Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 92:quan

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trung Thư lệnh tiều tụy nền đất lạnh lẽo, vành mắt đỏ hoe. Cái c.h.ế.t của Lại bộ Thượng thư giáng một đòn nặng nề . Tất cả đều vì đế vương cao . Khoảnh khắc thực sự lôi vị hôn quân đó xuống, xứng đế.

Hắn chậm rãi bình tĩnh , quỳ thẳng, vẻ mặt bi thống : “Hoàng thượng, xin hãy nể mặt Lại bộ Thượng thư, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban, liều c.h.ế.t một phen với Bắc Xuyên quốc !”

Ngay đó, các đại thần nối tiếp quỳ xuống: “Khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban, dốc sức tử chiến!”

Mà một nửa đại thần còn thì đó ủng hộ Hoàng thượng, lên tiếng. Một tuy bề ngoài ủng hộ, nhưng trong lòng cho rằng hành động của Hoàng thượng là . thực tế vốn chọc giận long nhan, đối đầu với Hoàng thượng, nên dám phản bác nữa. Bởi vì chỉ lấy lòng vị Cửu Ngũ Chí Tôn , họ mới lợi lộc.

Hoàng thượng liếc mắt Thái tử điện hạ vẫn im lặng .

Thái tử trong lòng run lên. Phụ hoàng đây là mặt thuyết phục những đại thần đồng ý , sẽ trở thành bia đỡ đạn của . vì ngôi vị Hoàng đế, vì phụ hoàng vui lòng, chỉ thể như , cho dù đắc tội những đại thần .

Thái tử lúc chậm rãi mở lời: “Trung Thư lệnh đại nhân, chư vị đại nhân, bản Thái tử cho rằng nên tạm thời tránh mũi nhọn của chúng, dưỡng sức chờ thời, tạm chấp nhận yêu cầu của Bắc Xuyên quốc. Đây chỉ là kế hoãn binh, đợi đến , nhất định sẽ đoạt năm tòa thành trì . Hiện tại chỉ thể như .”

Trung Thư lệnh khóe miệng mang theo một tia châm biếm: “Thái tử điện hạ, lão thần cho rằng .”

Gà Mái Leo Núi

Ngay đó, bắt đầu khẩu chiến.

Thánh Võ Đế quát lớn: “Đủ ! Việc cứ thế mà quyết! Kẻ nào dám thêm nữa, đ.á.n.h năm mươi đại bản!”

Các đại thần bên sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Năm mươi đại bản đ.á.n.h xuống c.h.ế.t cũng tàn phế, Hoàng thượng đây là mạng bọn họ! Trong chốc lát, ai còn dám lên tiếng.

Ngay đó, một đại thần bên cạnh khẽ khàng khuyên nhủ, chỉ đủ để hai thấy: “Trung Thư lệnh, ngài tạm thời đừng loạn nữa. Hoàng thượng cố chấp như , chúng thần khuyên can , lời, chúng cũng chẳng cách nào. Hay là cứ giữ lấy mạng , chuyện chúng sẽ từ từ tính. Đừng quên, chúng còn Chiến Vương điện hạ. Chiến Vương điện hạ dù tàn phế, chắc chắn vẫn sẽ bỏ rơi Thương Lan quốc chúng .”

Vị đại nhân một câu thức tỉnh trong mộng, Trung Thư lệnh chợt bừng tỉnh: “Ừm, ngươi đúng.”

Chiến Vương điện hạ túc trí đa mưu, văn thao võ lược, đại nghĩa lẫm liệt, nhất định sẽ chủ ý. Đợi khi bãi triều, sẽ đến Đại Thạch thôn tìm Chiến Vương điện hạ.

Sau một buổi sáng ồn ào, việc cứ thế mà định đoạt.

Mà Trung Thư lệnh thì sắp xếp việc trong phủ thỏa, ngày hôm cáo bệnh xin nghỉ với Thánh Võ Đế, mua hai ám vệ bí mật hộ tống đến Đại Thạch thôn.

Thánh Võ Đế cũng nghi ngờ sẽ , chỉ cho rằng gây náo loạn nhiều triều đình, cộng thêm tuổi cao, thể thoải mái, đến thượng triều. Dù thì, cũng thấy , tránh cho triều đình phản đối quyết sách của , đối đầu với . Cáo bệnh cũng , mắt thấy thì lòng phiền, liền vui vẻ đồng ý việc cáo bệnh.

Đại Thạch thôn...

Giang Lâm Lang vẫn luôn cẩn thận giám sát, tỉ mỉ kiểm tra những chiếc áo bông giữ ấm . Khi nàng Kinh thành, đặc biệt tận tình chỉ dạy Hoa Ảnh và Thu Nhi dẫn dắt dân làng cùng . Khi nàng trở về, hai ngàn chiếc áo ấm thành. Nguyên liệu đều do các nàng cung cấp, một chiếc thể nhận năm đồng tiền, chuyện kiếm tiền dễ dàng như , dân làng cũng vui vẻ. Ai nhanh tay, một ngày hai chiếc cũng thành vấn đề, một ngày thể cầm về mười đồng tiền.

Giang Lâm Lang xem qua tất cả những chiếc áo bông giữ ấm , đều khá .

Hiện tại mới bấy nhiêu, hiệu suất vẫn còn thấp. Nhìn thấy còn nửa tháng nữa là bước mùa đông, hôm nay nàng liền tìm lý chính, bảo dân làng ở hai thôn bên cạnh cũng đến . Nhất thời, tăng gấp đôi, hiệu suất công việc cũng nâng cao đáng kể.

Nàng cũng bận rộn như con , chân hầu như chạm đất.

Còn Diệp Lâm Thiên thì đến biên quan. Hôm nay, hai mươi vạn đại quân do Dương Hiệu úy Tần Minh dẫn đầu đến biên quan, cộng thêm mười vạn đại quân do Tống lão tướng quân dẫn dắt đó, hiện ba mươi vạn đại quân. Đương nhiên, cũng mang theo lương thảo, chỉ là lương thảo ít hơn một nửa so với thường ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-92quan.html.]

Mặc dù lượng tướng sĩ tăng lên, lòng Tống Vinh lão tướng quân cũng an tâm hơn nhiều, nhưng lương thảo chỉ cung cấp một nửa, chỉ đủ dùng trong một tuần. Nếu chiến tranh nổ thì ? Việc vận chuyển lương thảo đường xá xa xôi, để phòng ngừa chiến tranh bất ngờ, lương thảo thường chuẩn cho nửa tháng hoặc một tháng. Trong lòng ông chợt càng thêm bất mãn với Thánh Võ Đế.

Trong trướng khách.

Tống Vinh lão tướng quân thản nhiên : “Tần Hiệu úy, dạo vẫn khỏe chứ?”

Tần Minh mỉm , chắp tay : “Tống Vinh lão tướng quân, lâu gặp.”

Tống Vinh dò xét Tần Minh: “Ngươi xem chỉ phái ít lương thảo như ? Việc vận chuyển lương thảo đường xá xa xôi, ngươi lương thảo đủ cho chúng chống đỡ bao lâu?”

Tần Minh cũng chút hổ thẹn, đây cũng là điều thể quyết định, đó thở dài một tiếng: “Lão tướng quân, Hoàng thượng chỉ cấp bấy nhiêu lương thảo. Ta cũng từng thỉnh cầu Hoàng thượng, lương thảo căn bản đủ, nhưng Hoàng thượng cứ dùng tạm, nửa tháng lương thảo sẽ đến biên quan.”

Tống Vinh lão tướng quân đầy vẻ giận dữ: “ lương thảo , trong lòng ngươi cũng rõ, chỉ đủ một tuần, thể chống đỡ nửa tháng?”

Tần Minh tự nhiên kính trọng Tống Vinh lão tướng quân. Cả đời ông chinh chiến sa trường, sắt đá kiên cường, chỉ vì bảo vệ quốc gia. Nay ngoài năm mươi tuổi vẫn còn trấn giữ biên quan. Cuộc sống nơi biên quan nghèo khổ, mùa đông gió lạnh thấu xương. Trong lòng cũng kính phục Chiến Vương Điện hạ, vì bảo vệ Thương Lan Quốc mà thương chiến trường, tuổi còn trẻ tàn phế. Nghĩ đến những điều , trong lòng cũng khó chịu, đồng thời cũng oán khí đối với Thánh Võ Đế.

Hắn tuy là tướng sĩ do Thánh Võ Đế đề bạt, nhưng thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Hắn kính phục những tướng sĩ đang khổ sở kiên cường trấn thủ biên quan .

Tần Minh thở dài một tiếng, đôi mày kiếm cau : “Tống lão tướng quân, chuyện , trong lòng cũng khó chịu, hiện giờ chỉ thể chờ đợi thôi.”

Tần Minh đ.á.n.h giá những xung quanh. Ba nhi tử của Tống Vinh lão tướng quân và Dương phó tướng, đều quen . Trước đây, mỗi khi dẫn tướng sĩ đến chi viện, đều đích xuất trận, nhưng bên cạnh còn một tỏa khí lạnh, một lời, tướng mạo bình thường, đó là ai?

Sau đó nhịn hỏi: “Tống lão tướng quân, xin hỏi vị là ai?”

Tống Vinh Chiến Vương Điện hạ đang đeo mặt nạ da , hỏi ý ông xem nên cho Tần Minh phận thật của ông . Chỉ thấy Diệp Lâm Thiên khẽ gật đầu.

Diệp Lâm Thiên đeo mặt nạ da , gặp Tần Minh bằng diện mạo thật, chủ yếu là xem xét tâm tính của ? Liệu là một tướng sĩ chính trực ? Nếu chỉ mù quáng lời Thánh Võ Đế, trung thành với ông , thì định trừ bỏ Tần Minh. thần thái của , giọng điệu chuyện, giống như giả dối, ít nhất vẫn còn một tấm lòng chính trực, thể khiến quy phục .

Tống Vinh Tần Minh, chậm rãi lên tiếng: “Đây chính là Chiến Vương Điện hạ.”

Tần Minh , chợt bật dậy, mặt đầy thể tin , trừng lớn hai mắt. Hắn nhớ Chiến Vương Điện hạ dung mạo khôi ngô tuấn tú, là một mỹ nam hạng nhất, mắt ? Hơn nữa, Chiến Vương Điện hạ mù mắt, tàn tật ? Nhìn rõ ràng khỏe mạnh vô cùng, thể?

Tần Minh gượng gạo: “Tống lão tướng quân, đùa với mạt tướng kiểu ?”

Tống Vinh lão tướng quân thấy phản ứng lớn của , cảm thấy chút buồn : “Ngươi nghĩ sẽ lấy Chiến Vương Điện hạ mà đùa giỡn ?”

Trong chốc lát, Tần Minh kích động đến tột độ, hai tay chút run rẩy, “ Chiến Vương Điện hạ, vì thành bộ dạng ? Tuy nhiên , thì một chút, nhưng ít nhất thể hồi phục, đây là chuyện , trong lòng mạt tướng cũng vui mừng.”

Tần Minh chợt tươi rạng rỡ.

Diệp Lâm Thiên lạnh lùng liếc : “Tần Hiệu úy, chẳng lẽ ngươi nghĩ đeo mặt nạ da ?”

Nghe thấy giọng quen thuộc , càng thêm vui mừng, đây chính là giọng của Chiến Vương Điện hạ. Ngày xưa khi vận chuyển lương thảo, cũng từng tiếp xúc với Chiến Vương Điện hạ nhiều , thể sai .

Tần Minh ba mươi mấy tuổi chút ngượng ngùng, mặt ửng hồng nhàn nhạt. Chưa từng nắng gió biên quan sạm da, làn da trông vẫn trắng nõn, nhưng giữa hai lông mày tràn đầy vẻ khí, mang khí chất của võ tướng. Lúc , ngượng nghịu gãi gãi đầu.

 

Loading...