Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mũi tên lắp dây, thể bắn

Chẳng mấy chốc, Kim Ô hạ xuống, màn đêm buông lơi.

Tống Vinh lão tướng quân đến Đại Thạch thôn, đó gõ cửa.

Mấy vẫn ngủ, đang trong đại đường trò chuyện, bàn là và bánh mới của Thu Nhi.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, mấy đều chút kinh ngạc, Diệp Lâm Thiên chậm rãi lên tiếng: “Ắt hẳn là Tống lão tướng quân.”

Hoa Ảnh vội vàng chạy nhỏm mở cửa, quả nhiên là lão tướng quân phong trần mệt mỏi, nàng : “Tống lão tướng quân, xin mời .”

Tống Vinh khẽ gật đầu.

Sau đó Hoa Ảnh đóng cửa lớn .

Nàng dắt ngựa từ tay ông, buộc gốc cây lớn trong sân.

Giang Lâm Lang và Diệp Lâm Thiên dậy, bước ngoài, thấy quả nhiên là lão tướng quân. Muộn thế , chắc hẳn việc gấp.

Giang Lâm Lang tươi : “Tống lão tướng quân, mời trong .”

Thấy hai , lão tướng quân hiền, gật đầu: “Muộn thế còn đến quấy rầy, thật sự là trong quân việc thương lượng với Chiến Vương điện hạ.”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Trịnh Uyển lộ vẻ mừng rỡ, Bích Ngọc cũng kinh ngạc : “Phu nhân, là tướng quân đến .”

Trịnh Uyển Ninh gật đầu, vội vàng dậy ngoài, thấy phu quân ngày đêm mong nhớ, nụ của nàng càng thêm rạng rỡ.

Tống Vinh lão tướng quân cũng thấy phu nhân của , hiền hòa : “Uyển Ninh.”

“Tướng quân.”

Hai sóng vai bước .

Trong lúc chuyện, Tống lão tướng quân an vị, Bạch Sơ Vy và Dương Sơ Tuyết mỉm chào hỏi. Nghe chuyện cần thương lượng, liền dậy cáo từ về phòng. Chuyện trong quân các phu nhân bọn họ hiểu, ở ngược sẽ khiến hai thêm câu nệ.

Trịnh Uyển Ninh cũng vài lời tâm sự trở về phòng .

Hoa Ảnh và Thu Nhi vội vàng thêm và bánh ngọt, cung kính một bên.

Diệp Lâm Thiên : “Không , là chuyện trong quân thì tất nhiên quan trọng, lão tướng quân, xin cứ .”

Tống Vinh lão tướng quân hai , chậm rãi kể : “Đến giờ mà đến quấy rầy, chủ yếu là vì chuyện lương thảo. Hoàng thượng chỉ chuẩn lương thảo đủ một ngày. Nay vì chuyện , quân tâm bất . Ba mươi vạn tướng sĩ nếu ăn no, thể trận?”

Diệp Lâm Thiên nghiêm nghị : “Lão tướng quân, chuyện cần lo lắng. Lương thảo đều chuẩn xong, sắp đông , còn chuẩn mười vạn bộ bông áo bông quần, tiên cho tướng sĩ dùng, còn phu nhân của sẽ dẫn tiếp tục gấp.”

Tống Vinh lão tướng quân xong, mày nhíu , Giang Lâm Lang, đầy vẻ kính phục và tán thưởng, : “Giang cô nương quả là thâm minh đại nghĩa, tấm lòng nhân ái.”

Giang Lâm Lang khẽ mỉm : “Lão tướng quân quá khen , đây đều là việc nên .”

Ngay đó Diệp Lâm Thiên lên tiếng: “Tống Vinh lão tướng quân, những việc đều do phu nhân của , đến lúc đó phiền lão tướng quân tuyên dương một phen trong quân doanh.”

Tống Vinh lão tướng quân chút ngạc nhiên, Chiến Vương điện hạ đây là ôm hết công lao ? sự thật đúng là như , nếu hai là vợ chồng, ai cũng như . Trong lòng ông mơ hồ suy đoán, hẳn là Chiến Vương điện hạ đặt nền móng, xây dựng tiếng cho nàng để lập nàng Hoàng hậu.

Nghĩ thông suốt những điều , Tống Vinh sảng khoái lớn: “Tốt , đó là lẽ dĩ nhiên, công thần lớn nhất của những việc vốn là Giang cô nương mà.”

Giang Lâm Lang cũng đoán dụng ý của , ngờ suy nghĩ chu đến , trong lòng khẽ ấm áp.

Ngay đó ba bàn bạc thêm một chi tiết, Tống Vinh lão tướng quân chuẩn cáo từ về, để báo tin vui cho tướng sĩ trong quân.

Giang Lâm Lang : “Đã muộn thế , Tống lão tướng quân chẳng bằng nghỉ một đêm cũng muộn, phu nhân tướng quân ngày nào cũng nhớ mong .”

Diệp Lâm Thiên gật đầu: “Ừm, sai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-95.html.]

Tống Vinh lão tướng quân cũng từ chối nữa, quyết định sáng mai khởi hành, đó tìm phu nhân của .

Giang Lâm Lang và Diệp Lâm Thiên cũng trở về phòng, chớp mắt tiến gian.

Hai trong gian cũng ý buồn ngủ, lúc cảnh vật trong gian chuyển sang ban ngày, nắng tươi, ấm áp.

Diệp Lâm Thiên ôm nàng đặt lên đùi : “May mắn bao khi gặp nàng, những ngày nàng vất vả .”

Giang Lâm Lang tựa đầu hõm cổ , khóe môi khẽ cong: “Khoảng cách đến chiến tranh cũng còn nhiều ngày nữa, Diệp Lâm Thiên, khi chiến trường hãy mang theo, cũng sẽ chiến trường.”

Diệp Lâm Thiên , thần sắc nghiêm nghị, đáy mắt đầy lo lắng, đó ngữ khí cho phép nghi ngờ: “Lang Nhi, chiến trường chuyện đùa, đao kiếm mắt, là nam nhi đại trượng phu, chiến trường là lẽ đương nhiên. Nàng là một tiểu nữ tử, chỉ cần sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ là đủ , sẽ bảo vệ cho nàng.”

Giang Lâm Lang xong, sắc mặt lập tức lạnh xuống, vội vàng từ đùi nhảy xuống: “Sao? Chàng xem thường chúng phụ nữ ?”

Thấy nàng tức giận, Diệp Lâm Thiên đột nhiên hoảng loạn, chút luống cuống tay chân, “Lang Nhi, hề xem thường nàng, ngược , nàng ưu tú hơn đa nam tử, thậm chí còn ưu tú hơn cả .”

Giang Lâm Lang lạnh lùng : “Vậy là , võ công của cũng tệ, . Nếu cho , sẽ lén lút một . Hơn nữa, trong thời gian , nghiên chế nhiều t.h.u.ố.c trị thương, t.h.u.ố.c cầm máu, và nhiều độc phấn trong gian. Trên chiến trường khó tránh khỏi nhiều tướng sĩ thương, tuy rằng các cũng quân y, nhưng đảm bảo những loại t.h.u.ố.c của hiệu quả cực kỳ .”

Diệp Lâm Thiên tự nhiên những loại t.h.u.ố.c nàng nghiên chế hiệu quả phi thường, y thuật cũng đạt đến đỉnh cao.

Suy nghĩ một lát, đó bất đắc dĩ cong môi nhẹ, gật đầu: “Được, đều nàng.”

“Sáng sớm mai, sẽ cho Thanh Minh gửi thư cho Tùng Thanh, bảo trong Huyễn Ảnh Các phái thêm mười ám vệ võ công cao cường bí mật bảo vệ nương của nàng và nương của .”

Giang Lâm Lang ngọt ngào: “Được.”

Lúc , Kinh thành Hoàng cung

Gà Mái Leo Núi

Thấy Đế vương đầu gối đen thui vẫn ngủ, Vu công công khỏi chút lo lắng, tiến lên một bước, ôn hòa : “Hoàng thượng, là giờ Sửu .”

Thánh Vũ Đế dứt khoát dậy khỏi mép giường, lê thể mệt mỏi trong phòng, mặt đầy ưu sầu.

Vu công công còng lưng theo , thấy Đế vương để ý đến , nhỏ giọng : “Hoàng thượng nên bảo trọng long thể, ngày mai còn thiết triều.”

Sau đó Hoàng thượng chắp tay ngoài cửa sổ, “Vu công công, ngươi Bắc Xuyên Quốc đây là ý gì? Đã mười ngày trôi qua mà vẫn tin tức gì truyền đến. Trẫm nghi ngờ, Bắc Xuyên Quốc đây là đang xem trẫm như con khỉ mà đùa giỡn, căn bản bao giờ năm tòa thành trì để ngừng phát động chiến tranh, mà là trực tiếp công phá Thương Lan Quốc.”

Vu công công trong lòng cũng sợ hãi, run rẩy chắp tay : “Hoàng thượng cũng lý, Bắc Xuyên Quốc quả thật quá âm hiểm xảo quyệt.”

Nghĩ đến những điều , Thánh Vũ Đế càng khó mà chợp mắt, Thương Lan Quốc thật sự đối mặt với nguy cơ mất nước ? Mà sẽ trở thành tù nhân của Bắc Xuyên Quốc, nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến, lan tràn khắp tứ chi bách hài của .

Sau đó lẩm bẩm thì thầm: “Nếu Chiến Vương điện hạ tàn phế, cũng lưu đày thì bao, thì Thương Lan Quốc của chúng cũng sẽ áp chế đến mức , cũng sẽ đối mặt với nguy cơ mất nước.”

Vu công công thầm phỉ báng trong lòng, đây chẳng là điều ngài mong ? Đến cả khi tàn phế cũng lấy mạng . Nếu Chiến Vương thật sự phản, ngai vàng của ngài từ nhiều năm . Giờ đây Thương Lan Quốc đối mặt với đại địch, nhớ đến cái của , quả nhiên là bạn quân như bạn hổ.

Vu công công tiếp tục an ủi: “Hoàng thượng, đừng quá ưu tư, Chiến Vương điện hạ gặp kiếp nạn , đều là thiên ý mà thôi.”

Thánh Vũ Đế thở dài một tiếng, đêm dài thăm thẳm, quả thật trằn trọc ngủ .

Sáng hôm triều đình

Ngay cả Bắc Xuyên Quốc Quân cũng cảm thấy kỳ lạ, tại vẫn nhận thư hồi đáp từ Thương Lan Quốc Quân.

Hơi trầm ngâm, ánh mắt sắc bén vô cùng quét qua các đại thần phía , giọng uy nghiêm vang lên: “Chư vị đại thần, theo các khanh thấy, hành động của Thương Lan Quốc như , mưu kế gì ? Đang ủ mưu .”

Binh bộ Thượng thư xuất liệt : “Bẩm Hoàng thượng, Chiến Vương của Thương Lan Quốc sớm tàn phế, trong thời gian ngắn cũng thể bồi dưỡng tài giỏi thiện chiến như Chiến Vương. Cho dù ủ mưu , cũng chỉ là những chuyện đáng kể, cần lo sợ. Giờ đây đại chiến cận kề, chỉ còn chờ một tiếng lệnh của Hoàng thượng.”

Trung thư Thị lang : “Giờ đây mũi tên lắp dây, thể bắn. Năm mươi vạn đại quân của Bắc Xuyên Quốc đều đóng quân ở biên quan, đang chờ thời cơ. Nếu lúc rút về, chẳng sẽ khiến các nước khác chê , cho rằng Bắc Xuyên Quốc chúng sợ Thương Lan Quốc đó ?”

Hoàng đế các đại thần ngươi một lời một lời, lên tiếng : “Đã quyết định thảo phạt Thương Lan Quốc, Bắc Xuyên Quốc là kẻ rụt đầu rùa, chuyện rút lui nửa chừng ? Truyền lệnh xuống, nửa tháng , để Vinh Tranh đại tướng quân trực công thành trì Thương Lan Quốc.”

“Dạ, Hoàng thượng minh, Bắc Xuyên Quốc nhất định sẽ trường tồn bất diệt, thiên thu vạn tải.”

Trong khoảnh khắc, âm thanh hùng hồn vang vọng khắp triều đình.

 

Loading...