Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 364

Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:12:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Bảo tưởng rằng giấu kín, nhưng bé là con trai Thẩm Y Y sinh , mấy năm nay sớm tối kề cận, Thẩm Y Y hiểu rõ tính nết con đến tận chân tơ kẽ tóc, thể nhận Đại Bảo dối? mặc dù tuổi còn nhỏ, ở một mức độ nào đó sớm trưởng thành, Thẩm Y Y thể quản chặt như Nhị Bảo, nên cô mới vạch trần lời dối đó. Về phần cụ thể vì dối... Trước đó Thẩm Y Y từng tìm hiểu tình hình của một sở nghiên cứu, tất nhiên cô mặc dù là một sở nghiên cứu chính quy nhưng điều kiện nghiên cứu tương đối khắc nghiệt, lẽ Đại Bảo cô lo lắng!

Thẩm Y Y tự hào bất lực, những thứ khác cô thể giúp gì nhiều, nhưng Đại Bảo đang ở tuổi ăn tuổi lớn, cô thể bỏ mặc .

Lập tức, cô thu gom đủ loại đồ ăn vặt chất đầy các túi lớn túi nhỏ từ gian riêng của , gửi qua cho bé.

Gà Mái Leo Núi

Lúc Đại Bảo nhận kiện hàng đó, ngây . Tất nhiên đây là gửi, còn về lý do tại gửi cho ...

Liêu Chí Viễn tình cờ thấy hốc mắt bé đỏ lên, hiểu chuyện gì, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao em ?"

"Không , chỉ là cát bay mắt thôi." Đại Bảo chớp mắt, vẻ mặt trở bình thường.

Liêu Chí Viễn phì . Cậu tận mắt thấy mắt Đại Bảo đỏ hoe, đương nhiên tin. Nhanh chóng liếc sang kiện hàng bé đang cầm, chú ý đến địa chỉ gửi, đoán ngay bé gửi tới. Lập tức hiểu : "Chắc thằng nhóc em nhớ nhà chứ?"

"Nhớ nhà thì ? Em phép nhớ nhà ?" Đại Bảo thản nhiên đáp, ôm kiện hàng về ký túc xá.

Liêu Chí Viễn: "..." Cứ nhắc đến nhà hoặc nhà là thằng bé như biến thành khác hẳn, còn vẻ thần đồng lạnh lùng thường lệ!

Có điều ngẫm cũng đúng, dù trí thông minh của cao siêu đến mấy, dù chín chắn, già dặn đến mấy thì rốt cuộc cũng chỉ là một bé mười hai tuổi, chuyện thường xuyên nhớ nhà là dễ hiểu.

Thẩm Y Y gửi đồ qua, Đại Bảo tự hưởng thụ, mà chia cho các giáo sư và bạn học trong viện nghiên cứu cùng ăn.

Khi Liêu Chí Viễn thấy mấy món đồ ăn vặt, ngay lập tức kích động, tay nhét vội miếng bánh lớn miệng, đôi mắt sáng rực lên: "Mẹ em... thiếu em ? À , ý em còn thiếu con trai ?"

"Cút ngay!" Không đợi Đại Bảo chuyện, bên cạnh một đàn ông cũng đang nhét đồ miệng, đá cho Liêu Chí Viễn một cước ngực, đẩy ngoài. Vừa nhai nuốt lấy nuốt để, mắng: "Cậu còn lớn hơn thằng bé, còn nhận ? Đang mơ giữa ban ngày ?"

Năm nay Liêu Chí Viễn hai mươi hai tuổi, bởi vì Đại Bảo luôn vẻ chín chắn nên luôn theo bản năng coi thằng bé là đồng trang lứa! Sau khi nhắc nhở mới nhớ tới Đại Bảo là Thẩm Y Y, là Thẩm Y Y xinh ưu tú của Viện Kinh Tế.

Liêu Chí Viễn phục sát đất, tấm tắc: "Nếu xinh , thông minh còn cưng chiều thế , cũng nhớ nhà c.h.ế.t !"

Nghĩ đến đó, Liêu Chí Viễn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân tiếc nuối. Cậu cứ ngỡ Thẩm Y Y là bạn học cùng khóa, ai dè của bạn học !

Nghĩ như , bỗng nhiên hì hì một tiếng đầy gian xảo, rụt rè xích gần Đại Bảo: "Bố em..."

Không thể em, bố thì nhỉ?

"Anh cút .” Lần đầu tiên Đại Bảo nổi đóa, văng tục, giật phắt đồ ăn khỏi tay , khinh bỉ : “Anh ngay cả một ngón chân của cha em cũng sánh bằng!"

Ối ối ối?

Kém thì kém chứ, giành đồ ăn của gì!

Liêu Chí Viễn vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng tài nào giành chút đồ ăn nào từ tay Đại Bảo!

Sau đó cứ cách nửa tháng, Thẩm Y Y đều sẽ gửi đồ ăn cho Đại Bảo một , mãi đến kỳ nghỉ, Đại Bảo mới trở về.

Thời điểm Đại Bảo trở về báo cho trong nhà thời gian cụ thể, chỉ đại khái là sẽ về lúc nào đó. Cho nên khi thằng bé lấm lem bụi đường xuất hiện cửa nhà, Thẩm Y Y thấy bé thì mừng quýnh, mừng phát điên: "Đại Bảo!"

"Mẹ.” Giọng Đại Bảo cũng giấu nổi vẻ vui mừng rõ rệt, đầy một giây ôm chặt lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-364.html.]

"Xem như trở về! Sao gầy nhiều ? Còn đen hơn nữa, khổ cực ? Không đúng, con tự xe buýt về ? Sao gọi điện thoại báo cho cha để cha đón con! Nhiều hành lý thế ? Con tự xách về hết ? Có mệt ? Lại đây, giúp con xách!"

Lời Thẩm Y Y tuôn như thác lũ, nhiệt tình đến mức Đại Bảo vui ngượng, chẳng nên tiếp lời thế nào, chỉ đành : "Mẹ, một con thể mà, mấy hành lý bẩn lắm, đừng đụng , con tự xách về !"

"Nếu con so đo mấy chuyện thì ôm con." Thẩm Y Y phớt lờ, như đinh đóng cột, Đại Bảo bao lâu tắm rửa, cả bốc lên mùi bụi đường và mồ hôi khó chịu.

Mặt Đại Bảo ửng đỏ, cuối cùng cũng từ chối, ngoan ngoãn theo trong nhà. Cả nhà thấy động tĩnh, ào . Mấy đứa em trai, em gái thấy cả lâu gặp thì vui mừng khôn xiết. Thế nhưng, mùi lạ Đại Bảo nhanh chóng khiến các em lùi phía , chỉ Thẩm Y Y hề ghét bỏ, tất bật nấu một bát mì nóng hổi, chuẩn nước tắm cho bé, còn ngần ngại cầm bộ quần áo bẩn thỉu của con giặt... Với đứa con trai lớn xa nhà bấy lâu, Thẩm Y Y thể hiện sự quan tâm chu đáo từng . Đến nỗi chỉ Đại Bảo cảm thấy cưng chiều quá đỗi, mà ngay cả Nhị Bảo, Tiểu Bảo cũng ghen tị đỏ mắt.

Tiểu Bảo nhịn , kéo tay hai hỏi nhỏ: "Anh hai, bao giờ đối xử với như ?"

Nhị Bảo nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên giọng đầy ghen tị: "Hình như . Em thì ?"

Tiểu Bảo: "Không !"

Nhị Bảo: "..."

Nhị Bảo lập tức bất bình, phắt về phía , lớn tiếng: "Mẹ, thiên vị!" Cậu bé nhanh đến nỗi Tiểu Bảo còn kịp che miệng .

Tiểu Bảo: "..." Cái đồ hai ngốc nghếch !

"Hả? Gì cơ?" Thẩm Y Y đầu bọn trẻ, tưởng lầm.

Nhị Bảo tiếp tục chỉ trích: "Mẹ, quá thiên vị cả! Chỉ nấu mì cho cả mà nấu cho chúng con, còn giặt quần áo cho cho chúng con giặt đồ!"

Đại Bảo tắm xong bước , lập tức dừng bước, ánh mắt sắc lẹm quét về phía Nhị Bảo.

Nhị Bảo bấy giờ mới hốt hoảng, hối hận kịp. Cậu bé định gì đó để cứu vãn tình thế, cả lên tiếng: "Vậy em giặt cho . Mẹ, đưa đồ của con cho Nhị Bảo giặt!"

Ơ, giặt chứ?

Nhị Bảo vội : "Không!"

"Được thôi." Thẩm Y Y tủm tỉm , thản nhiên đặt bộ quần áo của Đại Bảo xuống bàn.

Nhị Bảo: "..."

Lập tức về phía Tiểu Bảo, ý tìm kiếm đồng minh để phản kháng cả, bé bảo: "Tiểu Bảo, chẳng em cũng thấy bất công ?"

"Tiểu Bảo, thật ?" Thẩm Y Y và Đại Bảo đồng loạt dời ánh mắt về phía Tiểu Bảo.

"Không ! Con !" Tiểu Bảo lắc đầu lia lịa: "Con ! Con thấy cả ngoài lâu như , chịu nhiều khổ cực thế, đối xử với cả hơn chút là bình thường. Anh hai, đừng ích kỷ chứ!"

Nhị Bảo: "..." Khỉ thật!

Cái thằng nhóc Tiểu Bảo đúng là thể tin , dám phản bội !

Nếu Tiểu Bảo suy nghĩ của hai, chắc chắn sẽ mắng một câu: "Ai bảo ? Rõ ràng là quá ngốc!"

 

Loading...