Tô Trường Vinh và Tô Mẫn bắt chuyến xe chiều muộn về thành phố.
Tôn Thu Phương đang trông cửa hàng, đêm 30 vắng khách, chỉ lác đác vài mua đồ lặt vặt. Bà đang nghĩ cảnh tối nay đón giao thừa một thì thấy chồng và con gái trở về.
"Sao bố con ông về giờ ?"
"Bố bảo về đón giao thừa với đấy." Tô Mẫn chạy , "Mẹ ơi, hôm nay buôn bán thế nào?"
Tôn Thu Phương lảng tránh chủ đề, đáp: "Cũng tàm tạm, kiếm đồng nào đồng ."
Tô Mẫn đề nghị: "Nếu bận lắm thì để bố trông cửa hàng, con chợ mua ít rau , tối nay nhà tự bữa cơm tất niên, ạ? Con thèm ăn sủi cảo quá, lâu lắm ăn, tiện thể tối nay gói ít ăn luôn."
Tôn Thu Phương vốn tưởng sẽ trải qua đêm giao thừa cô đơn, ngờ chồng con đều về, con gái ăn món món thì mừng rỡ: "Được, con ăn gì chiều tất, chợ thôi."
Giao cửa hàng cho Tô Trường Vinh, hai con dắt chợ.
Trên đường , Tôn Thu Phương mới hỏi: "Mẹ thấy bố con vui, chuyện gì thế?"
"Bị chọc tức đấy ạ." Tô Mẫn bĩu môi, kể đầu đuôi câu chuyện ở quê cho .
Tôn Thu Phương xong liền xắn tay áo: "Dám vu oan cho con gái bà , con mụ Cao Hồng tưởng bà sợ nó chắc, nếu lúc bà ở đấy, bà xé xác nó ."
"Mẹ ơi, đừng giận, bà mất mặt lắm . Nuôi dạy đứa con như Tô Văn Văn thì tha hồ mà khổ. Chuyện về đừng nhắc với bố nhé, coi như gì, cả nhà ăn Tết vui vẻ, ?"
Tôn Thu Phương con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấy còn hơn đứt Cao Hồng, bà : "Được, cãi với bố con. nếu ông mà còn giúp đỡ cái nhà đấy thì cho ông tay."
Đây là cái Tết đầu tiên cả nhà ăn Tết ở thành phố, chỉ ba , những chuyện phiền nhiễu. Tâm trạng Tôn Thu Phương , một bàn đầy thức ăn. Buổi tối cả nhà quây quần ăn cơm tất niên, đó cùng gói sủi cảo chuẩn đón giao thừa.
Tô Mẫn tuy thèm sủi cảo nhưng thả nồi thì cô lăn ngủ khì.
Tôn Thu Phương lấy một củ tỏi buộc củ cà rốt (phong tục trừ tà lấy may), đặt gối cho con. Bà vuốt má con gái, đắp chăn cẩn thận nhẹ nhàng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-108.html.]
Trừ mùng 3 sang nhà Chu Cường ăn bữa cơm, vợ chồng Tô Trường Vinh chẳng , cứ mở cửa hàng bán hàng suốt. Tô Mẫn rủ Liêu Chiêu Đệ dạo phố huyện. Vì Tết nhất nhà nào cũng đồ ăn nên hai đứa tạm nghỉ bán lẩu xiên que.
Mùng 5 Tết, Tôn Hải đưa bà ngoại Tôn lên thành phố.
Bà ngoại thấy cửa hàng to đùng của con gái con rể thì kinh ngạc thốt nên lời.
"Thu Phương , đây thật là cửa hàng của con với thằng Vinh hả? Trước thằng Hải bảo chị mở cửa hàng, cứ tưởng cửa hàng bé tẹo, ai ngờ to thế . Các con giỏi thật đấy."
Bà ngoại một vòng quanh cửa hàng, hàng hóa la liệt, gương mặt già nua ánh lên niềm xúc động.
Tôn Thu Phương khoác tay : "Mẹ, Hải cũng sẽ kém bọn con ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Mẹ chẳng mong nó giàu sang phú quý, chỉ cần ở thành phố cơm ăn, chỗ ở là . Cuộc sống ở phố với ở quê khác một trời một vực thật. Con quần áo mặc kìa, khác hẳn làng ."
Lần đầu tiên lên phố, bà ngoại Tôn cảm thán thôi. Thảo nào con cái lên đây chẳng đứa nào về. Sướng thế ai mà về quê chịu khổ.
Buổi trưa Tô Trường Vinh ở trông quán, Tôn Thu Phương đưa về nhà, tiện thể dọn dẹp giường chiếu cho bà ngoại.
Vì nhà kho chất đầy đồ, dọn dẹp ngay kịp nên Tôn Thu Phương sang nhà Chu Cường mượn cái giường gấp kê tạm phòng Tô Mẫn.
Sắp xếp chỗ ngủ cho bà xong, Tôn Thu Phương xuống bếp nấu cơm.
Tô Mẫn đưa bà ngoại dạo quanh khu tập thể.
"Ở đây thích thật, mua bán gì cũng tiện." Bà ngoại .
Tô Mẫn bảo: "Bà ngoại ơi, là bà đừng về nữa, ở đây với chúng con. Nhà nuôi bà mà. Cậu nhỏ giờ cũng ở đây, bà ở còn giúp đỡ ."
Bà ngoại hiền từ: "Sao bà ở đây mãi , dù bố con nuôi bà thì bà cũng thể ở . Nhà bác cả con còn hai đứa cháu nội bà chăm, ít nhất cũng đợi cái Yến, thằng Cường lớn thêm chút nữa bà mới . Năm nay bác cả con còn định nuôi thêm hai con lợn, bà cũng phụ giúp. Mình già , giúp con cái cái gì thì giúp."