Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 87:chữa
Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay đó Giang Lâm Lang kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, phát hiện lưng nương trúng một kiếm, còn Hoa Ảnh thì thương ở bụng. Nếu mũi kiếm chỉ cần lệch một chút thôi, thì nàng thật sự vô phương cứu chữa.
Sau đó nàng rửa sạch vết thương, khử trùng, tiến hành phẫu thuật khâu vết thương, bôi t.h.u.ố.c cho cả hai.
Thấy m.á.u trong túi truyền hết, Giang Lâm Lang tháo túi m.á.u , sắc mặt hai cũng dần trở nên hồng hào.
Sau đó nàng đưa hai khỏi gian, đặt họ lên giường trong phòng.
Mở cửa phòng , liền thấy Huệ Thái phi và Thu Nhi với đôi mắt đỏ hoe vì . Giang Lâm Lang nhẹ: “Bà mẫu, đừng quá lo lắng, nương và Hoa Ảnh , lẽ tối nay sẽ tỉnh .”
Huệ Thái phi gật đầu: “Vậy thì , thì .”
Trong lòng bà thật sự yên, Thiên nhi vặn đang ở trong quân doanh, thể bảo vệ nương của Lang nhi, Lang nhi giận dỗi, oán trách Thiên nhi .
Phu nhân tướng quân Trịnh Uyển Ninh cũng nghỉ ngơi đủ, thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng bước , Bích Ngọc theo sát phía .
Huệ Thái phi nở nụ : “Phu nhân tướng quân, thật là lâu gặp.”
Trịnh Uyển Ninh mỉm nhẹ, : “Phải đó, lâu gặp.”
Sắc mặt Dương Sơ Tuyết phảng phất nỗi ưu sầu, như đang hoài niệm, hai họ từng quen tại một buổi yến tiệc, cũng gặp gỡ nhiều và trò chuyện vô cùng hợp ý. Thuở , Chiến Vương Điện hạ còn là thống soái của phu quân bà, chỉ là Chiến Vương Điện hạ ... Không khỏi cảm thấy tiếc nuối, cũng đồng cảm với vị Thái phi năm xưa.
Giang Lâm Lang khẽ nhướng mày, hỏi: “Bà bà và phu nhân tướng quân quen ư?”
Dương Sơ Tuyết : “ , đó là chuyện của mấy năm về . Khi nào thời gian, sẽ kể tường tận cho nàng nhé.”
Giang Lâm Lang khẽ mỉm , gật đầu: “Được.”
Dương Sơ Tuyết cau mày, mặt đầy vẻ áy náy: “Lang Nhi, chuyện thực sự là của và Thiên Nhi. Thiên Nhi mấy hôm nay đều ở trong quân doanh, thể kịp thời bảo vệ nương của con. Khi trở về, nhất định sẽ bắt đến tạ với con.”
Thực , lúc đầu bà cũng từng chút oán trách , vì khi , bà dặn dò Diệp Lâm Thiên bảo vệ gia đình . nghĩ kỹ , chuyện cũng thể trách . Ai thể ngờ lúc sát thủ tới? Hơn nữa, gánh vác trọng trách, trách nhiệm vai nặng nề, bảo vệ cả Thương Lan quốc và bá tánh Thương Lan quốc.
Giang Lâm Lang mỉm nhàn nhạt: “Bà bà, trách bất cứ ai, chuyện vốn ai đáng để oán trách.”
Dương Sơ Tuyết trong lòng nhẹ nhõm thở phào. Dù thì cô tức phụ tài năng xuất chúng, thông minh hơn , nếu nàng cần Thiên Nhi thì ? Chẳng Thiên Nhi sẽ đau lòng c.h.ế.t ? Một cô tức phụ ưu tú như tìm , trong lòng bà chút e sợ.
“Hàn Ảnh, ai khác thương ?”
Sắc mặt Hàn Ảnh thoáng hiện vẻ bi ai: “Giang cô nương, ba thương, đang ở sương phòng bên cạnh.”
Gà Mái Leo Núi
Giang Lâm Lang lạnh lùng : “Sao sớm?”
Hàn Ảnh mặt đầy tự trách: “Thuộc hạ dám phiền Giang cô nương thêm nữa. Lần là của thuộc hạ, xin Giang cô nương trách phạt.”
Thanh Minh và Lưu Vân lo lắng Giang Lâm Lang, sợ nàng sẽ trách phạt Hàn Ảnh.
Giang Lâm Lang với giọng điệu thờ ơ : “Không, ngươi còn chuyện giấu , .”
Mắt Hàn Ảnh đỏ hoe: “Ám Tứ... còn.”
Giang Lâm Lang , mắt cũng đỏ lên, cố gắng kìm nén nước mắt trở về trong khóe mắt. Mấy ám vệ , thời gian chung sống, nàng cũng quen thuộc. Ám Tứ, nàng cũng ấn tượng sâu sắc. Ban đầu khi mới đến đây, ít , lạnh lùng, nhưng khi quen , hóa là một kẻ lắm lời.
Hắn vì bảo vệ nương các nàng mà mất mạng. Nếu đến đây, cũng sẽ bỏ mạng tại chốn .
Lòng Giang Lâm Lang trào dâng hận ý như thủy triều dữ dội, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh: “Ai chuyện ?”
“Vẫn còn hai kẻ sống sót, thuộc hạ thẩm vấn một lượt. Những kẻ đều là sát thủ của Bắc Xuyên quốc, do một nữ tử chỉ huy.”
Trong lúc chuyện, mấy đến sương phòng của ám vệ thương. Giang Lâm Lang : “Thôi , chuyện lát nữa hẵng . Các ngươi ngoài hết , cứu ba bọn họ .”
“Vâng, Giang cô nương.”
Giang Lâm Lang khóa trái cửa phòng, đến mặt ba , từng bắt mạch. Họ chỉ ngất do mất m.á.u quá nhiều, may mà nguy hiểm đến tính mạng, nếu lòng nàng sẽ yên. Giờ đây cái c.h.ế.t của Ám Tứ như một cái gai đ.â.m tim nàng, nàng nhất định tìm kẻ , báo thù rửa hận.
Một trong các ám vệ tỉnh , phát giác , liền cảnh giác ngay lập tức. Khi thấy là Giang Lâm Lang, vui mừng khôn xiết, đó tràn đầy đau buồn và tự trách.
Hắn mặt tái mét : “Là do thuộc hạ thất trách, lão phu nhân ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-87chua.html.]
Giang Lâm Lang giọng ôn hòa: “Nương , cứu .”
Trong lòng ám vệ nhẹ nhõm thở phào, là . Sau đó gắng gượng dậy, định quỳ xuống xin Giang Lâm Lang.
“Này , ngươi gì đó? Không c.h.ế.t thì ngoan ngoãn xuống cho !”
Ám vệ gật đầu, dung nhan tuyệt mỹ của nàng, đôi mày ngài khẽ chau , trong đôi mắt linh động tràn ngập sự lo lắng, bất giác đến thất thần, trong lòng dâng lên một trận xao xuyến, đó nhanh chóng trấn tĩnh , lòng đầy hổ thẹn. Chỉ chủ tử cao quý tuấn mỹ vô song như mới xứng với một nữ tử ưu tú nhường , chỉ là một ám vệ phận thấp hèn, nên những suy nghĩ lung tung khác. Cả đời chỉ cần nàng và chủ tử bên trọn đời là đủ .
Sau đó Giang Lâm Lang lấy một viên d.ư.ợ.c : “Há miệng.”
Hắn viên d.ư.ợ.c trong bàn tay thon dài trắng nõn của Giang Lâm Lang, khẽ há miệng, một viên d.ư.ợ.c liền b.ắ.n miệng , lập tức ngất lịm.
Ngay đó, Giang Lâm Lang rắc mê d.ư.ợ.c cho hai ám vệ còn , đưa họ gian để điều trị, tiện lợi nhanh chóng.
Sau đó nàng cùng ba biến gian. Trong gian trôi qua một ngày một đêm, bên ngoài qua một canh giờ.
Ba cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, đó nàng biến khỏi gian.
Nhìn Giang Lâm Lang bước .
Thanh Minh, Lưu Vân, Hàn Ảnh, cùng các ám vệ còn như thấy cứu thế chủ, hai mắt sáng rực.
Ánh mắt nàng thực sự chịu nổi.
Thanh Minh vội vàng : “Giang cô nương, ba bọn họ thế nào ?”
“Đã vô sự.”
Sau đó nàng bảo Thu Nhi dọn một sương phòng cho phu nhân tướng quân ở, ngay cạnh phòng của Dương Sơ Tuyết.
Hai trò chuyện hợp ý, Giang Lâm Lang chào hỏi hai trở về phòng. Nàng thực sự quá mệt mỏi, để thêm thời gian nghỉ ngơi, nàng liền biến gian. Còn việc thẩm vấn chi tiết, nàng giao cho Thanh Minh ba .
Một bên khác.
Biên quan quân doanh, Tống Vinh lão tướng quân đương nhiên nhận văn thư bút tích của đế vương Bắc Xuyên quốc, đó còn đóng quốc tỉ ấn đặc trưng của Bắc Xuyên quốc, do Vinh Tranh đưa tới.
Mở xem, ông tức đến khí huyết cuồn cuộn, trán nổi gân xanh: “Chiến Vương Điện hạ, đế vương Bắc Xuyên quốc quả nhiên giống như Vinh Tranh , năm tòa thành trì, thì mới tấn công Thương Lan quốc!”
Tống Nghĩa tức đến trợn mắt giận dữ: “Điều kiện ngang ngược như , khác nào dâng cả Thương Lan quốc cho ? Đến lúc đó, dù ký điều ước hòa bình, vẫn sẽ tìm cách xé bỏ nội dung điều ước, cũng như , vô cớ tìm lý do gây chiến!”
Dương phó tướng : “Nếu năm tòa thành trì đều giao cho Bắc Xuyên quốc, thì khi bọn chúng công phá tới ắt sẽ thế như chẻ tre, nhanh sẽ đ.á.n.h tới Kinh thành!”
Tống Trác tức giận : “Không hôn quân đó nghĩ tới những phương diện ?”
Tống Vinh lão tướng quân : “Chiến Vương Điện hạ, tiếp theo chúng ?”
Diệp Lâm Thiên chắp tay lưng thẳng, gương mặt lạnh lùng hiện lên tia hàn quang u ám: “Gửi đến tay Hoàng thượng, cứ xem sẽ xử lý việc .”
“Vâng, Chiến Vương Điện hạ.”
Tống Vinh lão tướng quân đóng gói văn thư, giao cho Tống Nghĩa, nghiêm nghị : “Mang .”
“Vâng, phụ .”
Sau đó, đáy mắt Diệp Lâm Thiên tràn đầy nỗi nhớ mong. Chuyện xem như tạm lắng, Lang Nhi hôm nay hẳn đến .
“Tống lão tướng quân, phu nhân của ngài cũng đến Đại Thạch thôn .”
Tống Vinh , nỗi tức giận ban nãy tin tức mừng rỡ cuốn trôi, hai mắt tràn đầy mong đợi: “Vậy lão phu theo ngươi một chuyến.”
“Ừm, cũng ý .”
Tống Trác và Tống Hoa nét mặt vui sướng, đồng thanh : “Phụ , con cũng !”
Tống Vinh lão tướng quân trừng mắt hai : “Sao? Quân doanh các ngươi định bỏ , mặc kệ hết ư?”
Lòng hai chợt thắt , gương mặt tràn đầy hoảng sợ.