Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:18:22
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Y Y tiếp tục "dạy" Đại Bảo và Vượng Tài bằng chiêu cũ. Tiểu Bảo vì còn quá nhỏ nên cô dạy.

Tóm , cái màn "ảo thuật" của Thẩm Y Y, đám nhóc Thiết Trụ đều tin sái cổ rằng cá trong sông nhiều vô kể, còn dễ bắt đến lạ. Thế là chúng cũng hăm hở xắn cao ống quần lên, bắt chước Thẩm Y Y, hùng hục lao xuống bắt cá.

Sau khi con Thẩm Y Y bắt hơn mười con cá béo múp, cô liền dừng tay. Hơn chục con cá như là quá nhiều , nếu chỉ dùng tay thì mà ôm cho xuể đây.

Nhị Bảo xung phong chạy về nhà lấy thùng. Mấy con Thẩm Y Y thì đợi bên bờ sông, trông chừng đống cá thầm khi đám nhóc Lý Thiết Trụ đang vất vả bắt cá.

Đám Lý Thiết Trụ bắt chước y hệt cách Thẩm Y Y , trừng mắt thật to sát mặt nước. Chúng nó mãi, đến mỏi mắt cũng chẳng thấy tăm con cá nào. Cuối cùng, bực bội quá, chúng đành vươn tay xuống nước bắt đại, nhưng kết quả là chẳng tóm lấy một cọng rong rêu.

lúc định từ bỏ, mặt nước đục ngầu bỗng nhiên xuất hiện một con cá lớn, mấy đứa trẻ cả kinh, Lý Thiết Trụ và Hà Vệ Đông phản ứng nhanh nhất, cùng lúc lao tới.

Bùn b.ắ.n lên tung tóe.

“A!”

“Suỵt!”

Hai đứa đ.â.m sầm , còn nhào hụt. Chẳng những bắt cá mà còn cụng trúng đầu. Lý Thiết Trụ đau tới đỏ hoe mắt, giọng chút nghẹn ngào, c.h.ử.i rủa: “Hà Vệ Đông, xông tới gì hả? Đều tại , cá cho sợ mà chạy mất !”

cũng bắt cá mà!”

thấy , còn cần bắt !”

“Khỉ thật! Sao thấy chứ?”

Hai đứa cãi , cãi qua cãi hồi lâu, thế mà nước mắt trào lúc nào . Hai đứa còn và Cẩu Đản ngơ ngác chúng.

Thẩm Y Y đó, khỏi dở dở : " là lũ trẻ con hiếu động!"

“Mẹ!” Nhị Bảo xách thùng, chạy tới nhanh như một cơn gió, mặt tràn ngập nụ rạng rỡ: “Con mang thùng tới !”

Thẩm Y Y nhận lấy chiếc thùng từ tay bé, vớt một con cá cho trong thùng, dặn dò: “Nhặt mấy con cá còn thùng , mang về tối nay chúng cá mà ăn.”

“Vâng ạ.” Đại Bảo, Nhị Bảo, Tiểu Bảo và cả Vượng Tài đều vui sướng đáp lời, quên mất vẻ mặt bực bội vì giật mất cá lúc nãy.

Chúng hì hục nhặt hết cá đất cho thùng.

Bên , Lý Thiết Trụ và Hà Vệ Đông ngừng cãi vã, lẳng lặng lau nước mắt. Chúng bắt con cá nào, chỉ thể bực dọc nhóm Thẩm Y Y thu hoạch bội thu.

Thẩm Y Y Hà Vệ Đông với đôi mắt hoe đỏ, nhưng bé vẫn quật cường cố nén nước mắt cho chảy . Cô khẽ vẫy tay.

Hà Vệ Đông lập tức về phía cô, nhưng vì cuộc xung đột , vẫn còn chút ngượng nghịu: “Thím Lý, thím tìm con ạ?”

“Muốn ăn cá ?” Thẩm Y Y hỏi.

Hà Vệ Đông nuốt nước miếng, ánh mắt lén lút liếc cá trong thùng. Cá loại nào cũng , cá chép, cá diếc, cá trắm… con nào cũng to béo. Cậu còn từng bắt con cá nào lớn như .

“Con trả lời câu hỏi của thím, thím sẽ cho con một con.” Thẩm Y Y dụ dỗ: “Vừa nãy các con cướp cá của Vượng Tài ? Còn bắt nạt mấy em Đại Bảo nữa?”

“Khụ khụ.” Lý Thiết Trụ xong liền sợ, còn lo nữa, chỉ sợ Hà Vệ Đông phản bội , vội vàng ho hai tiếng.

lên tiếng thì còn đỡ, ho lên khơi dậy tâm lý phản nghịch của Hà Vệ Đông. Cậu liền thẳng: “Phải ạ!”

“Vậy con của ?”

Lý Thiết Trụ càng sợ hãi hơn, nhịn lên: “Hà Vệ Đông!”

“Biết!” Hà Vệ Đông nó đầy vẻ khiêu khích.

“Vậy thì xin chúng . Nếu chúng tha thứ cho con, thím sẽ cho con một con cá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-37.html.]

Hà Vệ Đông: “...”

Cậu l.i.ế.m môi. Rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé tám, chín tuổi. Trong cái niên đại mà gạo trộn khoai lang ăn mà ăn cũng chẳng đủ no, cá thực sự là một thứ cám dỗ quá lớn.

Cậu ba đứa nhỏ và Vượng Tài, giọng mang theo chút buồn bực: “Xin .”

Không ngờ thật sự lời xin . Đại Bảo và Nhị Bảo ngước đầu .

Thẩm Y Y mỉm : “Các con tha thứ cho ?”

Nhị Bảo trai , Đại Bảo trầm tư một lúc gật đầu, nhưng điều kiện: “Sau bắt nạt Vượng Tài nữa.”

Mà Vượng Tài cũng .

Lâm Đại Nữu Hà Vệ Đông lời xin , nước mắt cô lập tức trào . Cô nay đều là mấy đứa trẻ bắt nạt con trai , nhưng luôn bảo con trai chịu đựng, từng nghĩ một ngày thể khiến chúng xin .

Lúc thấy con trai sang, cô vội lau nước mắt: “Vượng Tài, con tha thứ thì tha thứ, thì thôi, cần hỏi .”

Vượng Tài như hiểu như , Hà Vệ Đông : “Em, em tha thứ cho .”

Thẩm Y Y lấy một con cá chép từ trong thùng: “Đây, đây là cá của con. Xem xem mấy đứa em rộng lượng cỡ nào. Sau bắt nạt chúng nữa nhé.”

Vừa nãy khi xin , Hà Vệ Đông vẫn còn hậm hực đôi chút, ngược phần hổ thẹn, ngập ngừng đáp: “Hay là, cháu… cháu lấy cá nữa ạ.”

“Lấy , chỉ cần đừng ức h.i.ế.p các em nữa là .” Thẩm Y Y ôn tồn bảo, đoạn sang Lưu Quán Quân và Hà Phú Quý – hai trong năm đứa nhóc còn , dịu giọng hỏi: “Các cháu thì ?”

Hà Phú Quý là em họ của Vệ Đông, liền lập tức hùa theo . Còn Lưu Quán Quân thì, vốn thèm thuồng món cá, cũng vội vàng ngoan ngoãn xin ba đứa nhỏ nhà cô và cả Vượng Tài.

Thẩm Y Y lượt xách một con cá lớn, chia đều cho từng đứa. Cẩu Đản thấy , hai mắt sáng rỡ, vội vàng tiến lên hai bước, trong bụng thầm nghĩ, chắc chắn bác hai sẽ hỏi đến mà thôi?

Thẩm Y Y hỏi Cẩu Đản mà Thiết Trụ.

Lý Thiết Trụ bĩu môi hất cằm, lòng thèm thuồng cá lắm, nhưng tuyệt nhiên chịu mở miệng xin . Nó thừa Cẩu Đản sẽ nhận cho mà xem, kiểu gì thằng bé cũng bác hai cho một con cá, khi về nhà nó thể nào cũng ké một miếng.

Ở nhà, Lý Thiết Trụ từng vì một miếng thịt mà loạn cả nhà, đến mức suýt chút thì lật tung cả mái hiên.

Giờ đây, mắt là con cá to tướng như thế, mà nó vẫn chịu hạ nhận . Thẩm Y Y tin một đứa bé thèm ăn như nó cái gọi là "khí tiết" cao ngạo đến . Thế là cô sang Cẩu Đản đang mong mỏi dõi theo .

Cẩu Đản vội : “Bác hai, con ạ! Anh Đại Bảo, Nhị Bảo, Vượng Tài, còn Tiểu Bảo nữa, xin , thể tha thứ cho em ạ?”

Gà Mái Leo Núi

Thẩm Y Y liếc Lý Thiết Trụ, quả nhiên thấy nó đang lén lút liếc mắt sang bên . Cô mỉm , móc một viên kẹo Thỏ Trắng bóc vỏ giấy màu đỏ tươi, nhón tay Cẩu Đản, : “Biết mà chịu sửa thì mới là đứa trẻ ngoan. Cầm lấy mà ăn, cho ngọt miệng.”

Cẩu Đản ôm viên kẹo trong tay, nhưng ánh mắt cứ dán chặt những con cá trong thùng. Thằng bé vẻ khó hiểu, tại Vệ Đông và mấy đứa nhận thì bác hai cho cá, còn nhận chỉ kẹo.

“Bởi vì trai con vẫn chịu nhận , nên bác hai cho nó một miếng cá nào cả.”

Dứt lời, trong chiếc thùng của Thẩm Y Y xuất hiện thêm một con cá nữa.

Hà Vệ Đông vội vàng thả con cá cướp từ tay Vượng Tài thùng, lấm lét : “Thím Y Y, đây là cá của Vượng Tài ạ.”

Thẩm Y Y khẽ gật đầu, lòng thầm nghĩ, lũ trẻ con quả là dễ dạy bảo.

Lý Thiết Trụ trợn tròn mắt, chôn chân tại chỗ.

Thấy Thẩm Y Y cùng đám trẻ cứ thế xa dần, chắc tối nay sẽ chẳng miếng cá nào bụng, Lý Thiết Trụ liền vội vàng hối hận kịp, cuống quýt đuổi theo: “Con ạ, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tiểu Bảo, còn Vượng Tài nữa, xin , các em thể tha thứ cho ạ?”

Lại sang Thẩm Y Y, trưng vẻ mặt nịnh nọt: “Bác hai ơi, bác thể thương con, cho con một con cá ạ?”

“Đương nhiên .” Thẩm Y Y ngừng bước, mỉm nhẹ: “Không thể nào.”

 

Loading...