Cửa hàng rộng gấp đôi, Tô Mẫn giúp bố phân loại hàng hóa: khu gạo mì, khu đồ khô, khu gia vị, khu đồ ăn vặt, khu hoa quả. Hơn ba mươi mét vuông sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Tô Trường Vinh đổi tên cửa hàng tiện lợi thành Siêu thị Vinh Phương.
"Sắp thi cuối kỳ , nghỉ đông dự định gì ?"
Tan học, Tiết Miễn đeo cặp hỏi Tô Mẫn.
Tô Mẫn gật đầu: "Nghỉ đông tớ ở nhà học bài, tiện thể trông cửa hàng giúp bố ."
Tiết Miễn thất vọng. Cậu còn định rủ Tô Mẫn về Bắc Kinh chơi. "Không chơi , đến nhà tớ chơi , bọn cùng bài tập nghỉ đông, xong tớ bảo đưa về."
Nghe lời mời của Tiết Miễn, Tô Mẫn : "Cho dù tớ thì bố cũng chẳng cho tớ xa . Với tớ hẹn với Chiêu Đệ , nghỉ đông sẽ cùng kiếm tiền."
"Là cái bạn nữ lớp 5 hả?" Tiết Miễn ngày thường Tô Mẫn cùng một bạn tên Liêu Chiêu Đệ lớp 5.
Trong lòng thấy chua chua. Mặt hằm hằm đeo cặp bỏ thẳng.
Thế là trở mặt luôn á?
Tô Mẫn buồn bực khuất, tự hỏi gì sai . Thằng nhóc trở mặt nhanh thế.
Tô Mẫn ngờ vì chuyện mà mấy ngày liền Tiết Miễn chuyện với cô.
Cô thấy tính tình con trai thật khó hiểu. Thấy Tiết Miễn chuyện, cô cũng lẳng lặng bài tập của .
Tiết Miễn vốn định giận dỗi để dỗ dành, ai ngờ Tô Mẫn chẳng thèm quan tâm, càng thêm bực bội nhưng tiện phát hỏa với cô, chỉ đành về nhà mẩy.
Chủ tịch huyện Triệu phát hiện ông cháu quý hóa mới ngoan ngoãn ít bữa bỗng nhiên trở chứng như xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-101.html.]
Dù Tô Mẫn chẳng về quê chạm mặt đám chút nào, nhưng cô vẫn lo bố thiếu quyết đoán, sợ đến lúc đó ai đó ngon ngọt dỗ dành chịu thiệt thòi thì .
Vì thế, cô dứt khoát gật đầu: "Ngày mai con sẽ về cùng bố."
Tô Trường Vinh vốn định bảo Tôn Thu Phương cùng về, nhưng nhớ lời con gái đó nên thôi. Vợ ông mấy năm nay ở cái nhà đó chịu quá nhiều tủi nhục, giờ ở riêng , chịu đựng cơn giận vô cớ của khác cũng là điều dễ hiểu.
Sáng hôm , phụ giúp Tôn Thu Phương mở cửa hàng, dọn dẹp hàng hóa xong xuôi đấy, bắt đầu khách mua, Tô Trường Vinh mới dẫn Tô Mẫn và Tôn Hải bến xe.
Lần Tô Trường Vinh cũng học theo Tô Trường Quý, mua thịt thà gì mang về, chỉ xách ít rượu trắng và mấy gói quà bánh nhỏ kiểu thành phố dùng biếu tặng.
Đây là đầu tiên Tô Trường Vinh về quê đúng ngày 30 Tết, ngờ lên xe gặp cả nhà Tô Trường Quý.
Tô Trường Quý cũng ngạc nhiên khi gặp cả, cứ tưởng về sớm để giúp đỡ việc nhà, ngờ hôm nay mới về. "Anh cả, hôm nay mới về thế?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Trường Vinh và Tô Mẫn tìm chỗ xuống, ông đáp: "Cửa hàng bận quá, hôm nay mới dứt ."
"Cửa hàng?" Tô Trường Quý kinh ngạc trai.
Lúc Tô Trường Vinh mới nhớ chuyện mở cửa hàng chẳng ai , chỉ Tô Trường Phú ch.ó ngáp ruồi mò đến mới thấy. Ông : "Anh với chị dâu chú mở một cái siêu thị nhỏ bên phố Tây Ninh, bán chút đồ ăn thức uống, ăn cũng tàm tạm."
Tô Trường Quý vẫn luôn đinh ninh Tô Trường Vinh nhặt đồng nát, ở thành phố cũng ít gặp , gặp cũng chẳng hỏi nghề gì. Không ngờ đùng một cái, cả mở cửa hàng.
Tết năm ngoái về còn đang nhặt phế liệu, năm nay ông chủ. Tốc độ phát triển cũng quá nhanh . Nhìn cách ăn mặc của cả, bên trong áo len, bên ngoài khoác áo đen, tóc tai chải chuốt gọn gàng, chân giày da bóng lộn. Trông còn sang trọng hơn cả , còn vẻ lam lũ ngày . Trong lòng Tô Trường Quý bỗng thấy ghen tị, : "Làm buôn bán cũng chẳng kế lâu dài, nhà ruộng đất, ở nhà vẫn hơn ạ."
Tô Trường Vinh xong chỉ : "Không , ngày nào ngày , nếu thực sự trụ nổi nữa thì về quê ruộng. Anh với chị dâu chú giờ vẫn còn sức khỏe, cứ lăn lộn bên ngoài xem . Với , cuộc sống hiện tại cũng tệ."