Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:51:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại lượng lương thảo đưa tới

Ngày hôm , trời rạng đông.

Sau khi dùng bữa sáng Thu Nhi và Hoa Ảnh chuẩn chu đáo, Tống Vinh lão tướng quân liền cáo từ mấy , cưỡi ngựa nhanh như bay mà .

Thanh Minh cũng nhận lệnh của Diệp Lâm Thiên đưa thư cho Tùng Thanh, bảo phái thêm mười ám vệ võ công cao cường đến bảo vệ . Còn thì sẽ theo Diệp Lâm Thiên chiến trường, Lưu Vân và Hàn Ảnh ở , cộng thêm mười ám vệ nữa, tổng cộng cũng hai mươi mốt ám vệ bí mật bảo vệ.

Giang Lâm Lang cũng để nhiều độc phấn, t.h.u.ố.c viên cho , cả t.h.u.ố.c trị thương và độc dược, để phòng khi cần thiết.

Gà Mái Leo Núi

Làm xong những việc , Giang Lâm Lang trong lòng mới yên tâm đôi chút, để Hàn Ảnh và Lưu Vân, hai tâm phúc của Diệp Lâm Thiên, võ công cũng là hạng nhất, Giang Lâm Lang cũng an lòng hơn.

Và Giang Lâm Lang thì cất bộ vật tư trong kho hậu sơn gian.

Trước khi từ biệt, Bạch Sơ Vy nắm tay nữ nhi đầy luyến tiếc, nàng cũng chiến trường, mấy trong lòng đều vô cùng lo lắng, nhưng một hồi khuyên can cũng kết quả, tính tình của Giang Lâm Lang cố chấp lắm.

Hoa Ảnh mắt lệ nhòa: “Tiểu thư, khi nào mới thể trở về?”

Giang Lâm Lang vỗ vai các nàng: “Yên tâm , sẽ , đại chiến kết thúc sẽ trở về.”

Dương Sơ Tuyết cũng đầy vẻ lo lắng: “Nhi tử, nhất định chăm sóc cho Lang Nhi.”

Diệp Lâm Thiên gật đầu: “Mẫu , nhi tử nhất định sẽ chăm sóc cho Lang Nhi, để nàng chịu một chút tổn thương nào.”

Giang Lâm Lang khóe môi mỉm : “Hoa Ảnh, Thu Nhi, việc nhà giao cho hai nàng quản lý .”

Hoa Ảnh kiên định : "Tiểu thư cứ yên tâm, bấy lâu nay cũng học nhiều, thứ đều thành thạo , đảm bảo sẽ thu xếp việc đấy."

Thu Nhi cũng nét mặt kiên định: "Tiểu thư, đương nhiên sẽ phụ sự dặn dò của ."

Giang Lâm Lang gật đầu mãn nguyện, ngay cả khi nàng ở Đại Thạch thôn, hai tiểu nha cùng và mẫu vẫn thể thu xếp thỏa việc trong nhà. Điều nàng nhận khi ở kinh thành nửa tháng .

Sau đó Giang Lâm Lang : "Nếu giúp đỡ thì hãy tìm Triệu Lý chính. Trong hòm gỗ trong phòng nhiều tiền đồng và ngân phiếu, các ngươi cứ lấy mà dùng. Tiền đồng thì dùng để phát lương."

Hoa Ảnh đáp: "Tiểu thư, rõ."

Giang Lâm Lang cũng bịn rịn: "Mẫu , bà mẫu, Hoa Ảnh, Thu Nhi, các ngươi hãy tự chăm sóc cho bản . Ta đây."

Mấy tới cửa, vẫy tay chào tạm biệt.

Giang Lâm Lang, Diệp Lâm Thiên, Thanh Minh ba cưỡi lên khoái mã, thúc ngựa phi nước đại, để phía cuồn cuộn khói bụi.

Cho đến khi bóng dáng ba dần khuất khỏi tầm mắt, mấy mới thu hồi ánh , thất thần trở về phòng.

Lúc hoàng hôn, thấy sắp tới biên quan, Diệp Lâm Thiên phái Thanh Minh việc riêng.

Lúc , chỉ còn y và Lang nhi. Hai cao, về phía quân doanh xa xa. Nơi đây rộng lớn bằng phẳng, những trướng trại màu đen xám nối tiếp sừng sững, khói chiều hòa cùng ánh tà dương, ráng chiều vàng óng trải dài bao phủ khắp mặt đất. Nơi quân doanh còn khói bếp lượn lờ bay lên, hẳn là các tướng sĩ đang chuẩn bữa tối. Khung cảnh thật mỹ lệ.

Ánh mắt Giang Lâm Lang lướt qua, chợt thấy một vùng đất trũng bằng phẳng bên cạnh: "Diệp Lâm Thiên, chi bằng chúng đặt đồ vật trong gian đây, đó sai tướng sĩ đến vận chuyển."

Diệp Lâm Thiên khẽ , giữa hàng mày đều là vẻ ôn hòa: "Ừm, nơi ."

Ngay đó, Giang Lâm Lang động ý niệm, một lượng lớn lương thực liền xuất hiện đất trống mắt, nào là gạo tẻ, khoai lang, khoai môn, cải trắng, cùng với gà, vịt, ngan, lợn đều cột chặt.

Kèm theo đó là những bộ áo bông, quần bông giữ ấm mà nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc, nơi đây chất thành một gò đất nhỏ. Dù thấy nhiều , Diệp Lâm Thiên vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, ánh mắt Giang Lâm Lang như đang một vị thần tiên, tràn đầy sùng bái.

Sau đó, giọng trong trẻo của Giang Lâm Lang vang lên, kéo y về khỏi những suy nghĩ miên man: "Ta sẽ ở đây trông coi, hãy tìm Tống Vinh lão tướng quân, đưa tướng sĩ đến vận chuyển."

"Ừm, ."

Ngay đó, Diệp Lâm Thiên thúc ngựa phi nhanh. Nơi đây gần quân doanh, thêm tốc độ nhanh của ngựa, đầy một khắc tới nơi.

Thấy Diệp Lâm Thiên, như thấy chỗ dựa tinh thần, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng và yên tâm. Bởi lẽ lương thảo do Thánh Võ Đế vận chuyển tới dùng hết, tất cả đều chắt bóp từng chút một, đến thịt cũng mà ăn, tối nay đúng là bữa cuối cùng.

Qua báo cáo vội vã của tiểu binh, mấy trong quân doanh đều hớn hở mặt, Chiến Vương điện hạ đây là đang "tuyết trung tống thán" tới .

Mấy vội vàng dậy ngoài nghênh đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-96.html.]

Diệp Lâm Thiên cất lời: "Tống lão tướng quân, hãy dẫn một toán tướng sĩ và xe lương thực đến cửa sườn núi phía ."

Giọng Tống lão tướng quân trở nên kích động: "Rõ, Chiến Vương điện hạ."

Còn Diệp Lâm Thiên, nghĩ đến việc Giang Lâm Lang vẫn một ở đó trông coi, trong lòng vương vấn, liền vội vàng thúc ngựa rời .

Chẳng mấy chốc, y tới chỗ chất vật tư, vội vàng nhảy xuống ngựa: "Lang nhi, đợi lâu ?"

Giang Lâm Lang : "Chẳng đợi lâu , khá nhanh đấy."

"Ta yên lòng về nàng."

Sau đó, y khẽ ôm nàng lòng.

Sau hai khắc.

Tống Vinh lão tướng quân dẫn theo năm ngàn tướng sĩ và hàng trăm xe lương thực đến nơi.

Từ xa thấy Chiến Vương điện hạ đang nắm tay Giang Lâm Lang, mấy đều hết sức kinh ngạc. Ngày thường Chiến Vương điện hạ vốn lạnh lùng như băng, chỉ khi ở mặt phu nhân của mới lộ vẻ ôn nhu đến .

Khi càng lúc càng tới gần, Giang Lâm Lang chút ngại ngùng, vội vàng rút bàn tay đang y nắm , mặt hiện lên nụ nhạt.

Tới gần hơn, Tần Minh cũng cuối cùng rõ dung mạo của phu nhân Chiến Vương. Mọi đều kinh ngạc thốt lên, chỉ thấy nữ tử vận một bộ váy lụa sa mềm màu trắng ánh trăng, bên ngoài khoác một chiếc khăn voan mỏng cùng màu, da thịt mịn màng như ngọc, môi đỏ răng trắng, hề tô son điểm phấn. Mái tóc chỉ dùng một cây trâm bạc nửa buộc lên, ba ngàn sợi tóc xanh còn tùy ý buông xuống ngang eo, hình uyển chuyển, tả xiết. Lúc mặt nàng mang theo nụ nhẹ nhàng, tựa như tiên tử giáng trần.

Đây là đầu tiên thấy một xinh tuyệt trần đến . Tống Vinh lão tướng quân cũng rằng, lương thực đều do nữ tử "trồng" . Mọi cũng dám lâu, dù đây cũng là phu nhân của Chiến Vương. Thoáng chốc, ai nấy đều tràn đầy kính trọng đối với nàng. Một nữ tử ưu tú đến thế, trách gì Chiến Vương yêu mến nhường .

"Bái kiến Chiến Vương, Chiến Vương phi!" Tiếng hô vang dội, vọng khắp đất trời.

Nghe tiếng hô đó, trong lòng Giang Lâm Lang cũng chút chấn động.

Diệp Lâm Thiên chậm rãi cất lời: "Không cần đa lễ, dậy cả ."

"Tạ ơn Chiến Vương điện hạ."

Tống Vinh lão tướng quân Giang Lâm Lang, nét mặt vẫn đầy tán thưởng.

Giang Lâm Lang : "Những bộ áo bông, quần bông hiện tại chỉ mười vạn bộ, còn vẫn đang gấp rút . Tống lão tướng quân, hãy xem xét phân phát xuống, mắt hãy đưa cho một phần tướng sĩ cần dùng."

"Rõ, Chiến Vương phi."

Sau đó, Tống Vinh lão tướng quân phân phó: "Mọi hãy nhanh chóng vận chuyển !"

"Rõ!"

Tống Hoa lén lút liếc dung mạo tuyệt mỹ của Chiến Vương phi, đó vội vàng cúi đầu, mặt đỏ, dám thêm. Một nữ tử như thế , chỉ nam tử phong thái tuấn lãng như Chiến Vương mới xứng đôi.

Tần Minh tiến đến mặt Giang Lâm Lang: "Chiến Vương phi quả là khăn gói nhường mày râu, đích thị là tấm gương cho nữ nhi nước Thương Lan , tấm lòng thấu hiểu đại nghĩa."

Giang Lâm Lang khẽ nhướng mày. Người đang nịnh bợ mặt là ai, nàng còn quen , nhưng cũng gật đầu: "Quá lời ."

Tống Nghĩa giải thích: "Đây là Tần Minh Tần giáo úy."

"Ồ, là Tần giáo úy, xin chào."

"Hì hì, xin chào."

Diệp Lâm Thiên thấy ánh mắt cứ dán chặt nương tử của , còn rạng rỡ như thế, khẽ cau mày, trong lòng vui. Y vội vàng bước đến mặt Giang Lâm Lang, che khuất tầm của , vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Minh thoáng ngạc nhiên, trong lòng giật thót một cái. Hắn cũng chẳng gì cả, chỉ là nhiệt tình một chút thôi. Nhìn vẻ Chiến Vương điện hạ bảo vệ nương tử của như thế, khóe miệng kìm mà giật giật.

Giang Lâm Lang hành vi của y chút buồn .

Tần Minh thấy vội vàng chỉ huy tướng sĩ vận chuyển.

Lúc , tâm trạng của các tướng sĩ đều vui mừng và kích động. Lại còn cả lợn, gà, vịt, ngan nữa chứ! Lần thể ăn thịt . Suốt quãng thời gian qua, bởi vì trong lương thảo do Thánh Võ Đế phái vận chuyển đến thịt, nửa tháng ăn mặn, trong bụng một chút dầu mỡ nào. Vẫn là Chiến Vương và Chiến Vương phi thương xót chúng tướng sĩ.

 

Loading...