Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão tướng quân ngừng một chút, chút nghi hoặc : “Chiến Vương điện hạ, thấy mẫu phi của ?”
Diệp Lâm Thiên: “Hiện giờ là thường dân, cũng gọi bà là mẫu . Mẫu cùng nhạc mẫu đại nhân đang nữ phu tử trong thôn. Phu nhân của xây dựng học đường ở Đại Thạch thôn.”
Lão tướng quân tán thưởng Giang Lâm Lang một cái: “Chiến Vương phu nhân quả là tấm lòng vì thiên hạ bách tính, là đại thiện.”
Giang Lâm Lang tươi tắn: “Lão tướng quân quá lời . Ta tên là Giang Lâm Lang, gọi là Lâm Lang là .”
Lão tướng quân gật đầu, mặt nở nụ hiền từ.
Diệp Lâm Thiên thản nhiên : “Lão tướng quân vì lặn lội đường xa đến đây? Mục đích để Thanh Minh âm thầm liên lạc với chính là để chuyên tâm trấn thủ biên quan là . Ta ở đây vô sự, cần quá lo lắng.”
Lão tướng quân Tống Vinh ưu sầu : “Không tận mắt thấy Chiến Vương điện hạ bình an vô sự, đây trong lòng ăn ngủ yên.”
Diệp Lâm Thiên chậm rãi : “Đa tạ lão tướng quân quan tâm.”
Tống Vinh hiền hòa: “Chiến Vương điện hạ, đến chủ yếu còn một việc.”
“Lão tướng quân, cứ .”
Sau đó, chỉ thấy ông từ trong n.g.ự.c lấy một khối lệnh bài màu đen hình thoi, đen bóng trong suốt, chất liệu phi phàm.
Đặt xuống bàn đẩy về phía .
Diệp Lâm Thiên kinh ngạc thôi: “Đây là Huyền Hổ Lệnh của phụ hoàng, ở chỗ lão tướng quân?”
“Ừm, sai. Huyền Hổ Lệnh thể âm thầm điều động mười vạn đại quân. Đây là lúc phụ hoàng của ngươi lén giao cho , cốt là để một ngày, tìm một cơ hội thích hợp để trao cho ngươi. Mười vạn đại quân đều trung thành tuyệt đối, đều là tâm phúc do tự tay bồi dưỡng, và cũng là những trung thành với tiên đế.”
Nghĩ đến phụ hoàng qua đời, trong lòng y chút đau xót. Y là nhi tử út của tiên đế, tiên đế vô cùng yêu thương. Khi y còn nhỏ, phụ hoàng băng hà.
Diệp Lâm Thiên nghiêm túc : “Lão tướng quân hiện giờ giao cái cho , là lật đổ sự thống trị của Thánh Võ Đế?”
Tống Nghĩa một bên trong lòng mừng rỡ, ánh mắt rực sáng Diệp Lâm Thiên. Hắn vẫn luôn hy vọng Chiến Vương điện hạ mắt đây sẽ đăng cơ vua, chỉ vì luôn đặt bách tính thiên hạ lên hết, khí phách chính nghĩa ngất trời, là một bậc đế vương trời sinh.
Lão tướng quân Tống Vinh gật đầu, thở dài một tiếng: “Chiến Vương điện hạ, ý Cửu Ngũ Chí Tôn, vô cùng chán ghét hoàng cung. hiện giờ Thương Lan quốc sự thống trị của Thánh Võ Đế, thuế má bách tính ngày càng nặng nề, dân chúng lầm than, nhiều nơi dân đen đủ ăn. Thêm đó, triều đình tham ô hủ bại nghiêm trọng, những quan viên chỉ ở Kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý, nào nỗi khổ của bách tính, chỉ những chuyện ức h.i.ế.p dân lành mà thôi.”
Ngay đó, Tống Nghĩa tiếp lời: “Chiến Vương điện hạ, phụ sai. Suốt chặng đường qua, chúng chứng kiến nhiều bách tính đói đến vàng vọt gầy mòn, trong lòng hề dễ chịu. Mà vị đế vương đang ở Kinh thành , chỉ hưởng lạc.”
Diệp Lâm Thiên trong lòng cảm khái, y cũng hiểu rõ hiện giờ Thương Lan quốc đang dần đến suy tàn. kể từ khi y tàn phế, trong lòng y càng trở Kinh thành, nơi đáng ghét đó, nơi mà vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà tương tàn, đấu đá công khai lẫn âm thầm. Từ khi gặp Lâm Lang, trong lòng y càng thêm tin tưởng cuộc sống mà mong . Cuộc sống hiện tại chính là điều y khao khát, , yêu, là đủ.
đây dù cũng là giang sơn y dùng tính mạng để bảo vệ, cũng là giang sơn mà phụ hoàng năm xưa vất vả gây dựng. Thế nhưng cảnh tượng phồn vinh khi phụ hoàng tại vị dần còn nữa, sắp đến suy tàn, thể để hủy hoại trong tay Thánh Võ Đế.
“Ừm, . Chuyện sẽ suy nghĩ kỹ càng, cho vài ngày thời gian, sẽ trả lời lão tướng quân.”
Sau đó y cất Huyền Hổ Lệnh .
Bởi lẽ, một khi bắt đầu khởi binh tạo phản, cuộc sống an nhàn yên tĩnh sẽ còn nữa, cũng thể trả một cái giá lớn, và phía là những hiểm nguy lường. Y thực sự đưa Lang nhi, mẫu , cùng nhạc mẫu đại nhân mạo hiểm.
Nếu liều một phen, thì việc Thánh Võ Đế ám sát sẽ bao giờ ngày yên , khiến họ bình yên, Thương Lan quốc cũng sớm muộn gì cũng bại trong tay . Chi bằng, nắm giữ quyền lực tối cao trong tay, cũng thể bảo vệ những bên cạnh, cũng thể bảo vệ Thương Lan quốc, để bách tính Thương Lan quốc an cư lạc nghiệp.
Nghĩ đến đây, trong lòng y sự xúc động, ánh mắt sâu thẳm và kiên định.
Giang Lâm Lang thu hết biểu cảm của mấy mắt. Nàng cảm thấy thể liều một phen, nhưng nàng vẫn tôn trọng suy nghĩ của Diệp Lâm Thiên, sẽ can thiệp, để những việc thích.
Lão tướng quân Tống nở nụ tươi tắn: “Tốt .”
Chẳng mấy chốc đến bữa tối, Dương Sơ Tuyết cũng gặp vị lão tướng quân ngoài năm mươi tuổi . Thời gian để dấu vết gương mặt ông, còn là thiếu niên hào sảng, phong độ như xưa nữa.
Dương Sơ Tuyết trong lòng cảm khái muôn vàn, phúc : “Bái kiến Tống tướng quân.”
Bạch Sơ Vy cũng phúc .
Tống Vinh và Tống Nghĩa vội vàng dậy, Tống Vinh : “Việc dám nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-75.html.]
Gà Mái Leo Núi
Dương Sơ Tuyết khẽ mỉm : “Hiện giờ chúng là thường dân, Tống tướng quân thụ lễ .”
Tống Vinh đ.á.n.h giá Bạch Sơ Vy một lúc, chỉ thấy nữ tử mắt dù mặc y phục vải thô, vẫn giữ khí chất phi phàm, chăm sóc , như thiếu nữ tuổi đôi mươi, dung mạo cực kỳ giống Giang Lâm Lang. Chắc hẳn đây chính là mẫu của Giang Lâm Lang.
Có thể nuôi dạy một cô nữ nhi xuất sắc như , thật tồi.
Tống Vinh : “Chắc hẳn vị chính là mẫu của Lâm Lang.”
Bạch Sơ Vy rạng rỡ: “Chính là , Tống tướng quân, mau xuống, chúng xuống chuyện.”
Tống Vinh gật đầu, mấy xuống.
Dương Sơ Tuyết thấy lão tướng quân đột nhiên đến đây, trong lòng suy đoán, sâu Diệp Lâm Thiên một cái. Con trai bà chịu vết thương nghiêm trọng chiến trường, hiện giờ khó khăn lắm mới Lang nhi chữa khỏi. Nếu trận, trong lòng bà sợ hãi vô cùng.
Sau đó, Dương Sơ Tuyết sang nam tử trẻ tuổi tuấn tú phi phàm, làn da màu lúa mì bên cạnh lão tướng quân, đôi lông mày và ánh mắt cực kỳ giống lão tướng quân, : “Tống tướng quân, đây là trưởng tử của , Tống Nghĩa ? Không ngờ lớn như , thật là một bậc tài hoa.”
Tống Nghĩa gật đầu, gãi gãi đầu, chút ngượng ngùng.
Lão tướng quân : “ , kể từ gặp mặt hơn mười năm trôi qua, khi đó nó mới năm tuổi, ngờ vẫn còn nhớ.”
“Đương nhiên là còn nhớ.”
Sau đó, Hoa Ảnh và Thu Nhi cùng mấy ám vệ chuẩn xong bữa tối. Giang Lâm Lang đặc biệt dặn dò mấy phong phú hơn để tiếp đãi lão tướng quân.
Mấy lượt dâng các món ăn lên, mười món mặn một món canh. Chỉ thấy màu sắc, hương vị đều đầy đủ, cực kỳ mới lạ.
Ánh mắt hai đều ngạc nhiên, vì những món hầu hết họ đều từng thấy qua. Hai cũng thực sự đói bụng, đồ ăn ở biên quan vốn ngon, giờ đây những món ăn thu hút.
Nhanh chóng lướt qua các món ăn, hóa những nguyên liệu còn thể chế biến thành như .
Sau đó Giang Lâm Lang dậy, lấy hai vò rượu do ủ , mở nắp.
Ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, ánh mắt lão tướng quân sáng rực. Ở biên quan, ông ít khi uống rượu, sợ lỡ việc lớn, đôi khi thực sự thèm lắm mới lén uống một ngụm nhỏ, cũng dám uống nhiều.
Giang Lâm Lang cong cong khóe mắt: “Lão tướng quân, thiếu tướng quân, món ngon thì thể thiếu rượu ngon ?”
Tống Vinh ha hả: “ đúng, chỉ là rượu là rượu gì mà thơm đến , đây từng uống qua?”
Tống Nghĩa bất đắc dĩ nghiêng đầu lão phụ bên cạnh.
Giang Lâm Lang : “Đây là rượu dâu tằm và rượu nho do chính tự ủ.”
Nho là nàng hái từ trong gian , chùm nho trong gian của nàng mọc đầy, ngay trong tiểu viện của căn nhà gỗ bên cạnh Linh Tuyền Thủy.
Hoa Ảnh và Thu Nhi mang chén rượu đến, Hoa Ảnh : “Tiểu thư, rót rượu cho các vị.”
“Ừm, .”
Hoa Ảnh rót đầy mỗi một chén.
Tống Vinh ngửi ngửi: “Thơm thật.”
Giang Lâm Lang cong cong khóe mắt: “Lão tướng quân, thiếu tướng quân, mau nếm thử .”
Hai nhấp một ngụm nhỏ, hương vị nồng đậm, dịu dàng nơi đầu lưỡi, dư vị kéo dài, còn một chút hương thơm thanh mát của trái cây, mang theo chút vị ngọt, khiến lưu luyến thôi.
Tống Vinh hai mắt sáng rỡ: “Rượu ngon rượu ngon, thật sự ngon.”
Tống Nghĩa cũng tán thưởng: “Quả nhiên là rượu ngon.”
Giang Lâm Lang : “Mau dùng món , thêm một miếng rau nữa thì tâm trạng càng sảng khoái.”
Diệp Lâm Thiên suốt quá trình đều sủng nịnh dịu dàng đôi môi nhỏ ngừng của Giang Lâm Lang cùng nụ rạng rỡ của nàng.