Trọng Sinh: Cùng Chồng Cũ Nuôi Con Thành Tài - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:35:01
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi phòng cô, sắc mặt lập tức sa sầm mặt mày, vỗ vai cô một cái, hạ giọng, nghiêm mặt : "Sau con sống với Lý Thâm! Nếu để con để thằng bé chịu tủi ấm ức gì, đ.á.n.h con đó!"
Thẩm Y Y: "..." Chắc đẻ nhầm con , Lý Thâm mới đúng là con trai ruột của !
"Vậy mấy kiện đồ , thể mang về ?" Thẩm Y Y chỉ đống đồ đất.
"Được thôi." Mẹ Thẩm cũng chẳng dài dòng.
Thẩm Y Y thấy , nhân cơ hội vội vàng lôi thêm một bọc đồ nữa, đặt tay .
Mẹ Thẩm mở , kinh ngạc, gì đó.
"Mẹ, con đây." Thẩm Y Y cầm tay bà: "Bây giờ tuy bệnh tình của cha chuyển biến , nhưng khỏi dứt điểm, vẫn đến bệnh viện khám bệnh, uống thuốc, còn dinh dưỡng bồi bổ cũng thể bỏ qua, tất thảy đều cần đến tiền nong.
Bây giờ thể tiền, nhưng con rể của tài kiếm tiền! Cho nên con gái và con rể góp chút tiền chữa bệnh cho cha, đừng từ chối cha!"
“Mẹ đừng đắn đo tiền liệu quá lớn, liệu khiến chúng con thêm gánh nặng , bởi vì con dám chắc với , con rể của bản lĩnh, tiền đối với nó chẳng thấm ! Mẹ cũng cần bận lòng việc nhận tiền phù hợp, nên , bởi vì con cảm thấy con là con gái, còn Lý Thâm là con rể, phận con hiếu thảo với đấng sinh thành là lẽ đương nhiên! Đương nhiên, nếu thật sự ngại rằng tiền do con gái kiếm, mà là con rể , sợ lấy tiền của con rể tiện, cứ coi đây là tiền mượn của con rể. Đợi cha khỏi bệnh, với năng lực và các mối quan hệ của ông , chẳng sợ kiếm tiền, tới lúc đó thể trả cho con rể …”
Thẩm Y Y cũng thể kiếm tiền, chỉ thể mượn danh nghĩa của Lý Thâm để . Cô sẽ dễ dàng nhận tiền của con rể, nên đành luyên thuyên một hồi dài. những lời lẽ của cô thực sự hiệu quả, Thẩm cuối cùng cũng cô thuyết phục.
Thẩm Y Y trực tiếp nhét xấp tiền túi của , tựa đầu lên vai bà. Nhìn thấy những sợi tóc bạc lấp ló trong mái tóc đen của , cô : “Mẹ, con mấy năm qua vất vả nhiều . Tháng sáu năm , Thẩm Vũ Hiên nghiệp cấp ba là thể . Còn cả, mới hai mươi bảy tuổi, đang chuẩn thăng chức, chứng tỏ phát triển , lãnh đạo coi trọng , cũng cần lo lắng cho nữa. Còn con, ở đây mấy hôm chắc cũng thấy , Lý Thâm với con, bản lĩnh, ba đứa nhỏ nhà con đứa nào cũng ngoan ngoãn, cha chồng cũng là tử tế. Bây giờ con đang sống . Mà cha, cơ thể cũng đang dần chuyển biến tích cực, chỉ cần hồi phục cẩn thận, khả năng tái phát sẽ ít. Cho nên, xem, bề đều đang dần khởi sắc, cuộc sống của nhà chúng đang từ từ lên, cũng cần bận lòng nhiều như thế nữa. Hai ba năm nay cứ yên tâm ở nhà chăm sóc cha, việc khác cứ giao cho chúng con, ạ?”
Mẹ Thẩm thấy con gái hiểu chuyện, bỗng dưng đỏ hoe khóe mắt. Những năm qua con gái xuống nông thôn, chồng bệnh, bản bà cũng mất việc, con trai cả còn xảy chuyện đáng lo, con trai út đang học… Mọi thứ thì nhẹ nhàng, nhưng thực tế nặng nề đè lên đôi vai gầy của bà. Nhìn bề ngoài bà cứng rắn gục ngã, nhưng thực lúc nửa đêm giật chiêm bao, bà bao nhiêu . Mà bây giờ, con gái với bà, cuộc sống của họ đang dần lên!
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Y Y lau nước mắt cho bà, rõ điều lo lắng nhất là gì, bèn : “Mẹ, yên tâm, con dự cảm, qua mấy năm nữa, con nhất định thể về thủ đô, sống cùng với .”
Đương nhiên Thẩm tin, bà nhà nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Cái bà thể nghĩ tới chỉ là tình hình hiện tại, trong thành phố việc ngày càng bão hòa, con gái kết hôn sinh con ở nông thôn, về thành phố chỉ sợ còn khó hơn lên trời. bà con gái mất tinh thần, chỉ gật đầu: “Vậy ở Bắc Kinh đợi con.”
“Vâng, con nhất định cũng sẽ dành thời gian về thăm .” Thẩm Y Y .
“Được.” Mẹ Thẩm đáp lời.
Tối nay, Thẩm Y Y sắp xếp cho ba đứa nhỏ sang phòng bên cạnh ngủ cùng ông ngoại và út của chúng, còn cô và giường, thủ thỉ chuyện tới hơn nửa đêm.
Sáng ngày hôm , Thẩm Y Y và Lý Thâm dậy sớm, một ít màn thầu, bánh rán các loại cho Thẩm mang theo ăn đường. Mẹ Thẩm vô cùng cảm động. Sau khi cả nhà ăn sáng xong, thì cũng đến giờ lên đường.
Điều khiến Thẩm Y Y ngờ là bịn rịn với Thẩm nhất là Lý, vẫn luôn cầm tay cô, dặn dò cô nhớ ghé chơi tiếp.
Còn một bác gái trong thôn, lượt đưa tiễn, xe bò chuyện trò mãi thôi, từ lời tạm biệt chuyển sang tán gẫu chuyện nhà.
Nếu Thẩm Y Y giục giã, chỉ e họ sẽ lỡ chuyến xe lửa mất.
Cả nhà năm cùng xe bò, đưa Thẩm và Thẩm Vũ Hiên đến huyện thành. Ba đứa trẻ cực kỳ quyến luyến bà ngoại và út, dọc đường cứ quấn quýt bên họ, ríu rít ngớt lời.
Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên cũng chẳng nỡ rời xa ba đứa cháu nhỏ, ôm chúng thật chặt, chẳng buông.
Trước khi Thẩm Vũ Hiên lên chuyến xe khách, Thẩm Y Y kéo em trai một bên dặn dò: “Tiểu Hiên , giờ chị và cả thể ở bên cha thường xuyên, em cố gắng gánh vác nhiều một chút, chăm sóc cha thật chu đáo nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-chong-cu-nuoi-con-thanh-tai/chuong-99.html.]
“Chị , em .” Thiếu niên vỗ ngực, vẻ lớn: “Chị, chị cũng sống thật với rể, là đàn ông tuyệt vời đấy!”
Thẩm Y Y thoáng sững sờ, bật .
“Được!” Cô vui vẻ đáp, trò chuyện thêm vài câu mới tiễn họ lên xe.
Mỗi cuộc chia ly đều mang theo chút ưu sầu, lưu luyến khôn nguôi.
“Vợ ơi?” Lý Thâm vòng tay ôm vai Thẩm Y Y, khẽ an ủi: “Còn và ba đứa con ở bên em đây !”
Đại Bảo và Nhị Bảo vốn dĩ còn đang chút bùi ngùi vì bà ngoại và út rời , thấy cha , lập tức chia ôm chặt lấy đùi Thẩm Y Y, ngửa đầu cô: “Mẹ ơi, chúng con đều sẽ ở bên !”
Tiểu Bảo cũng bi bô: “Ở bên nha ~”
Nỗi ưu sầu trong lòng Thẩm Y Y vơi ít, cô tươi rói: “Được lắm!”
Cuộc sống cứ thế trôi qua yên bình.
Rồi tuyết cũng rơi, lớp tuyết dày cộm phủ trắng xóa mặt đất, mái nhà, và những cành cây khẳng khiu. Tuyết bay lả tả khắp đất trời, nhuộm thứ thành một màu trắng tinh khôi.
Mới sáng sớm, ba đứa trẻ thức dậy, cực kỳ phấn khích. Nhị Bảo chạy sân tuyết, vốc một nắm tuyết vo tròn , ném về phía trai.
Đại Bảo bất thình lình chọi trúng, tức giận, cũng vốc một cục tuyết to đáp trả. Cứ thế, hai em châm ngòi cho một trận đại chiến tuyết.
Nhị Bảo vốn là đứa bé nghịch ngợm, chọc ghẹo trai đủ, ngứa tay chọc cả cha . Kết cục là cha và trai hợp sức "tấn công", cuống quýt la hét gọi mau tới "giải cứu".
Thẩm Y Y vốn sợ lạnh, nhưng niềm vui hân hoan khiến quên cái giá buốt. Cô cũng hăng hái nhập cuộc trận đại chiến tuyết.
Thế là một thế trận hình thành: Đại Bảo chiến đấu với Nhị Bảo, còn Lý Thâm thì "đấu" với Thẩm Y Y.
Bên phía Đại Bảo và Nhị Bảo thể là ngang tài ngang sức, cả hai em tới lui cực kỳ kịch tính, lôi cuốn.
bên phía đôi vợ chồng thì vẻ nhàm chán, dĩ nhiên, đó là với những chỉ xem đ.á.n.h trận tuyết mà thôi.
Nếu là những cặp vợ chồng yêu thương , chắc chắn sẽ tủm tỉm hạnh phúc.
Thẩm Y Y hề khách sáo, đ.á.n.h trận tuyết là thật sự đ.á.n.h hết .
Lý Thâm thương vợ, đương nhiên sẽ chẳng nỡ lấy tuyết đập thẳng cô. là đ.á.n.h trận tuyết, thì qua mới vui, thế là khẽ khàng cầm bông tuyết rắc nhẹ về phía vợ, chúng rơi lả tả như một cơn mưa tuyết nhỏ.
Thẩm Y Y tức tối, nhào tới ôm chặt lấy lưng , nhét đầy bông tuyết trong cổ áo .
Lý Thâm lạnh buốt, lập tức xin tha. Đợi Thẩm Y Y dừng tay, liền kéo cánh tay cô, xoay cô vòng vòng tại chỗ mấy vòng.
Còn Tiểu Bảo thì chạy lon ton bên cạnh, lúc thì chọi cha, lúc thì chọi , lúc chọi cả, lúc chọi hai. Thế nhưng bé chẳng chọi trúng ai cả, chỉ một đó khúc khích đáng yêu.