăn ở nhất, đủ tiện nghi. Nghe , Thẩm Y Y cũng yên tâm hơn nhiều.
Hai con trò chuyện thật lâu, từ chuyện sinh hoạt của Đại Bảo ở bên đó cho đến những việc lặt vặt trong nhà, kéo dài đến ba mươi phút. Mãi đến khi nhắc nhở, Thẩm Y Y mới sực nhớ chiếc điện thoại Đại Bảo đang dùng là của sở nghiên cứu, nên chiếm dụng quá lâu. Cô dặn dò bé chuyện gì thì gọi , mới cúp máy.
Đại Bảo cúp máy trả tiền.
Nhân viên trực điện thoại từng thấy ai gọi lâu như . Sở nghiên cứu phúc lợi cho nhân viên, gọi tốn tiền nhưng thì miễn phí. Tuy nhiên, thời buổi tiền điện thoại đắt đỏ, nên bên đầu dây cũng sẽ gọi quá lâu để tiết kiệm chi phí cho sở. Khi Đại Bảo gọi lâu như , ban đầu sắc mặt của vị nghiên cứu viên đó khó coi, nhưng thấy bé trả tiền, mà còn trả hậu hĩnh, nên thái độ mới dịu đôi chút.
Đại Bảo định bước , một bàn tay liền choàng qua vai bé, trêu: "Không ngờ nhóc con em nhớ nhà đến mức đó hả? Gọi điện cho lâu thế !”
Đại Bảo hắng giọng: "Buông !"
Liêu Chí Viễn buông bé , thấy Đại Bảo mới tới mấy ngày mà gầy sọp trông thấy, liền hỏi: "Sao em kể cho em tình hình thực tế ở đây?"
Vừa thấy, Đại Bảo miêu tả nơi , nhưng thực tế nơi đây hoang vắng, đồ ăn thì ít ỏi, mỗi ngày đều ăn uống kham khổ, thậm chí còn đủ no bụng. Nước cũng khan hiếm, vì tiết kiệm, bọn họ chỉ thể lau qua loa ngủ, bây giờ cứ mùi gì đó là lạ... Giấc ngủ cũng chập chờn, vì tối nào cũng muỗi cắn.
"Em lo lắng." Đại Bảo .
Liêu Chí Viễn thầm nghĩ: " là hiếu, giấu nhẹm những điều !"