Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 90:chấp

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Phượng Nghi Cung.

Thân mặc cung trang màu đỏ tươi, Hoàng hậu đầu đội phượng quan đang lười biếng nửa tựa phượng ỷ, thấy nhi tử của đến, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên chút vui mừng.

Chỉ là đáy mắt vẫn còn chút mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm.

Thái tử điện hạ cung kính : “Nhi thần bái kiến Mẫu hậu.”

Hoàng hậu hờ hững liếc một cái, “Ừm, xuống .”

“Vâng, Mẫu hậu.”

Sau đó Thái tử ưu nhã xuống ghế bên , phía Hoàng hậu, lo lắng : “Mẫu hậu, mấy ngày nay vẫn nghỉ ngơi tử tế ?”

Hoàng hậu nhíu mày, thở dài : “Đã điều tra nửa tháng , nhưng vẫn thể tìm tên đạo tặc . Hiện giờ cuộc sống trong hoàng cung cũng trở nên vô cùng eo hẹp, Hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh giải tán nhiều cung nữ và nô tài, cũng yêu cầu bổn cung giải tán một nửa cung nữ và nô tài trong hậu cung. Việc đây?”

Hôm nay đến hoàng cung chính là để hỏi về việc , khỏi nhíu mày. Khi lên Thái tử, phụ hoàng phong cho một phủ bên ngoài, Thái tử phủ ngoài cung, gần hoàng cung, con phố phồn hoa nhất kinh thành, từng xảy chuyện trộm cắp. Thêm đó, cũng ít sản nghiệp tên , cuộc sống trôi qua khá sung túc.

Từ khi chuyện xảy trong hoàng cung, trong lòng cũng sợ hãi, vì thế tăng cường hộ vệ cho Thái tử phủ, trong bóng tối cũng lượng lớn ám vệ canh gác, đặc biệt là kho bạc, cũng như xung quanh tư khố lòng đất của càng tăng cường phòng .

Thái tử ngừng một chút : “Mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng, quan trọng nhất vẫn là tiên bảo trọng thể thì hơn. Nhi thần mang một nghìn lượng ngân phiếu đến, để Mẫu hậu ứng phó lúc cấp bách.”

Hoàng hậu , vẻ sầu muộn mặt tan ít nhiều, hiện lên một chút vẻ an ủi và nụ nhạt, nhẹ nhàng : “Nhi tử của lòng .”

Gà Mái Leo Núi

Sau đó, Quế ma ma một bên, hai tay cung kính đón lấy ngân phiếu Thái tử đưa qua, một câu: “Vẫn là Thái tử điện hạ hiếu thuận nhất.”

Thái tử : “Mẫu hậu, đây đều là việc Hoàng nhi nên .”

Tiếp đó Hoàng hậu liếc mắt hiệu cho Quế ma ma, Quế ma ma hiểu ý, nhanh chóng dẫn cung nữ bên cạnh ngoài và đóng cửa phòng , cảnh giác canh giữ bên ngoài.

Tiếp đó Hoàng hậu nghiêm nghị : “Phụ hoàng của con từ khi quốc khố trộm, liền bệnh nặng một trận, cộng thêm suy nghĩ quá nhiều, bệnh tình cũng thấy khá hơn. Phần lớn thời gian đều long sàng. Trong thời gian , con cần cẩn thận hơn một chút, thường xuyên mặt phụ hoàng, thể hiện lòng hiếu thảo của con, giành thiện cảm của Người, nhất là để Người chiếu thư thoái vị cho con.”

Thái tử vẻ mặt đầy ưu sầu, kiên định : “Vâng, Mẫu hậu. Chỉ là hiện giờ quốc khố trộm, Thương Lan quốc còn sự chống đỡ của tài phú, cứ như một cái vỏ rỗng, nếu quản lý, e rằng vô cùng gian nan.”

“Những điều cũng nghĩ đến , nhưng tiên nắm giữ quyền lực tối cao trong tay , những chuyện đó chúng từ từ tính. Đừng quên, vẫn còn các hoàng tử khác vẫn luôn thèm ngôi vị Hoàng đế, hoặc bọn chúng c.h.ế.t hoặc chúng vong.”

Hai mắt Thái tử lóe lên vẻ độc ác, mặt tràn đầy d.ụ.c vọng đối với ngôi vị Hoàng đế, “Vâng, Mẫu hậu, nhi thần hiểu.”

Sau đó, Hoàng hậu Thái tử hài lòng gật đầu.

Tiếp theo, hai cẩn thận mưu tính một hồi, Thái tử mới dậy cáo lui.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc đến hai ngày .

Thái y theo yêu cầu của Thánh Võ Đế sắc một chén t.h.u.ố.c thang cưỡng ép nâng cao tinh thần và thể lực để ngài dùng, chỉ là chén t.h.u.ố.c khi dùng sẽ gây tổn hại cực lớn đến thể, thỉnh thoảng uống một thì , nhưng nếu thường xuyên uống, thêm đó tuổi tác của Hoàng thượng cũng cao, thì sự bào mòn đối với thể sẽ càng lớn.

Sau khi uống xong, Thánh Võ Đế sắc mặt hồng hào, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần dồi dào.

Trên triều đường, hôm nay nhận hồi thư từ đế vương Bắc Xuyên quốc, kèm theo quốc ấn của đế vương cùng với bút tích của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-90chap.html.]

Chuyện xem thì thôi, xem qua liền tức đến mức hộc máu, Thánh Võ Đế triều đường bỗng nhiên nổi trận lôi đình. Sắc mặt âm trầm, hồi thư trong tay ngài ném ngoài, ném xuống cao đài, mặt bách quan.

Văn võ bách quan cũng sợ đến run lẩy bẩy, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, kẻ gan nhỏ hơn thì trực tiếp khẽ run rẩy cả thể. Bởi vì bọn họ còn xem, cho nên vẫn nội dung văn thư, nhưng thấy Hoàng đế bệ hạ long nhan đại nộ như , chắc chắn là đưa yêu cầu quá đáng.

Vu công công cũng sợ đến thót tim, run rẩy nhặt văn thư từ nền gạch lên, hai tay cung kính một nữa dâng lên mặt đế vương.

Hoàng thượng xoa xoa thái dương, giọng lạnh lùng vang lên: “Vu Đức Toàn, hãy tuyên nội dung cho các đại thần.”

Vu Đức cung kính : “Vâng, Hoàng thượng.”

Sau đó Vu công công bắt đầu , càng càng kinh hãi, cuối cùng ngay cả giọng cũng run rẩy.

Đợi xong, các đại thần bên ồ lên, bắt đầu xì xào bàn tán, mặt đều tràn đầy sự phẫn nộ.

Giọng vô lực của Thánh Võ Đế vang lên: “Chư vị đại thần tiên hãy dậy mà tấu trình.”

“Vi thần tạ ơn Hoàng thượng.”

Giọng của Hoàng đế vang lên: “Chuyện chư vị đại thần ý kiến gì?”

Người đầu tiên là Giang Thừa tướng, chắp tay : “Khải tấu Hoàng thượng, Bắc Xuyên quốc quả thật là ăn ngông cuồng, tham lam vô độ, nếu đem cả năm tòa thành trì dâng nộp, thì quốc gia của sẽ gặp nguy.”

Ngự Sử Đại phu Tạ Vân Hoa phẫn nộ : “Khải tấu Hoàng thượng, Thương Lan quốc của là kẻ tham sống sợ c.h.ế.t? Thà sỉ nhục như , chi bằng cùng Bắc Xuyên quốc quyết một trận tử chiến!”

Tiếp đó Hình Bộ Thượng thư Lư Xương Phụ : “Khải tấu Hoàng thượng, vi thần cho rằng vùng lên chiến đấu là thỏa. Hiện giờ Thương Lan quốc của xảy chuyện quốc khố trộm, tài lực thiếu thốn, lấy gì để chiến đấu đây? Ngay cả chuyện ăn no mặc ấm của vạn quân tướng sĩ cũng thành vấn đề, cái gọi là là sắt, cơm là thép, nếu ăn no, sức lực mà chống đỡ?”

Binh Bộ Thượng thư khải tấu : “Vi thần cho rằng lời Hình Bộ Thượng thư đúng.”

Công Bộ Thượng thư đáy mắt ánh lên vẻ giận dữ: “Hình Bộ Thượng thư, lời sai ! Ba năm , Chiến Vương điện hạ dùng ba mươi vạn đại quân đ.á.n.h lui năm mươi vạn đại quân của Bắc Xuyên quốc , khi đó giữa hai nước ký kết hòa ước. hiện giờ thì ? Bắc Xuyên quốc lấy cớ Tam hoàng tử điện hạ của bọn chúng thương đổ tội lên đầu Thương Lan quốc của , từ đó gây chiến tranh, xé bỏ hiệp ước. Việc chắc chắn là giả dối, thứ nhất, chính là thôn tính Thương Lan quốc của chúng , thứ hai chính là báo thù trận chiến ba năm Chiến Vương điện hạ đ.á.n.h lui. Cho dù đồng ý cắt nhượng năm tòa thành trì thì ? Nếu bọn chúng gây chiến tranh, tự nhiên vẫn sẽ tìm đủ cớ để xé bỏ hiệp ước.”

Trong chốc lát, các đại thần xì xào bàn tán, cho rằng lời Công Bộ Thượng thư cũng lý.

Tiếp đó Trung Thư Lệnh Dương Thân chắp tay : “Vi thần cũng tán đồng những gì Công Bộ Thượng thư . Nếu cắt nhượng năm tòa thành trì ngoài, giả như Bắc Xuyên quốc nữa xé bỏ nội dung hiệp ước, đợi đến lúc chúng tấn công tới, ắt sẽ thế thể cản phá, dễ dàng công phá đến kinh thành, điều chẳng khác gì dâng giang sơn Thương Lan quốc cho Bắc Xuyên quốc. Cái gọi là hưng vong thiên hạ, thất phu hữu trách, nếu biên quan thiếu lương thảo, thì thể để các đại thần trong triều, cùng với lê dân bá tánh cùng góp sức, bỏ bạc tiền mua lương thảo, chỉ cần cùng đồng lòng hiệp lực, ắt sẽ thể quyên góp đủ lương thảo.”

Hình Bộ Thượng thư mỉa mai : “Trung Thư Lệnh, ngươi nghĩ cũng quá ngây thơ ! Biên quan mười vạn đại quân do lão tướng quân Tống Vinh dẫn dắt trấn giữ, cộng thêm hai mươi vạn đại quân Hoàng thượng phái , e rằng hai ngày cũng sắp đến biên quan. Tổng cộng lương thảo của ba mươi vạn đại quân, quyên góp dễ dàng ?”

Trong chốc lát, các đại thần triều đường tranh luận gay gắt, thậm chí tranh luận đến mức mặt đỏ tía tai, mắt trợn tròn vì giận, sắp sửa động tay động chân.

Thánh Võ Đế ánh mắt lạnh lẽo thứ bên , một lời.

Sau một khắc đồng hồ.

Thánh Võ Đế sang Thái tử điện hạ, từ đầu đến cuối vẫn hề phát biểu lời nào, lạnh lùng : “Thái tử điện hạ, chuyện con nhận thế nào?”

Trong lòng Thái tử Diệp Vân Khoát khẽ giật thót, chỉ khoanh tay , xem các đại thần bàn luận, xem quyết sách cuối cùng của phụ hoàng. Hiện giờ cũng phụ hoàng nghĩ gì trong lòng, nếu giống với suy nghĩ trong lòng phụ hoàng, thì nhất định sẽ khiến phụ hoàng vui. Trong chốc lát, tim đập thình thịch.

Hắn đành c.ắ.n răng chắp tay : “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng hiện nay quốc khố thiếu thốn, nếu vùng lên chiến đấu, nhất định sẽ cực kỳ bất lợi cho Thương Lan quốc của chúng .”

Nói xong, dùng ánh mắt liếc nhẹ vị đế vương cao, thấy Người thần sắc chút gợn sóng, cũng nổi giận, điều đó cho thấy đoán trúng tâm tư của phụ hoàng, phụ hoàng cũng nghĩ như , trong lòng khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Loading...